Chương 321: Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ đợi bế quan (1)
Từ trên pho tượng Đạo Thần này, Thôi Hằng cảm giác được khí tức tương tự như linh tính.
Chẳng qua là cỗ linh tính này cũng không đậm đà, trình độ ước chừng chỉ tương đương với Hồng Vũ Kiếm, còn hết sức nhỏ yếu.
Nhưng nếu chờ một thời gian, khi thời gian thờ phụng đủ dài, có lẽ bên trong pho tượng sẽ sản sinh ra một cái sinh linh mới tinh.
Đến lúc đó sinh linh này liệu có cho rằng mình chính là "Đạo Thần " không?
Thôi Hằng có chút thất thần, cảm giác được linh tính thật quá huyền diệu, hắn có một loại cảm giác, chờ đến lúc mình đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, có lẽ sẽ có năng lực ban linh tính cho vật chết.
"Thượng Tiên đây là phát hiện cái gì sao? " Trương Sấu Minh thấy Thôi Hằng nhìn pho tượng Đạo Thần, dường như im lặng hồi lâu, trong lòng có chút thấp thỏm.
"Không có gì. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, mỉm cười dò hỏi "Tòa tượng thần này đã bị thờ cúng ở đây thời gian bao lâu?"
"Ba ngàn năm. " Trương Sấu Minh khẽ thở dài rồi nói “Pho tượng này thật ra là bản điêu khắc lại sau trận đại chiến ba ngàn năm trước kia, pho tượng bản gốc kia đã dời đi theo bộ phận nòng cốt của Đạo Nhất Cung, dời đi Thiên Khư Giới."
"Khó trách. " Thôi Hằng nhẹ nhàng vuốt cằm nói "Mang ta đi xem những địa phương khác một chút đi."
Cùng lúc đó, hắn hạ chỉ thị cho hệ thống.
"Chuyển hóa tiền!"
...
Đạo Nhất Cung không hổ là truyền thừa cổ xưa kéo dài vạn năm.
Dù cho bộ phận chính đã không còn ở đây, vẫn cung cấp cho Thôi Hằng rất nhiều tiền tệ hệ thống.
Chừng hơn tám triệu!
Có thể nói là bội thu.
Sau khi rời đi Đạo Nhất Cung, Thôi Hằng liền trở lại Phong Châu Phủ Thành, cùng Trịnh Nam Huân đồng thời đi tới phái Tiên Hà ở núi Thương Thành.
"Sư tổ, trong phái rất nhiều đệ tử còn chưa từng thấy ngài, các nàng thấy ngài nhất định sẽ rất cao hứng. " Trịnh Nam Huân trong lòng tràn đầy vui vẻ nói.
"Ta đã sớm muốn tới xem một chút, chẳng qua là vẫn không có thời gian, lần này rốt cuộc cũng rảnh rỗi." Thôi Hằng mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi ẩn trong biển mây sương mù phía trước.
"Sư tổ, ngài lần này trở về núi, dự định ở lại bao lâu vậy? " Trịnh Nam Huân lại dò hỏi.
Đối với nàng mà nói, Thôi Hằng giống như là một người chủ nhà, là chỗ dựa của cả phái Tiên Hà, tự nhiên hy vọng Thôi Hằng có thể ở núi Thương Thành lâu lâu một tí.
"Sẽ không quá lâu. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, chắp tay đứng ở trên đám mây lành, nhàn nhạt nói "Việc tu hành của ta sắp tiến vào giai đoạn mới, tiếp theo ta muốn bế quan một đoạn thời gian.
"Chờ đến núi Thương Thành, sau khi gặp qua chúng đệ tử, ta sẽ giải đáp nghi hoặc trong tu luyện của các ngươi, đến lúc đó có điều gì nghi hoặc đều có thể trực tiếp hỏi."
"Đa tạ sư tổ! " Trịnh Nam Huân nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng hướng Thôi Hằng hành lễ.
"Không cần lúc nào cũng hành lễ. " Thôi Hằng khoát tay một cái, khẽ cười nói "Chờ sau khi giảng giải xong, thì dẫn ta đi xem một vài chỗ ở của sư phụ ngươi đi."
Thật ra thì hắn tới phái Tiên Hà, chủ yếu là nhìn một chút truyền thừa mà Khương Thất Thất lưu lại, cùng với xem địa phương nàng đã từng sinh hoạt là hình dáng gì, có hay không có tin tức gì lưu lại.
"Vâng sư tổ, đệ tử nhớ kỹ! " Trịnh Nam Huân trịnh trọng cực kỳ gật đầu.
...
Đối với việc Thôi Hằng đột nhiên đến, các đệ tử phái Tiên Hà đều hết sức kinh hỉ.
Chưởng môn Trúc Tình Chân Nhân, Phó chưởng môn Liễu Y Vân, còn có Trần Oánh cùng các Kiếm Chủ, cùng với những đệ tử bình thường khác đều đi ra gian phòng của mình, đi ra bên ngoài nghênh đón Thôi Hằng đến.
Ngay cả Tham Hà Chân Nhân ở sau núi lánh đời ẩn cư rất lâu, ít khi lộ diện, cũng vội vã đi ra, quỳ trước mặt Thôi Hằng, miệng hô sư tổ.
Nàng là đệ tử đứng đầu của Khương Thất Thất, cũng tức là sư tỷ của Trịnh Nam Huân.
Sau đó, Thôi Hằng liền bắt đầu thuyết pháp giải đáp nghi vấn, cho phép tất cả đệ tử tại chỗ đặt câu hỏi.
Nếu là vấn đề liên quan tới 《 Tiên Hà Kiếm Quyết 》 , hắn đều tiến hành giảng giải cực kỳ tỉ mỉ.
Đồng thời cũng giảng giải cho tất cả đệ tử phái Tiên Hà tình huống về Thiên Khư Giới, tránh cho về sau không biết gì về Thiên Khư Giới cả.
Chờ đến sau khi buổi thuyết pháp kết thúc, Thôi Hằng liền cùng Trịnh Nam Huân cùng Tham Hà Chân Nhân cùng nhau đi tới bên ngoài một cái sơn động phía sau núi.
Lối vào của cái sơn động này bị hai khối cửa đá che lại, hiển nhiên là đã từng có người ở.
"Khi sư tôn vẫn còn trong phái, vẫn luôn ở chỗ này. " Trịnh Nam Huân giải thích cho Thôi Hằng "Chúng ta cũng từng khuyên sư tôn vào ở trong một cung điện riêng, nhưng nàng không đồng ý, cho đến trước lúc mất tích đều là ở nơi này."
"Từ sau khi sư tôn rời đi, hai tấm cửa đá này chúng ta đều không thể mở ra. " Tham Hà Chân Nhân ở bên cạnh nói "Sư tôn từng nói qua, chỉ khi đem Tiên Hà Kiếm Quyết tu luyện tới cảnh giới viên mãn đỉnh phong nhất, mới có thể mở ra hai tấm cửa đá này."
Nói tới chỗ này, nàng có chút xấu hổ mà cúi đầu "Đệ tử ngu độn, tu luyện đến nay cũng không có chạm tới ngưỡng cửa đỉnh phong của Kiếm Quyết."
"Ngày sau các ngươi sẽ đạt tới. " Thôi Hằng mỉm cười gật đầu, khích lệ hai người một câu, sau đó hướng hai tấm cửa đá này cong ngón búng ra.
Lúc này liền có một đạo hào quang từ trên đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy ánh sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc đem hai tấm cửa đá này bao phủ, như là phá tan cấm chế nào đó, để cho hai tấm cửa đá phát ra âm thanh.
Ùng ùng ——
Cửa đá phủ bụi trên trăm năm, rốt cuộc chậm rãi mở ra.