Chương 98
Phái Thanh Thành hiện giờ đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi bị trả thù, họ bắt đầu sợ hãi lời chỉ trích từ giang hồ, nhưng nếu cứ để yên lại ngại thiên hạ giễu cợt. Thế nhưng hiện tại họ đang bị tổn thất nặng nề, khó mà huy động binh lực quy mô lớn, hơn nữa cũng không có gì đảm bảo rằng có thể xử lý được Phiêu Nguyệt chỉ trong một lần tấn công.
Như đã cho thấy trong cuộc chiến lần trước, Phiêu Nguyệt không nghĩ trốn chạy là một việc đáng hổ thẹn.
Cách thức chiến đấu của Phiêu Nguyệt chính là lợi dụng thời cơ đảo ngược tình thế, khi bất lợi thì tìm cách ẩn náu, trái ngược hẳn với cách thức của Thanh Thành.
Chính vì như thế nên phái Thanh Thành có mơ cũng không thể ra tay hành động mà không gặp chút trở ngại nào được, cuối cùng Cao Diệp Chân Nhân buộc lòng phải ra mặt.
Trước khi tới đây, Cao Diệp Chân Nhân vẫn nghĩ rằng không thể tha thứ cho một tên ma đầu như Phiêu Nguyệt, vậy nên lão phải nhanh chóng giải quyết hắn ngay lập tức.
Thế nhưng, khi gặp trực tiếp Phiêu Nguyệt, lão nhận thấy hắn không chỉ là một đối thủ đáng gờm mà xung quanh còn tỏa ra bầu không khí khác hẳn với hai chữ ma đầu.5
Lão cảm nhận khí thế toát ra từ Phiêu Nguyệt vừa u ám lại vừa sắc bén. Thế nhưng, lại không thấy chút gì gọi là hung ác, tàn nhẫn cả.
Chẳng có lý gì lão cần phải giao chiến, mà thật ra lão cũng không có ý muốn đánh nhau.
Cao Diệp Chân Nhân trong lòng thoáng hoang mang.
“Quả là vô thích chi dĩ nhĩ (無聽之以耳), nhi thính chi dĩ tâm (而聽之以心) mà.”
Đó mà một câu tục ngữ xưa cũ rằng đừng chỉ nghe bằng tai mà hãy cảm nhận bằng cả tâm hồn nữa.
Cao Diệp Chân Nhân đã đổ lỗi cho bản thân vì chỉ nghe những lời ca thán từ võ giả Thanh Thành. Đáng lý lão phải biết dùng đến cả trái tim để đánh giá tình hình khách quan hơn.
Cuối cùng, mọi sự xảy ra đều do phái Thanh Thành không giữ được tấm lòng trong sạch vốn có của một môn phái đạo gia.
Lão đã không lắng nghe bằng trái tim mà chỉ thu vào tai những lời vớ vẩn khác hẳn với sự thật.3
“Hừ! Thật hổ thẹn. Đúng là mất mặt quá mà.”
“…”
“Xin hãy lượng thứ cho lão đạo vì đã hẹp hòi muốn đổ hết trách nhiệm cho ngươi, Thanh Thành ra nông nổi này cũng do ý trời cả thôi. Nhưng ta cũng là con người nên không thể oán trách ngươi được. Vậy nên xin hãy hứa với lão đạo một chuyện. Sau này lão đạo mong ngươi kiềm chế không sát sinh tùy tiện nữa. Nếu ngươi làm được, phái Thanh Thành sẽ không bao giờ cản đường ngươi trên con đường phía trước.”
“Ta không thể hứa được.”6
“Lão đạo và Thanh Thành đã nhượng bộ ngươi đến thế rồi, ngươi không thể thực hiện một lời hứa cỏn con như thế sao?”
“Con người giết người là vì có lý do, nhưng ta đã gặp nhiều kẻ giết người mà không cần bất cứ lý do gì cả. Giang hồ ta sống hiện giờ không phải là nơi thâm sơn cùng cốc như Thanh Thành, cũng không phải là chỗ những người có tấm lòng rộng lượng có thể quên đi ân oán chỉ bằng một nụ cười xòa. Đôi khi có lúc sẽ giết người mà không cần lý do. Đó mới chính là thế giới của ta. Vậy nên nếu không thể chấp nhận ta như thế thì cứ giết quách ta là được.”
“Phù!”
Phiêu Nguyệt vừa nói xong, Cao Diệp Chân Nhân liền nhắm chặt mắt. Thoáng chốc, suy nghĩ như cơn sóng dữ ùa vào tâm trí lão.
Cứ thế này mà rút lui liệu có tốt không?
Liệu có nên xử lý Phiêu Nguyệt ngay tại đây cho dù có chịu bất cứ hy sinh nào?
Vô số suy nghĩ kéo đến lấp đầy tâm trí khiến lão vô cùng bối rối.
‘Ông trời muốn thế nào mà lại hành hạ người khác thế chứ?’
Đột nhiên Cao Diệp Chân Nhân lén có ý nghĩ như thế.
Cao Diệp Chân Nhân thoáng hé mắt nhìn Phiêu Nguyệt.
Lão cố gắng dùng tấm lòng để thấu hiểu Phiêu Nguyệt. Sau đó lão cảm nhận được ba luồng khí thế rõ mồn một.
Một luồng khí thế vững chắc như đá tảng, một u ám tựa bóng tối, còn lại mạnh mẽ hệt sấm sét.
Cao Diệp Chân Nhân chợt nhận ra ba luồng khí tuy khác nhau nhưng lại kết hợp tạo thành một hình trạng (形狀).
Lão nghĩ đây chính là bản chất thật sự của kẻ mang tên Phiêu Nguyệt này.
Cho dù có nhìn thế nào cũng không thấy được sự tàn độc ẩn trong người hắn.
Lão biết rất rõ rằng không phải bóng tối nào cũng xấu xa, và chẳng phải ánh sáng nào cũng mang theo sự chính trực.
‘Vạn vật không có thứ gì là vô dụng cả, kẻ này xuất hiện hẳn có nơi cần đến hắn. Được rồi! Hãy dừng mọi chuyện lại ở đây.‘2
Cao Diệp Chân Nhân chầm chậm mở mắt ra.
Thoáng chốc, ánh mắt lão đã trở nên sâu sắc hơn.3
“Lão già này có vẻ quá tọc mạch rồi. Ta xin tạ lỗi với ngươi!”
“……”
“Thế nhưng lão đạo phải nói với ngươi một điều. Thiên khí luôn duy trì sự cân bằng và hài hòa. Và Tứ Xuyên này cũng thế. Tuy nhiên, hai môn phái lớn của thành Tứ Xuyên là Thanh Thành và Nga Mi đã ngừng hoạt động cùng lúc, nên những người khác sẽ chiếm lấy vị trí đó. Nếu kẻ theo đuổi chính nghĩa leo lên thế chỗ, thiên hạ ắt sẽ thái bình, ngược lại nếu không như thế, tai ương khó lường nhất định ập xuống thiên hạ nay. Nếu ngươi có một chút lòng trắc ẩn, lão đạo mong ngươi hãy ngăn chặn tình thế này lại.”
“…..”
“Xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn thời gian vui vẻ của ngươi. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Cao Đạo Chân Nhân nói xong thì đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Lão đột ngột biến mất như cách lão đã bất ngờ xuất hiện vậy. Phiêu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào vị trí đã từng hiện diện một Cao Đạo Chân Nhân trước mặt.
“Ưm!”
Lúc này, Thảo Hương mới tỉnh lại.0
Nàng ngơ ngác nhìn quanh rồi lẩm bẩm.
“Ôi mẹ ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ? Không ngờ ta lại thấy buồn ngủ vào ban ngày ban mặt thế này.”
Nàng chỉ đơn giản nghĩ bản thân đã ngủ thiếp đi, không hề hay biết có kẻ lạ mặt vừa ghé thăm.
Phiêu Nguyệt vương tay ôm lấy vòng eo Thảo Hương.
“Á!”
Bàn tay Phiêu Nguyệt vừa chạm vào, Thảo Hương bất giác bật ra tiếng rên rỉ. Cơ thể nàng hiện giờ đã hoàn toàn nuông chiều theo Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt vừa lướt đôi môi trên chiếc gáy trắng ngần của Thảo Hương vừa nghĩ.
‘Ta mà cũng có thứ gọi là lòng trắc ẩn ư.’
Cảm nhận được hơi thở Phiêu Nguyệt phả vào da thịt, cả người Thảo Hương liền run bật lên.
****
“Hư!”
Đường Sở Truy thở hắt một hơi, y đưa tay quệt mấy giọt mồ hôi trên trán. Bởi vì y làm việc gần hỏa lò nên lúc nào cũng tiếp xúc với ngọn lửa hừng hựng sức nóng, vì thế cả người đầy mồ hôi cũng không có gì lạ.
Ban đầu y có chút không quen vì sức nóng đến mức nghẹt thở, thế nhưng bây giờ y đã khá quen thuộc rồi.
Mặc dù toàn thân lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi, nhưng y lại có thể thỏa thích làm những việc bản thân muốn mà không bị ai ép buộc hay đánh mắng. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến y quên đi tất thảy mệt mỏi.
Đột nhiên Đường Sở Truy quay đầu lại nhìn. Y thấy tên thiếu niên đang ngồi trong một góc nhìn chằm chằm mình.
Mấy ngày trước hắn bất ngờ xuất hiện trong căn kho cũ của công phòng.
Đến tận bây giờ giữa hai người vẫn giữ khoảng cách, nhưng đã không còn xa lạ như hồi đầu.
Trạng thái của hắn cũng đã tốt hơn. Lúc mới gặp hắn chỉ có da bọc xương, ấy mà hiện tại đã trông giống một con người hơn.
Tất cả chính là nhờ Đường Sở Truy đã cho hắn ăn uống đầy đủ một ngày ba bữa.
Dù hắn chưa nói với y câu nào, thế nhưng cảm giác đã gần gũi hơn so với trước đây rất nhiều.
Đường Sở Truy nói với hắn.
“Chúng ta đi ăn tối nào. Ta đã mua một con gà già, tối nay đệ có thể no bụng rồi.”
Đường Sở Truy đã quyết định mua một con gà già về làm bữa tối cho hai người.
Dù thịt gà có chút dai nhưng cũng đủ để hai người no bụng.
Mới nghe đến hai từ ‘gà già’, tên thiếu niên lần đầu cất tiếng phản ứng.
“Gà?”
“Đúng thế! Là gà. Đệ biết ăn không?”
Hắn lập tức gật đầu.
Đường Sở Truy đi về phía nhà bếp.
Bên trong có một con gà đã được làm sạch sẽ.
Đường Sở Truy nhanh nhẹn phân gà ra thành miếng nhỏ rồi bắt đầu nấu ăn. Vì sống một mình đã lâu nên y rất thạo việc bếp núc.
Mùi cay nồng lẫn với hương thơm nức mũi lan tỏa khắp căn phòng. Chỉ trong nháy mắt, món gà xào cay đã hoàn thành xong.
Y cho vào trong món ăn rất nhiều gia vị kích thích vị giác, chỉ ngửi mùi thôi đã khiến tuyến nước bọt không ngừng hoạt động.
Đường Sở Truy dọn cơm cùng món gà lên bàn rồi gọi tên thiếu niên.
“Đệ ăn đi!”
Hắn ta như bị mê hoặc bởi lời nói của Đường Sở Truy mà từ từ tiến đến bàn ngồi xuống.
Ngửi thấy mùi thơm không thể kháng cự được, hắn bắt đầu cầm đũa ăn ngấu nghiến. Đường Sở Truy mỉm cười nhìn hắn rồi cũng nâng đũa dùng bữa.
Tên thiếu niên liên tục gắp thức ăn như quỷ đói. Thoáng chốc, bát cơm vừa nãy còn đầy ụ giờ đã thấy được đáy.
Đường Sở Truy lại nhếch khóe miệng.
Mặc dù có hắn khiến phần ăn của y giảm đi, nhưng y vẫn thấy mãn nguyện.
Y đã sống cùng tên thiếu niên kỳ lạ này cũng đã mấy ngày rồi. Trong thời gian đó, Đường Sở Truy chưa một lần hỏi về xuất thân của hắn, hiển nhiên hắn ta cũng chẳng hé môi nửa lời.
“Ụa!”
Đột nhiên tiểu thiếu niên nôn ra hết những thứ vừa ăn từ nãy đến giờ.
Món thịt gà ngon lành vừa yên vị trong dạ dày giờ đã thành một đống lộn xộn vương vãi khắp sàn nhà.
“Đệ có sao không?”
Đường Sở Truy vừa vỗ vào lưng hắn vừa hỏi.
Tên thiếu niên vội lấy ống tay áo lau miệng rồi cúi đầu. Sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch.
“Đệ đau ở đâu sao? Hay là đến y quán nhé?”
Hắn ta lắc đầu mà không nói câu nào.
Đường Sở Truy nhìn hắn, trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ.
Hắn đột nhiên xuất hiện ngồi thu mình trong công phòng của y. Nhìn vẻ mặt ấy rõ ràng là đang bị ai đó truy đuổi.
Sau khi trốn vào trong xưởng, tên thiếu niên không ra ngoài lấy một lần. Giống như đang sợ hãi ai đó phát hiện.
“Phù! Ta không biết chứa chấp đệ ở đây là tốt hay xấu nữa.”
Đường Sở Truy thở dài một hơi.
Lý do y mãi không đuổi tên thiếu niên đi vì trông thấy thiếu niên này, y lại bất giác nhớ về hình ảnh bản thân khi xưa.
Y không bị người khác truy đuổi, nhưng lại chịu sự ngược đãi và lăng mạ, phải nhìn sắc mặt người khác để sống trong suốt quãng thời gian ấy.
Cũng chính vì lý do đó, y phải che giấu tài năng dù y đã thuộc lòng bí truyền của Đường Môn.
Nếu không gặp được Phiêu Nguyệt, cuộc đời y có lẽ vẫn còn khổ sở chật vật đủ đường.
Và một ngày nọ, y bắt gặp tên thiếu niên trốn trong công phòng của mình nhưng lại chẳng hề cảm thấy xa lạ chút nào.
Đường Sở Truy vừa lau dọn sàn nhà vừa nói.
“Đệ còn đói bụng không? Hay ta làm cái khác cho đệ nhé?”
“Ta… không đói.”
“Thật á? Đã nôn hết còn gì.”
“Ta không sao!”
Hắn ta lắc đầu.
Đường Sở Truy nhìn hắn với ánh mắt có chút nghi ngờ.
Ngày đầu tiên đến đây, tên thiếu niên trông gầy đến thê thảm. Cơ thể hắn chỉ còn da bọc xương không giống như một người sống chút nào. Vậy nên, y luôn để ý đến khẩu phần thức ăn dành cho hắn.
Nhờ sự quan tâm của Đường Sở Truy mà hắn được ăn uống đầy đủ và dần hồi phục như hiện giờ. Thế nhưng, từ lúc nào đó, tên thiếu niên có vẻ như khước từ thức ăn.
Không phải hắn cố tình không ăn mà do cơ thể hắn không muốn hấp thụ thức ăn.
Kể từ khi gặp nhau, Đường Sở Truy luôn chờ đợi hắn ta tự mở lòng, nhưng y không thể chờ đợi thêm được nữa.
Đã đến lúc y phải nói chuyện rõ ràng với tên thiếu niên.
Đường Sở Truy cẩn thận hỏi hắn.
“Tên đệ là gì?”
Sau một hồi suy ngẫm, hắn ta chậm rãi thốt ra tên mình.
“Nam Thần Vũ ư? Tên đệ hay thật đấy? Đệ từ đâu đến?”
“…..”
“Đệ đến từ Hợp Phì hay thành An Huy? Mà sao có thể từ đó đến đây được nhỉ? Khoảng cách cũng hơn cả ngàn dặm.”
“Ta không biết!”
Nam Thần Vũ khẽ lắc đầu.
“Hay là đệ bị ai đó truy đuổi đúng không? Đệ thoát ra từ chỗ nào?”
“Đám người vận y phục đen.”
“Hả? Đám người vận y phục đen? Đệ nói chi tiết cho ta nghe đi.”
“Không biết!”
Nam Thần Vũ lại lắc đầu lần nữa.
Hắn đang cau mày nhớ lại, nhưng trong đầu lại như có làn sương che mờ đi không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Nam Thần Vũ bất giác rên rỉ tựa hồ rất đau đớn.
Mắt hắn đảo liên hồi, cả người co giật hệt như kẻ động kinh.
“Không sao! Đệ không cần phải cố nhớ đâu.”
Đường Sở Truy vội vàng ôm hắn ta trấn an.
‘Lạnh quá.’
Nhiệt độ hắn thấp đến mức khiến y tưởng như bản thân đang ôm phải tảng băng vào lòng.
Được Đường Sở Truy ôm một lúc, tên thiếu niên dường như đã trấn tĩnh lại đôi chút. Thế nhưng, cơ thể hắn vẫn chưa ấm lên được chút nào.
“Đệ chờ ta một chút. Ta mang chăn đến cho đệ.”
Đường Sở Truy vỗ vỗ vào vai hắn rồi đứng dậy.
Lúc y định đến phía bên kia lấy tấm chăn thì…
Rầm!
Mái công phòng đột nhiên bị phá hỏng, lập tức có ai đó xông vào trong.
“Tìm thấy ngươi rồi.”
Gã nam nhân vừa đột nhập vào trong phòng cười khẩy một tiếng hở cả hàm răng ố vàng.
“Ngươi là ai thế?”
Đường Sở Truy giật mình hét lên, nhưng gã nam nhân chỉ ngó lơ y.
“Ra là ngươi trốn ở đây. Cái gì cũng không biết, chỉ biết trốn là hay thôi.”
Kẻ vừa làu bàu vừa tỏa ra sát khí đáng sợ kia chính là Cuồng Phong Huyết Tán Đao (狂風血散刀) - Triệu Tam Thích, lão ấu của Thất Tinh Đảng.
Triệu Tam Thích tiến lại gần Nam Thần Vũ.
“Dừng lại!”
Đường Sở Truy vội vàng ngăn Triệu Thập Tam.
“Ngươi phiền quá đấy….”
Triệu Tam Thích vung cánh tay cầm thanh đao dày cộm như khúc gỗ về phía Đường Sở Truy
Bốp!
Đường Sở Truy không kịp hét lên một tiếng đã bị đánh bay ra xa gục xuống.
Nhìn cảnh tượng đó, đôi mắt Nam Thần Vũ không ngừng run rẩy.
“Ư aa!”
Nam Thần Vũ hét lên rồi xông thẳng về phía Triệu Tam Thích.
“Cái gì?”
Triệu Tam Thích vô thức vung đao về phía Nam Thần Vũ đang hùng hổ xông tới hệt như một dã thú.
Roẹt!
Đao của hắn chém sượt qua ngực Nam Thần Vũ. Cảm giác thanh đao xé thịt cắt xương truyền đến tay vô cùng chân thật.
Ngực Nam Thần Vũ bị chém một đường dài, phần thịt đỏ cùng xương trắng hoắc lộ ra ngoài, máu như thác đổ chảy xuống ướt cả y phục.
Vết thương chí mạng này đến cả Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu nổi cái mạng hắn.
“A! Đã nói nhất định phải bắt sống mà…”
Triệu Tam Thích đưa tay gãi đầu sồn sột.
Ủy thác mà họ đưa ra cho hắn là phải bắt sống mục tiêu bằng mọi giá. Thế nhưng, hắn đã vô tình giết chết mục tiêu, đương nhiên sẽ không thể nhận được đúng giá tiền đã giao kèo.
“Mà, mang thi thể về nhận nửa giá thôi cũng được.”
Triệu Tam Thích nhăn mũi rồi nhìn về phía Nam Thần Vũ.
Lúc đó, trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng vô cùng khó tin.
“Hộc!”
Nam Thần Vũ mà hắn tưởng chừng đã chết, ấy thế mà lại đứng bật dậy, còn thở một cách vô cùng kỳ quái.
“Cái gì chứ?”