Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 346: Đại Chu phồn hoa, người quen đến (2)

Chương 346: Đại Chu phồn hoa, người quen đến (2)
“Công tử, nơi này rất nhiều người đều nói khẩu âm bất đồng, giữa lẫn nhau có khác biệt rất lớn, hẳn là có không ít người từ bên ngoài tới, mà lại võ giả rất nhiều.”
Trương Sấu Minh tỉ mỉ quan sát xung quanh, sau đó nói với Thôi Hằng, “Sợ rằng đều là người bị Tiên Môn truy bắt chạy nạn mà tới, huyện Quan Châu chịu sự quản lý của Quận Lâm Giang, đối với một ít võ giả tu vi cảnh giới không quá cao, tới nơi đây hẳn là thích hợp.
Trong lúc hành tẩu ở nhân thế, xưng hô Thượng Tiên quả thật rêu rao, do vậy Thôi Hằng để đám người Trương Sấu Minh tạm thời gọi là “Công Tử”.
“Nơi đây so sánh cùng nước Đại Tề của ta, đơn giản chính là Thiên Đường nhân gian.” Hồng Khang run run rẩy rẩy nói, “Ta vốn dĩ cho rằng sự an bình của nước Đại Chu đã là hiếm thấy trên đời, không ngờ huyện thành của Quận Lâm Giang này lại còn có thể phồn hoa đến mức này.”
Tại sau khi đi vào biên giới Đại Chu, hắn liền một mực thán phục sự an bình của Đại Chu.
Dù sao nước Đại Tề dưới sự cai trị của Tiên Môn đã bị tàn phá đến mức dân chúng lầm than, bách tính chết đói đâu đâu cũng có.
Vì vậy, ở trước khi đi đến huyện Quan Châu, hắn liền cho rằng chính mình đã thấy được một vùng quốc gia an bình nhất thế giới, yên ổn nhất.
Nhưng sau khi đi đến Quận Lâm Giang, mức độ phồn hoa của nơi đây lại lần nữa đổi mới nhận thức của hắn.
Đây là còn chưa tới Quận Thành, chỉ là một Huyện Thành ngoại vi mà thôi, dù rằng là Huyện Thành giàu có nhất, cũng chỉ là một Huyện, lại cũng phồn hoa đến nước này.
So với Thủ Đô nước Đại Tề còn càng phồn thịnh.
“Nữ Đế bệ hạ công đức ngút trời a, Bùi Thiên Nhân cũng là người trị thế tài ba, Đại Chu có thể có hai vị này, thật là chuyện may mắn lớn bằng trời a.” Hồng Khang nhịn không được tán thán lên.
Trong lòng không tự chủ được mà lấy cuộc sống ở Đại Tề của chính mình trong gần trăm năm qua đem ra so sánh, nhưng rất nhanh thì bỏ qua so sánh.
Bởi vì căn bản chính là không có bất kỳ khả năng so sánh.
Cùng nước Đại Chu so sánh, Đại Tề hoàn toàn chính là rác rưởi, là con rối bị Tiên Môn thao túng mà thôi.
Thôi Hằng vẫn ngắm nhìn chung quanh, hắn không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ.
Lý Minh Quỳnh cùng Bùi Thanh Thư ở phương diện trị quốc xác thực làm rất không tệ, cũng khó trách Đại Chu có thể vững vàng như vậy, người của Tiên Môn muốn thẩm thấu vào đều khó như lên trời.
“Đừng chỉ nhìn mà cảm khái.” Thôi Hằng khẽ cười nói, “Cùng ta đi dạo một vòng cái thành Quan Châu tốt đẹp này đi.”
“Vâng, công tử.” Trương Sấu Minh và Hồng Khang trăm miệng một lời.
Thôi Hằng dẫn theo mọi người đi khắp nơi trong Thành Quan Châu du ngoạn, cho đến lúc hoàng hôn mới tìm một nhà khách sạn ở lại, coi như là chỗ nghỉ ngơi.
Hồng Thâm dù sao chỉ là đứa trẻ, chơi một ngày trời rất nhanh liền mệt, Hồng Khang cũng là khó được lúc thả lỏng, cũng rất nhanh liền nghỉ ngơi.
Trương Sấu Minh thì lại đêm khuya đi tới phòng của Thôi Hằng.
“Bái kiến Thượng Tiên.” Trương Sấu Minh cung kính hành lễ, ngay sau đó nói, “Thượng Tiên, người trong ngày thường âm thầm quan sát chúng ta, ta đã điều tra rõ ràng.”
“Là người của triều đình và nhà họ Bùi ở Lâm Giang đi.” Thôi Hằng khẽ cười nói.
Kỳ thật, bọn hắn đi trên con đường này, mặc dù cũng không gặp phải chuyện gì, nhưng đều có người âm thầm quan sát.
Mới đầu chỉ là một đám Tiên Thiên, sau này trở thành Nội Cảnh.
Chờ bọn họ đi tới huyện Thành Quan Châu rồi, trong bóng tối theo dõi lại xuất hiện một vị Thần Cảnh.
“Đúng vậy.” Trương Sấu Minh gật đầu nói, “Có hai nhóm người, nhóm ít người là tuần sát vệ của triều đình, tổng lĩnh chức vị tuần tra toàn quốc, đề phòng nghiêm ngặt người của Tiên Môn lẻn vào trong nước.
“Nhóm nhiều người thì là một đám càng đến gần phụ cận Quận Lâm Giang càng tăng, hẳn là Nạp Hiền Đường của nhà họ Bùi phái ra, trong đó tụ tập rất nhiều Nội Cảnh, Thần Cảnh, thậm chí là Nhân Tiên đều làm khách khanh.”
“Còn có Nhân Tiên?” Thôi Hằng nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Ở Thiên Khư Giới này, cao thủ Tiên Cấp ngoại trừ đến từ Tiên Môn, chỉ có hai cái nguồn gốc, hoặc là triều đình, hoặc chính là chín họ hai mươi bốn nhà, gần như không tồn tại cao thủ Tiên Cấp tán tu tự học.
Có Nhân Tiên xuất hiện, liền ý nghĩa là hẳn đã có cường giả của thế tộc hào phú gia nhập nhà họ Bùi ở Lâm Giang.
“Nghe nói hai tên Nhân Tiên này phân biệt đến từ nhà họ Đường ở Quận Mậu cùng nhà họ Tống ở sông Quế.” Trương Sấu Minh nói liên tục, giải thích nói: “Bọn họ đều từng là hào môn, một trong chín họ hai mươi bốn nhà.
“Nhưng Tiên Môn vì truy nã một người nào đó, cũng là vì trút giận, liền diệt gia tộc hai người bọn họ, đồng thời bị hủy diệt còn có chín nhà hào phú khác, tổng cộng mười một nhà.
“Hai người Nhân Tiên này đều là may mắn đào thoát, chỉ có thể mai danh ẩn tính, không dám dùng bộ mặt thật của mình gặp người, đến bước đường cùng liền đi đầu nhập vào Nạp Hiền Đường của nhà họ Bùi ở Lâm Giang.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất