Chương 99
Nam Thần Vũ lúc này trông thật kỳ quặc.
Máu tuôn ra từ vết thương sâu trong ngực đã ngừng chảy từ lúc nào, con ngươi trong mắt cũng đã biết mất.
Cái cách hắn ta đứng dậy rồi loạng choạng quả thực không bình thường một chút nào.
“Gì thế? Sao tên này vẫn còn sống vậy?”
Triệu Tam Thích kinh ngạc trố mắt lên nhìn.
Dù võ công có cao siêu đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể di chuyển trong khi bị trọng thương như thế kia được. Mặc dù Nam Thần Vũ lúc này có hơi loạng choạng, nhưng hắn vẫn đang đi trên chính đôi chân của mình.
“Chết tiệt! Mọi chuyện ra sao ta không biết, nhưng chẳng phải hắn còn sống là tốt rồi sao?”
Trong mắt của Triệu Tam Thích bùng lên một tia sáng.
Hắn nghĩ mọi chuyện đi theo hướng này cũng không tệ.5
Mặc dù Nam Thần Vũ đang trong tình trạng kỳ quái, nhưng chắc chắn nếu Thất Tinh Đảng bắt được Nam Thần Vũ lúc này, bọn họ nhất định sẽ được trả đúng giá.
Suốt mấy ngày qua, Thất Tinh Đảng đã phải lục lọi từng ngóc ngách của Thành Đô để có thể tìm được Nam Thần Vũ. Và người tìm được đầu mối nhanh nhất chính là Triệu Tam Thích.
Chỉ cần bắt được Nam Thần Vũ, Thất Tinh Đảng sẽ được công nhận là đã lập được công lớn.
“Hờ hờ!”
Triệu Tam Thích cười rạng rỡ tiến lại gần Nam Thần Vũ.
Nam Thần Vũ vẫn đi loạng choạng. Vậy nên hắn nghĩ rằng, sẽ không khó để có thể bắt được Nam Thần Vũ trong tình huống này.
“Lại đây nào.”
Triệu Tam Thích vươn bàn tay to lớn của mình ra, hung tợn túm lấy tóc của Nam Thần Vũ.
Triệu Tam Thích quá mạnh để một người còn nhỏ và mềm yếu như Nam Thần Vũ có thể kháng cự. Vì biết rõ điều đó nên Triệu Tam Thích cứ thế mà sấn tới chẳng e ngại gì mà giật mạnh mái tóc của Nam Thần Vũ.
Bốp!
Bỗng dưng Nam Thần Vũ bất ngờ tung một đòn vào hông của Triệu Tam Thích.
“Khực!”
Triệu Tam Thích mở to mắt trước cơn đau dữ dội xuyên qua lồng ngực.
Theo hắn biết, Nam Thần Vũ không biết một chút về võ công. Nhưng đòn tấn công đầy mạnh mẽ này là gì vậy chứ?
Triệu Tam Thích nghiến chặt răng rồi đá vào người Nam Thần Vũ.3
Nam Thần Vũ bị đá bay ra xa như một quả bóng.
“Chết tiệt, ngươi rốt cuộc là thứ gì thế?”
Triệu Tam Thích thở hổn hà hổn hển bước về phía Nam Thần Vũ.
Ngay lúc đó, Nam Thần Vũ lại bật người dậy.
Đôi mắt của hắn hoàn toàn mất đi tiêu cự. Nhưng điều đáng bất ngờ hơn lúc này chính là vết thương trên ngực của hắn.6
Vết thương mà Triệu Tam Thích đã chém vào ngực hắn đã lành lặn trở lại.
Một chuyện như vậy tuyệt đối không thể nào xảy ra với một người bình thường. Và dù hắn có luyện được ma công đi chăng nữa thì cũng không có khả năng hồi phục vết thương chỉ trong chớp mắt như vậy.
Đến lúc này, Triệu Tam Thích mới nhận ra ủy thác mà bọn họ nhận được không hề bình thường một chút nào.
“Ta đã luôn thắc mắc sao bọn họ lại trả cho bọn ta một cái giá cao như thế, thì ra đều là có lý do cả.”
Triệu Tam Thích nhíu mày.
Mặc dù hắn đúng là có chút lo lắng về bộ dạng kỳ quái cũng như là khả năng hồi phục của Nam Thần Vũ nhưng hắn tuyệt đối không hề sợ một chút nào.
Triệu Tam Thích là một cao thủ luyện võ chính thống.
Cuồng Phong Đao mà hắn luyện được có khả năng làm cho những cao thủ có trình độ kha khá biến thành những lát thịt mỏng.
Vậy nên, hắn chẳng có lý do gì để sợ một kẻ luyện được tà thuật kỳ quái làm gì cả.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục phản kháng thì ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi đấy. Chặt đến cả tay chân rồi mà ngươi vẫn có thể sống được thì quả một chuyện thú vị đáng để xem mà. Hừ hừ!”
Trên người Triệu Tam Thích tỏa ra đầy sát khí.
Nam Thần Vũ lúc này e ngại lùi bước về sau như thể đã cảm nhận được sát khí của Triệu Tam Thích. Mặc dù đang trong tình trạng mất đi ý thức nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh đáng gờm của đối phương.
Ngay lúc đó, bỗng có ai nhảy vào phía sau Triệu Tam Thích rồi ghì chặt lấy hắn.2
Đó chính là Đường Sở Truy.
“Chạy ngay đi!”
Đường Sở Truy siết chặt tay rồi hét lớn.
Dù đã mất đi lý trí nhưng Nam Thần Vũ vẫn phản ứng với giọng của Đường Sở Truy.3
Dường như hắn do dự một lúc rồi sau đó, hắn quay người chạy ra khỏi công phòng.
“Gì đây? Ngươi là tên nào.”0
Triệu Tam Thích vùng vẫy để cố gắng thoát khỏi Đường Sở Truy đang ghì chặt lấy mình. Nhưng mà Đường Sở Truy bám dai như đỉa vậy.
“Bỏ ta ra, tên khốn kiếp!”
Cuối cùng, Triệu Tam Thích nổi cáu. Hắn vận nội công rồi hất Đường Sở Truy xuống. Nhưng giữa lúc đó, Nam Thần Vũ đã biến đi đâu mất rồi.
“Tên khốn kiếp này…”
Triệu Tam Thích lúc này máu như dồn lên nào, hắn dồn hết sức lực để đạp vào người của Đường Sở Truy.
Uỳnh!
Đường Sở Truy bị đá bay vào tường của công phòng tạo ra âm thanh như thể chiếc trống bị nổ tung.
Triệu Tam Thích chẳng thèm liếc đến Đường Sở Truy nằm rũ rượi ở đó không có chút chuyển động, cứ thế mà bay thẳng về phía Nam Thần Vũ đã biến mất.
Sau khi Nam Thần Vũ cùng Triệu Tam Thích rời khỏi công phòng, một lúc lâu sau, Đường Sở Truy vẫn không hề nhúc nhích.
Phải đến nửa canh giờ sau, y mới chịu cử động.
“Khục!”
Đường Sở Truy nặng nề nhấc mình ngồi dậy.
Y ta đã cận kề với cái chết nhưng thật kỳ tích, y ta vẫn còn sống một cách thần kỳ.
Cũng chính vì thế mà đầu óc y lúc này trống rỗng, y chẳng nhớ được bản thân mình đã gặp phải chuyện gì nữa.
Phải một lúc lâu sau, ký ức của y mới dần dần quay trở lại.
“Thần… Vũ?”
Y nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng của Nam Thần Vũ và Triệu Tam Thích đâu.
“Khực!”
Đường Sở Truy đứng dậy.
Toàn thân y đau nhức như thể y vừa bị một cây búa khổng lồ đập vào người vậy.
Cũng chính vì thế mà đến cả việc đứng dậy đơn giản thôi mà y cũng cảm thấy đau nhức không thôi.
Đường Sở Truy cố gắng đứng dậy rồi nhìn quanh công phòng.
Công phòng chứa đựng nỗi khát vọng của y giờ đây đã bị phá nát. Nhưng đó không phải vấn đề. Vì công phòng vẫn có thể sửa được.
Vấn đề ở đây là Nam Thần Vũ.
Đứa trẻ ấy khiến y phải lo lắng đến lạ.
Y không biết tại sao Triệu Tam Thích lại đuổi theo đứa trẻ đó, nhưng y có thể chắc chắn một điều, nếu y cứ bỏ mặc để cho đứa trẻ đó bị bắt thì đứa trẻ đó sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Vậy nên y nhất định phải giúp đứa trẻ đó, nhưng mà chỉ với năng lực của y thôi thì vẫn chưa thể giúp đứa trẻ ấy được.
Nếu chỉ biết cắn chặt răng rồi tấn công thì rồi y cũng sẽ thành ra như thế này nữa thôi.
Mặc dù lần này may mắn nên y mới có thể sống sót. Nhưng lần sau y chắc chắn sẽ chết.
Đường Sở Truy đứng đó suy nghĩ một lúc rồi loạng choạng bước ra con đường dưới ánh nắng chiều.
***
“Chàng mặc thử cái này đi.”
Thảo Hương bẽn lẽn dâng lên một bộ y phục cho Phiêu Nguyệt.
Trong tay nàng lúc này là một chiếc trường bào màu đỏ được làm bằng lụa loại cao cấp nhất.
Chiếc trường bào vừa như in trên cơ thể của Phiêu Nguyệt khiến cho nó lúc này chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Phiêu Nguyệt vuốt nhẹ chiếc trường bào rồi nói.
“Rất thoải mái.”
“Vậy thì may quá. Y phục có chất liệu tốt nhất này được thợ giỏi nhất Thành Đô dùng cả tâm huyết để làm ra nó. Quả nhiên là rất hợp với chàng.”
Thảo Hương không kiềm được mà cười một cách rạng rỡ.
Mặc dù nàng đã tốn không ít chi phí để có thể đặt được chiếc trường bào màu đỏ này, nhưng khi thấy chiếc trường bào này lại càng làm cho ngoại hình của Phiêu Nguyệt thêm nổi bật, nàng lại chẳng thấy tiếc một đồng một cắc nào cả.
“Ta sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Thảo Hương vòng tay qua ôm lấy eo của Phiêu Nguyệt rồi nói.
“Mỗi lần mặc nó nhất định phải nhớ đến thiếp đấy.”
“Được.”
“Đa tạ chàng.”
Từng giọt lệ vương trên bờ mi của Thảo Hương.
Những ngày được ở cùng Phiêu Nguyệt chính là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.
Sau khi bất đắc dĩ trở thành kỹ nữ, nàng chưa từng trao cho ai tình cảm thuần khiết như thế này cả. Có lẽ, Phiêu Nguyệt chính là tình đầu của nàng.
Nhưng nàng cũng biết.
Niềm hạnh phúc này chẳng tồn tại được bao lâu nữa.
Chẳng có giấc mộng đẹp nào lại kéo dài mãi mãi cả.
Đã đến lúc nàng phải tỉnh giấc rồi.
Vậy nên, nàng đã chuẩn bị một chiếc trường bào đỏ rực chứa đựng đầy tình cảm của nàng để tặng cho Phiêu Nguyệt.
Nàng mong rằng Phiêu Nguyệt sẽ mãi nhớ về nàng.
Thảo Hương gạt đi nước mắt rồi buông Phiêu Nguyệt ra. Sau đó nàng cười chúm chím.
“Thực sự trông rất anh tuấn.”
Lúc này, giọng nói của Hồng Hữu Tân từ bên ngoài vọng vào.
“Ta có thể vào trong được chứ? Có chuyện nghiêm trọng.”
“Vào đi!”
Hồng Hữu Tân mở cửa bước vào trong. Hắn nhìn qua Thảo Hương.
“Ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng ạ!”
Thảo Hương cúi đầu chào Phiêu Nguyệt rồi bước ra ngoài.
Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Hồng Hữu Tân.
“Có vẻ như ngươi đã tìm được gì rồi?”
“Thất Tinh Đảng đang tìm một đứa trẻ.”
“Đứa trẻ?”
“Bọn họ đang đi thăm dò ở khắp nơi để tìm một cậu thiếu niên tầm 15 - 16 tuổi. Nhưng bọn họ luôn dò hỏi những người không phải môn đồ của Hạ Ô Môn. Dựa vào đó, có thể suy đoán nếu chúng ta biết được việc này thì sẽ rất khó khăn cho bọn họ.”
“Một đứa trẻ?”
“Đúng! Là một đứa trẻ gầy gò khoảng 15 - 16 tuổi.”
“Lý do?”
“Vẫn chưa rõ.”
Hồng Hữu Tân tránh né ánh mắt của Phiêu Nguyệt.
Hắn đã tổng động viên toàn bộ môn đồ của Hạ Ô Môn để đi dò tìm thông tin suốt mấy ngày qua nhưng chỉ tìm được bấy nhiêu đây thông tin khiến cho hắn không còn chút thể diện nào để đối diện với Phiêu Nguyệt nữa.
Nhưng Phiêu Nguyệt không hề than trách Hồng Hữu Tân.
Hồng Hữu Tân đã tin vào linh cảm của Phiêu Nguyệt và huy động toàn bộ Hạ Ô Môn đi tìm kiếm thông tin. Hắn không cảm ơn thì thôi, hà cớ gì phải nói lời trách móc.
“Bỏ ta ra!”
Lúc này, ở bên ngoài phát ra âm thành ồn ào.
Hồng Hữu Tân khẽ nhíu mày rồi nói.
“Có chuyện gì?”
“Có một kẻ tự xưng là Đường Sở Truy đang một mực đòi vào Mai Thất cho bằng được ạ.”
“Sở Truy?”
Phiêu Nguyệt nghe thấy cái tên đó liền mở cửa rồi bước ra ngoài.
“Huynh!”
Khi thấy bóng dáng của Phiêu Nguyệt, Đường Sở Truy lúc này đang bị những võ giả bảo vệ Thủy Liên Lâu vây quanh vội vàng quỳ xuống.
Phiêu Nguyệt vội vàng tiến đến gần Đường Sở Truy. Những võ giả kia thấy thế liền lùi lại về sau.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Giúp đệ với.”
Đường Sở Truy nắm lấy tà áo của Phiêu Nguyệt rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Phiêu Nguyệt nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Đường Sở Truy rồi gật đầu.
“Nói đi!”
“Huynh sẽ giúp đệ sao?”
“Nếu đó là chuyện ta có thể giúp.”
“Có một đứa trẻ đã chạy đến trốn ở công phòng của đệ.”
Đường Sở Truy giải thích một cách ngắn gọn về câu chuyện của Đường Sở Truy.
“Vậy là có một tên võ giả dùng đao có thân hình cao lớn kéo đến đập phá công phòng của ngươi rồi bắt đứa trẻ mà ngươi đang bảo vệ đi mất?”
“Đúng vậy!”
Phiêu Nguyệt nhìn qua Hồng Hữu Tân.
“Có lẽ kẻ dùng đao mà vị huynh đệ nói đến chính là người nhỏ tuổi nhất trong Thất Tinh Đảng Cuồng Phong Huyết Tản Đao Triệu Tam Thích. Dung mạo và những đặc trưng mà vị huynh đệ này kể rất giống với hắn.”
“Triệu Tam Thích?”
“Chắc là ngươi cũng đã thấy qua rồi. Hắn sử dụng một thanh đao rất lớn. Tính cách nóng nảy nhưng cũng có một phần điềm tĩnh. Nếu trúng đòn của hắn mà vẫn còn sống thì vị huynh đệ hẳn là được ông trời phù hộ.”
Sở dĩ Đường Sở Truy có thể sống sót là nhờ cơ thể của y đã được rèn luyện mỗi ngày nhờ công việc của rèn sắt của y.
Nếu là người bình thường mà bị Triệu Tam Thích tấn công như thế thì đã tắc thở từ lâu lắm rồi.
Đường Sở Truy quỳ một bên gối xuống.
Một chút sức lực còn lại của y cũng đã cạn.
Ý thức của y dần trở nên mờ nhạt. Nhưng Đường Sở Truy vẫn cố gắng giữ tỉnh táo và nói.
“Có một chuyện rất kỳ lạ. Rõ ràng đao của Thất Tinh Đảng đã chém sâu vào ngực của đứa trẻ đó. Vết thương ấy sâu đến mức lòi cả xương ra, đệ cứ tưởng đứa trẻ đó không xong rồi nhưng thật thần kỳ, đứa bé ấy đã sống lại. Mặc dù bước đi không vững… nhưng trông quang cảnh đó thực sự quái lạ. Thực sự…”
Đường Sở Truy lịm đi.
Y đã mất đi ý thức.
Phiêu Nguyệt cẩn thận ôm lấy Đường Sở Truy và đặt y nằm xuống.
Thật may là Đường Sở Truy chỉ đang ngất đi chứ không ảnh hưởng gì đến tính mạng của y.
Hồng Hữu Tân thẫn thờ lẩm bẩm.
“Bị thương đến lòi cả xương ngực nhưng vẫn có thể sống lại lành lặn sao? Chẳng lẽ có liên quan gì đến Quỷ Vương ư?”
“Quỷ Vương?”
“Ngươi không biết Quỷ Vương sao?”
“Không biết!”
Phiêu Nguyệt thật lòng trả lời.
Hồng Hữu Tân khẽ nhíu mày rồi giải thích cho Phiêu Nguyệt nghe về Quỷ Vương.
“Mấy chục năm về trước, đã có một quái nhân không rõ nguồn gốc xuất hiện. Hắn vừa xuất hiện trong giang hồ liền gây được sự chú ý của mọi người. Ngươi có biết tại sao không?”
“…”
“Vì dẫu có bị thương nặng đến mấy thì hắn vẫn có thể sống lại được. Một vết thương chí mạng tước đi mạng sống của bao người bình thường lại không thể làm cho hắn ta chết. Không có bất cứ một tuyệt đỉnh cao thủ nào có thể giết được hắn.”
Dù có bị thương nặng đến mấy Quỷ Vương vẫn không chết. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã có thể hồi phục thể trạng như ban đầu.
Mọi người đều gọi Quỷ Vương là thứ bí hiểm nhất trong giang hồ.
Không một ai biết gì về hắn cả.
Hắn đến từ đâu?
Năng lực đó ở đâu mà hắn có được?
Nguồn gốc lai lịch của hắn?
Điều mà hắn muốn là gì?
Không biết từ khi nào, một tin đồn lại bắt đầu được loan ra khắp giang hồ.
Rằng kẻ nào biết được bí mật của hắn thì có thể trường sinh bất tử.
Vô số võ giả đã ra mặt để bắt Quỷ Vương nhưng không thành.
Quỷ Vương rất mạnh.
Mạnh đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Dù cho những tuyệt đối cao thủ trong giang hồ có hợp lực đi chăng nữa cũng không làm gì được hắn.
Đã từng có một môn phái ra mặt để bắt hắn, nhưng kết cục không còn một ai nhìn thấy người của môn phái đó ở đâu nữa, môn phái đó đã bị diệt vong, tất cả những người trong môn phái đã bị tàn sát một cách thê thảm.
Sau đó, Quỷ Vương trở thành một huyền thoại.
Mặc dù vẫn còn nhiều kẻ lăm le đến hắn, nhưng chẳng có ai dám tùy tiện ra mặt động vào hắn.
Quỷ Vương tựa như Thần Long ẩn sau từng đám mây.
Có tin đồn rằng Quỷ Vương phiêu bạt khắp nơi trên giang hồ nhưng số người đã gặp được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quỷ Vương cũng là mục tiêu giám sát của Hạ Ô Môn. Nhưng Quỷ Vương cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho bọn họ đến cả tung tích của Quỷ Vương cũng không nắm bắt được.
Phiêu Nguyệt nghe xong mọi chuyện từ Hồng Hữu Tân thì lẩm bẩm.
“Vậy là một kẻ có thể trạng giống Quỷ Vương đã xuất hiện.”
Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Thất Tinh Đảng lại truy đuổi đứa trẻ ấy rồi.
Chỉ cần bắt được đứa trẻ ấy, bọn họ đã có thể tiến gần hơn đến bí mật của Quỷ Vương.
Như vậy thì trường sinh bất tử giờ đây đã không còn là một giấc mơ nữa.