Chương 07: Nhị lão gia
Từ Quảng bất động thanh sắc, trong lòng thầm nghĩ: "Chính mình đây là thành cung phụng của Chu gia rồi sao? Cung phụng, đại khái chính là ý tứ môn khách."
Chu Phúc an bài mọi việc xong xuôi, nhìn về phía Từ Quảng, ôn hòa cười nói: "Từ tiểu ca không nên suy nghĩ nhiều. Ngươi vừa mới gia nhập Chu gia ta, tạm thời cứ hưởng đãi ngộ như bọn cung phụng khác. Mỗi tháng, Chu gia ta sẽ cung cấp cho ngươi một trăm lượng bạc."
"Mặt khác, liên quan tới chuyện của ngươi và tiểu nữ..."
Bản sự của Từ Quảng, hắn đã từng được chứng kiến. Trong cái loạn thế này, người có bản lĩnh đi đâu cũng nổi danh. Hắn vẫn muốn tận khả năng buộc chặt Từ Quảng lại với nhau.
Định ra hôn ước, hắn vừa có thể để nhị nhi tử học tập thủ đoạn thuần dưỡng đại thú, Từ Quảng cũng sẽ thành tâm truyền thụ. Huống chi, hôn ước chỉ là hôn ước, nếu nhị nhi tử hoàn toàn học được thủ đoạn thuần dưỡng đại thú, việc có cưới hay không, cũng chỉ là một câu nói của hắn.
Từ Quảng trong lòng oán thầm.
"Rốt cuộc Chu Phúc có cô con gái như thế nào mà lại nằng nặc muốn đẩy ta vào tròng như vậy?"
Hắn ngược lại không nghĩ tới Chu Phúc trong bụng lại có nhiều cong cong quấn quấn đến thế. Chỉ là hắn mới đến, trong thời gian ngắn, thật không có ý nghĩ thành hôn.
"Đa tạ lão gia hậu ái."
Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
"Từ Quảng xuất thân thấp hèn, còn chuyện tiểu thư, xin lão gia nghĩ lại. Ta một đường chạy nạn mà đến, giống như chó nhà có tang, bây giờ chỉ muốn tích lũy tiền luyện võ, nắm giữ vận mệnh của chính mình."
Chu Phúc nghe Từ Quảng nói, nhưng trong lòng thì chẳng thèm ngó tới.
"Luyện võ ư? Cái thằng nhóc này lại muốn luyện võ. Coi luyện võ là chuyện đơn giản vậy sao?"
Chưa kể luyện võ tốn kém tiền bạc, chỉ riêng việc luyện võ cần phải khổ luyện từ nhỏ. Từ Quảng tuổi tuy không lớn, nhưng cũng đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để luyện võ. Cho dù có tiền, thành tựu sau này cũng chỉ có thế mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn muốn lôi kéo Từ Quảng, đương nhiên sẽ không nói ra những lời này. Thế là Chu Phúc trên mặt lộ ra ý cười.
"Nguyên lai Tiểu Quảng muốn luyện võ. Luyện võ cũng tốt, Chân Chân nhà ta cũng đang luyện võ ở Thiết Y Môn. Nếu ngươi luyện võ, cũng có thể có chung tiếng nói với Chân Chân."
"Vậy thì thế này đi, một tháng sau Thiết Y Môn muốn thu đồ, ta sẽ tự mình tiến cử, cho ngươi một danh ngạch!"
Từ Quảng mừng rỡ, ôm quyền khom người: "Đa tạ lão gia!"
...
Từ Quảng cũng không ngờ con đường luyện võ lại đến nhanh như vậy. Lại còn được bái sư vào Thiết Y Môn, tông môn võ đạo lớn nhất Thanh Sóc huyện. Từ Quảng đối với chuyện này tự nhiên rất vui vẻ.
"Từ tiểu ca, cái mẻ cháo này còn phải trộn đến bao giờ nữa?"
Một thanh âm từ phía sau truyền đến.
Một nam tử tráng kiện, ước chừng hai mươi tuổi đang ra sức quấy đồ ăn trưa cho Uy tướng quân. Người này tên là Chu Thành, là nhị nhi tử của Chu Phúc, cũng là người được Chu Phúc sắp xếp theo Từ Quảng học tập thuần dưỡng voi lớn.
Người ta đã cho Từ Quảng nhiều ưu đãi như vậy, vừa tăng bổng lộc đãi ngộ, lại vừa sắp xếp luyện võ, tự nhiên là có chỗ cầu. Từ Quảng vui vẻ tiếp nhận chuyện này.
Uy tướng quân trí thông minh rất cao. Nhờ có bàn tay vàng, hắn bảo Uy tướng quân giả ý phối hợp với Chu Thành một chút, để hắn mau chóng "học thành".
Bất quá cũng may, Chu Thành tuy là thiếu gia Chu gia, nhưng tính tình phẩm hạnh không tệ, chí ít không có những thói hư tật xấu của đám công tử bột thông thường.
Vốn dĩ, Chu Thành chủ trì tiêu cục của Chu gia ở trong thành và những mối làm ăn bên ngoài Thanh Sóc huyện. Chỉ là, thời gian gần đây, các mối làm ăn bên ngoài huyện thành của Chu gia đều bị cắt đứt, thế là Chu Thành liền ở nhà không có việc gì.
Từ Quảng cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra với việc làm ăn của Chu gia, hắn cũng không có hứng thú với mấy chuyện này.
Chuyện quan trọng nhất của hắn hiện tại vẫn là mỗi ngày cố gắng "xoát" đủ số bước, mau chóng nâng cấp 【Tượng Sứ】lên Lv5, chuẩn bị tốt cho việc gia nhập Thiết Y Môn và đảm nhận chức nghiệp võ giả vào tháng sau.
"Nhị thiếu gia, ngài là nhập phẩm võ giả, luyện võ, rốt cuộc là có cảm giác như thế nào?"
"Cứ gọi nhị ca là được, cậu có phải hạ nhân đâu. Biết đâu chừng, có ngày cậu lại là muội phu của ta đó. Gọi nhị ca đi!"
Hai ngày qua, hai người chung đụng rất hòa hợp, Chu Thành có thể cảm giác rõ ràng Từ Quảng không hề giấu giếm điều gì với hắn. Chỉ là cái bản lĩnh liếc mắt một cái là biết Uy tướng quân có no hay không của Từ Quảng, hắn thật sự học không được.
Bây giờ, hắn dám khẳng định những gì Từ Quảng nói với cha hắn đều là sự thật.
"Nhị ca..." Từ Quảng gãi đầu.
Chu Thành cười cười, cũng không giấu diếm: "Luyện võ dựa vào nghị lực, nhất là Tiền Tam Cảnh là giai đoạn đặt nền móng, quá trình rèn luyện ban đầu vô cùng thống khổ... Đợi đến tháng sau, cậu vào Thiết Y Môn sẽ rõ."
Dừng một chút, hắn cảm khái: "Công pháp của Thiết Y Môn có lẽ là thống khổ nhất khi tu luyện, nhưng chiến lực cũng mạnh nhất."
Từ Quảng gật gật đầu, mỗi ngày trò chuyện phiếm với Chu Thành chính là cách duy nhất để hắn tìm hiểu con đường võ đạo. Càng hiểu rõ, hắn càng khát khao.
...
Chu gia.
"Ngươi nói cái gì? Có kẻ từ bên ngoài chạy nạn tới, thuần phục được đại thú?"
Một nam tử trung niên dáng vóc khôi ngô, mặt đầy râu quai nón bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi.
"Thiên chân vạn xác, Chu Thành thiếu gia đã đi theo người kia học tập thủ đoạn thuần dưỡng đại thú."
Ánh mắt Chu Hoài hung ác. Hắn bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng hôm nay nhìn thấy đại ca, hắn ta vô cùng đắc ý. Xem ra tin tức này là thật.
"Thằng nhãi đó không thể sống. Đi tìm Đao Ba Tam, tìm cách giết chết hắn."
"Vâng."
...
"Cha, không ngờ nhị thúc lần này lại làm được một chuyện tốt như vậy. Bỏ đi bao nhiêu mối làm ăn bên ngoài huyện, nhưng lại đổi lấy một chiến lực thất phẩm trong tương lai. Con nghe nói loại đại thú này dã tính khó thuần, người bình thường bắt được chỉ có thể lấy huyết luyện đan. Con đoán chừng ngay cả đám trùm cướp ở Bắc Địa cũng không ngờ có người có thể thuần phục nó."
Chu Thành một mặt vui vẻ rót trà cho cha mình, trên mặt tươi cười nói.
Chiến lực thất phẩm, tại Thanh Sóc huyện thành đã được coi là thực lực tuyệt đỉnh. Mà với thể lượng của Uy tướng quân, lại được trang bị một thân thiết giáp, nó đã có thể dao động sự cân bằng thực lực của huyện thành.
Công thành đoạt đất, loại tường thành kiên cố nào có thể chịu nổi Uy tướng quân xung kích?
"Hừ!" Nhắc đến nhị đệ mình, Chu Phúc rõ ràng có chút bất mãn.
"Ta không muốn nhắc đến hắn. Nói về cái thằng Từ Quảng đó đi, con cảm thấy thế nào?"
Chu gia có tất cả ba phòng. Đại phòng tự nhiên là mạch của gia chủ Chu Phúc, nhị phòng là Chu Hoài, tam phòng chỉ còn lại hai quả phụ và ba đứa trẻ choai choai. Ân oán giữa Chu Phúc và Chu Hoài từ xưa đến nay vốn đã sâu sắc.
Từ khi Đại Chu tiến vào loạn thế, Chu Hoài luôn muốn dựa vào Vệ gia, một trong ba thế lực lớn nhất huyện thành, liên kết với mấy gia tộc khác trong huyện để chiếm đoạt hai thế lực còn lại. Còn Chu Phúc thì cho rằng nên mặc kệ chuyện của ba thế lực, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên.
Ân oán giữa hai người ngày càng sâu sắc. Cho đến năm ngoái, Chu Hoài tự tiện tiêu tốn một khoản tiền khổng lồ đặt hàng một con Côn Luân đại thú còn nhỏ từ ba mươi sáu trùm cướp ở Bắc Địa.
Ba mươi sáu cự khấu khét tiếng ở Bắc Địa, Chu gia căn bản không dám có ý định quỵt nợ khi đối mặt với những con quái vật khổng lồ như vậy.
Côn Luân đại thú, chính là được mua từ tay ba mươi sáu cự khấu ở Bắc Địa trong một trạng thái gần như cưỡng chế.
Chu Phúc thật sự rất đau đầu về việc xử trí nó như thế nào. Cũng may, Từ Quảng xuất hiện.
"Qua hai ngày quan sát, nó là người đáng tin."
Chu Thành nhớ lại những cuộc giao tiếp giữa hắn và Từ Quảng trong hai ngày qua, công bằng nói.
"Vậy con cảm thấy ba loại cảnh giới thuần thú mà nó nói có thật hay không?"
"Mọi tương tác giữa nó và Uy tướng quân đều diễn ra trước mặt con. Con tự nhận không phải kẻ ngu ngốc, nhưng thật sự không hiểu nó làm thế nào mà chỉ cần liếc mắt đã biết Uy tướng quân cần ăn gì. Hơn nữa, con có thể cảm nhận rõ ràng Uy tướng quân lớn lên rất nhanh dưới sự chăm sóc của nó."
Chu Thành cười khổ một tiếng.
Chu Phúc nghe vậy, trầm mặc một lát.
"Nếu đã như vậy, con hãy cứ hòa thuận với nó. Nếu có cơ hội, hãy để nó gặp gỡ muội muội con vài lần, tốt nhất là có thể tác hợp cho chúng nó..."
"Côn Luân rộng lớn, loại Cự Tượng như Uy tướng quân, đâu chỉ có một..."
Chu Phúc ánh mắt phiêu hốt nói.
Chu Thành hít sâu một hơi.
"Phụ thân yên tâm."