Chương 320: Hoàng Đế tạo Hoàng Đế khác (2)
Bên trong truyền thuyết cổ xưa, ở lúc thiên địa sơ khai, có Thiên Thần giáng thế.
Vị Thiên Thần này đem đất đai phân chia thành 36 Châu.
Ung Châu chính là trung tâm trong đó.
Mà Đông Hoa Sơn chính là trung tâm Ung Châu.
Đạo Nhất Cung tọa lạc tại trung tâm nhất của Đông Hoa Sơn, chính là trên ngọn núi Thiên Nhất Phong cao nhất.
Nơi đây có thể nói là trung tâm của toàn bộ thế giới.
Lúc này, Thôi Hằng cưỡi mây đạp gió cùng Trương Sấu Minh đi tới bầu trời Thiên Nhất Phong.
Từ trên cao dõi mắt nhìn xuống, có thể thấy trên Thiên Nhất Phong xây dựng từng tòa đạo miếu lầu các, rộng lớn tráng lệ, bốn phía biển mây cuồn cuộn, càng có mấy phần Tiên khí.
Có điều, ánh mắt Thôi Hằng xuyên qua biển mây, liền có thể thấy cảnh tượng chung quanh Thiên Nhất Phong.
Lại có không ít ngọn núi không trọn vẹn.
Chúng nó cao không quá mười trượng, nhưng diện tích lại cực lớn, giống như là chân núi của một tòa ngọn núi thật to, có điều phía trên cũng không có lòng núi.
Bộ dáng này giống như là cả ngọn núi bị cự lực gắng gượng bẻ gãy, dời đi.
Chỉ còn lại có phần đáy "Xác".
Mà "Xác núi" tổng cộng có chín, tất cả đều vây quanh ở bên cạnh Đạo Nhất Cung.
"Thượng tiên, chín 'Tòa Núi ' này cũng từng là chín ngọn núi, phía trên xây dựng rất nhiều đạo miếu, truyền thừa võ đạo của Đạo Nhất Cung. " Trương Sấu Minh phát hiện phương hướng Thôi Hằng nhìn chăm chú, liền giải thích.
"Bắc Thần trong sách cổ nói sau trận chiến ba ngàn năm trước, bộ phận nòng cốt của Đạo Nhất Cung đều bị gấp rút dời đi Thiên Khư Giới, thì ra là dời đi như vậy sao? " Thôi Hằng có chút kinh ngạc hỏi.
Đây nào chỉ là dời đi bộ phận nòng cốt, hoàn toàn là đào cả gốc rễ.
"Là tổ sư quyết định. " Trương Sấu Minh bất đắc dĩ nói, cũng không tiện nói cái gì.
Dù sao đó là tổ sư của Đạo Nhất Cung, hắn không thể tiến hành đánh giá.
"Đạo Cung cổ xưa truyền thừa vạn năm chỉ còn lại nhiêu đây, quả thật lòng dạ ác độc. " Ánh mắt Thôi Hằng lần nữa quét qua chín tòa núi kia, không khỏi dâng lên mấy phần cảm giác đau lòng.
Đây nhưng mà đều là tiền, đều là tiền hệ thống a!
Nếu như truyền thừa của chín ngọn núi đều ở đây, hắn căn bản cũng không cần đi nơi khác góp nhặt, chỉ riêng một chỗ này hẳn là đủ rồi.
"Có điều, những truyền thừa khác không có ở đây có lẽ cũng là chuyện tốt. " Thôi Hằng lại thay đổi ý nghĩ thầm nói "Ba ngàn năm trước vị tổ sư Đạo Nhất Cung kia đã có cảnh giới Thái Nhất Huyền Tiên, hẳn là tương tự với Kim Đan trung kỳ.
"Nếu như bây giờ hắn không chết mà nói, cảnh giới tu vi sợ rằng đã vượt qua xa ta, nếu mà truyền thừa Đạo Nhất Cung vẫn hoàn chỉnh, ta phỏng chừng cũng không có cơ hội tới nơi này thu thập chuyển hóa tiền."
Hắn vừa an ủi mình như vậy, vừa cùng Trương Sấu Minh đè xuống đám mây, đáp xuống đỉnh núi Thiên Nhất Phong.
Nơi này là một tòa quảng trường rất to, trải lót tấm đá, trung tâm đặt một bộ tượng đá to lớn màu xanh cao đến chín trượng chín thước chín tấc, điêu khắc thành bộ dáng một vị nam tử nho nhã, người mặc áo vua, tay cầm bức họa.
Lúc này, Chu Hoằng Dịch đang hướng dẫn đông đảo đệ tử luyện võ, thấy Thôi Hằng cùng Trương Sấu Minh từ trên trời bay tới, vội vàng dẫn theo những đệ tử này cung kính hành lễ.
"Bái kiến Thượng Tiên, bái kiến chưởng giáo!"
Dù hắn là đệ tử thân truyền của Trương Sấu Minh, nhưng khi nghênh đón trước mặt đông người, dựa theo quy củ vẫn phải xưng hô là chưởng giáo.
Những đệ tử bình thường đang luyện võ kia đều lòng đầy kích động.
Các đệ tử của Đạo Nhất Cung sớm đã nghe nhân gian có một vị Thần Tiên chân chính xuất thế, có thể lấy sức một người tiêu diệt thiên quân vạn mã, còn có đại thần thông hô phong hoán vũ, hóa đất thành sông, vô cùng không tưởng tượng nổi.
Không nghĩ tới lần này lại có thể chính mắt thấy được.
Chẳng qua, vào lúc này không người nào dám không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Thôi Hằng, cũng chỉ dám dè dặt nhìn một lần liền vội vàng cúi đầu.
"Ừm , Những đệ tử của Đạo Nhất Cung này đều không tệ lắm. " Thôi Hằng dõi mắt quét qua những đệ tử bình thường này, cũng đã phát hiện ra một ít mầm non tốt để tu luyện võ công.
Chẳng qua là một câu khen ngợi đơn giản này, tức thì khiến cho những đệ tử bình thường này hưng phấn lên, toàn bộ đều cảm thấy câu nói mới vừa rồi của Thôi Hằng là đang nói mình.
Thậm chí đã có người bắt đầu ảo tưởng sau này khi mình võ công đại thành, xuống núi hành tẩu giang hồ, xông ra danh tiếng to lớn, sẽ nói rằng chính mình đã từng được Tiên Nhân công nhận cùng khích lệ, nhất định có thể trở thành một câu chuyện hay lưu truyền thiên cổ.
Nhưng mà, ngay lúc một ít đệ tử này đang tha hồ tùy ý tưởng tượng trong lòng, Thôi Hằng đã cùng Trương Sấu Minh đi tới chỗ trung tâm quảng trường này, cũng tức là bên dưới pho tượng to lớn kia.
"Thượng Tiên, đây chính là “Đạo Thần” tổ sư sáng tạo ra Đạo Nhất Cung ta ."
Trương Sấu Minh một mực cung kính hướng tòa tượng thần này hành lễ, tiếp tục nói "Vạn năm trước, phương thiên địa này vẫn còn thuộc thời đại man hoang mê muội, có chúng Thiên Thần hạ xuống phân chia thành 36 Châu.
"Trong đó đặc biệt lấy Đạo Thần làm chủ, hắn lưu lại truyền thừa chính là Đạo Nhất Cung, cũng để cho Đạo Nhất Cung giáo hóa chúng sinh, trợ giúp nhân tộc thoát khỏi u mê, mở ra văn minh ban sơ."
"Đạo Thần... " Thôi Hằng lẩm bẩm nói nhỏ, đồng thời ánh mắt của hắn quét qua pho tượng to lớn này một lần, chỉ cảm thấy pho tượng này dường như cũng không chỉ là một bức tượng đá.