Chương 06: Về đến nhà
"Ai nha, thật sự là Tiểu Du nha đầu, ta liền nói trong phòng nghe được tiếng Tiểu Du a, Tuệ Lan, là Tiểu Du về rồi."
Mở cửa là Tang Du bà nội, Vương Lệ Bình, năm nay 69 tuổi, một bà cụ nhỏ nhanh nhẹn, tinh thần minh mẫn.
Tang Du nhìn thấy bà nội lâu ngày không gặp, những lo lắng trước đó tan biến hết.
Cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy bà.
"Nãi nãi, con nhớ bà lắm."
Lúc này Tang Du như một đứa trẻ cần bà nội vỗ về.
Tang bà nội không ngờ cháu gái lại trực tiếp ôm mình, tưởng cháu gái bị ủy khuất gì.
Lúc này đang ở cửa cũng không tiện hỏi, bà dịu dàng vỗ đầu cháu gái.
"Tốt tốt tốt, nãi nãi cũng nhớ con Du lắm, mau để nãi nãi xem có gầy không nào?"
Nói xong liền lôi kéo Tang Du xem xét khắp người.
Một bên Triệu Nãi Nãi thấy hai bà cháu đang trò chuyện vui vẻ, cũng không tiện quấy rầy.
"Lệ Bình nha, ta về nhà đây, Tiểu Du lần này về phải ở nhà chơi với bà nhiều vào, lát nữa qua nhà Triệu Nãi Nãi ngồi chơi nhé."
"Vâng, Triệu Nãi Nãi, bà đi đường cẩn thận nhé."
Triệu Nãi Nãi khoát tay áo rồi về nhà mình.
Tang Du mẹ cũng từ trong chạy ra.
Mới ở bếp nên vẫn đang mặc tạp dề.
"Đứa nhỏ này, về cũng không báo trước một tiếng, hôm qua còn nói sắp về sẽ gọi điện thoại, mau vào nhà ngồi đi."
Nói rồi bà tự tay xách cái vali bên cạnh vào nhà.
"Mẹ, con muốn tự lái xe về nên không cần các người ra đón, nên không gọi điện thoại cho mọi người."
Vali không nặng nên Tang Du cũng không giành với mẹ, con cái lớn rồi, làm cha mẹ vẫn muốn giúp con làm chút việc, để chứng minh mình vẫn cần thiết.
Ba người ngồi xuống phòng khách nhà Tang Du.
"Nãi nãi, ông nội con đâu ạ?"
"Ông nội con không biết con về sớm thế, vừa ăn cơm xong thì bị mấy ông già trong làng gọi đi đánh bài rồi, hay là bà đi gọi ông ấy về?"
Nói rồi bà định đứng dậy ra ngoài.
Tang Du vội kéo bà lại.
"Nãi, không cần không cần, con về nhà mình rồi, đâu phải khách, để ông nội con chơi đi, họ đã hẹn nhau rồi, giờ đi là không hay, để ông ấy chơi xong tự về, bà cứ ngồi đi ạ."
Tang bà nội nghĩ cũng đúng, liền ngồi xuống.
"Cha con và bác cả, dì cả vẫn đang ở quán ăn trên trấn, chắc phải tầm năm sáu giờ tối mới về."
"Không sao ạ, con về lần này ở lâu, có nhiều thời gian mà."
Tang Du mẹ, Tống Tuệ Lan ngồi nghe hai bà cháu nói chuyện, không chen vào.
Đến khi hai người nói xong bà mới lên tiếng.
"Tiểu Du lần này nghỉ mấy ngày thế, công việc thuận lợi chứ?"
Tang Du chủ động ôm mẹ, "Mẹ, con về lần này không đi nữa, ở nhà với các người được không ạ?"
Tống Tuệ Lan tưởng con gái đùa, theo lời con gái mà nói.
"Được chứ, cha con thường hay nhắc con, bảo con đi làm xa thế, cả năm cũng chẳng mấy khi gặp, con về chắc cha con vui lắm!"
"Vậy là tốt rồi, con sợ ở nhà lâu các người thấy con phiền."
Tang Du không giải thích thêm, định tối nay cả nhà có mặt rồi sẽ nói chuyện mình nghỉ việc.
"Đây là nhà con, con muốn ở bao lâu thì ở."
"À đúng rồi, phòng con trưa nay đã dọn rồi, con mang hành lý lên phòng rồi xuống đây, chắc con chưa ăn gì đâu nhỉ, mẹ đi luộc mì cho con ăn lót dạ đã."
Nói rồi Tống Tuệ Lan đi vào bếp.
"Cám ơn mẹ."
Tang Du mang hành lý lên lầu, vào phòng mình.
Như mẹ nói, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Chăn màn trông cũng đã được phơi, còn thoang thoảng mùi nắng.
Nhà cô là nhà hai tầng tiêu chuẩn nông thôn, tầng một có hai phòng ngủ và một phòng khách, tầng hai có ba phòng ngủ.
Phòng bếp, phòng vệ sinh ở bên trái nhà, còn có một phòng để đồ, nằm giữa nhà và nhà vệ sinh.
Cha mẹ ở dưới lầu, còn có một phòng ngủ dành cho ông bà nội.
Lầu hai, nàng và em trai mỗi người một phòng, phòng còn lại thường được dùng để chứa chăn màn, gối đầu… những thứ không dùng đến.
Có khách đến thì dọn dẹp ra làm phòng khách.
Phòng ở rất bình thường, kiểu nhà quê sơn vôi trắng, đã hơi cũ, góc tường có vài chỗ tróc vôi.
Căn phòng này đã ở được mười năm, từ khi nàng mới lên lớp 8.
Tang Du nhìn những tấm áp phích minh tinh mà nàng thích hồi lớp 9, và cả những tấm thiệp nhỏ vẫn còn dán trên tường.
Những ngày tháng ấy hiện lên từng tấm trong đầu nàng.
Là tuổi thanh xuân ngây ngô mà rực rỡ.
So với bây giờ, quả thật đã cách xa mấy trăm năm.
Giờ đây nhìn lại những tấm thiệp mua về hồi ấy, những hình ảnh đó lại hiện lên rõ ràng.
Nàng ngồi bên bàn học, nhìn gương trên bàn phản chiếu khuôn mặt mình.
Tang Du không phải kiểu con gái đáng yêu ngọt ngào, cũng chẳng phải xinh đẹp kiều diễm, mà nếu dùng lời bây giờ thì là thuộc dạng thanh lãnh, trầm tĩnh.
Lúc này không trang điểm, làn da không được tốt lắm, do thức khuya tăng ca nhiều nên hơi vàng, đôi mắt thanh nhã như nước lại có quầng thâm.
Tang Du cũng không lo lắng, nghĩ rằng dùng Linh Trì nước lâu dài, cộng thêm tu luyện về sau, những điều này sẽ từ từ biến mất, làn da sẽ ngày càng tốt hơn, trắng sáng hơn.
Tang Du lấy quà chuẩn bị cho người nhà ra, cất kỹ, rồi xuống bếp.
Tống Tuệ Lan đang chuẩn bị nấu mì.
"Ngươi ngồi phòng khách một lát, chờ nước sôi rồi ăn mì, nhanh lắm."
"Không vội mẹ, con xuống xem một chút."
"Được, vậy con giúp mẹ thêm củi."
Hiện nay nông thôn hầu hết dùng gas, nhưng nhà họ vẫn giữ nguyên cái bếp củi và nồi to.
Ngày thường vẫn dùng bếp củi nấu ăn.
Như lời ba nàng nói: "Nồi to xào rau mới thơm."
Cái nồi to khó dùng, đồ ăn khó đảo.
Nàng lấy từ đống củi một thanh củi đậu nành đã chẻ sẵn, nhét vào bếp.
Lửa từ từ cháy lên, trên mặt nước trong nồi bắt đầu nổi bọt.
"Mẹ, nước sắp sôi rồi."
Tống Tuệ Lan quay lại nhìn nồi.
"Biết rồi, chờ nó sôi hẳn, con ra vườn sau hái ít rau xà lách, mẹ quên mất, con không thích cho mì thêm rau xanh sao?"
"Vâng, con đi ngay đây."
Vườn rau ở phía sau nhà, chỉ khoảng năm mét vuông.
Vì gần nhà, nên thường trồng rau ăn, hành lá…
Cũng tiện khi nấu ăn, ra vườn hái là được.
Vườn rau nằm sát với nhà nàng và nhà bác cả, trước kia hai nhà chung một mảnh đất, coi như là một đại gia đình.
Nhà nàng và nhà bác cả sát nhau, giữa hai nhà có bức tường ngăn cách.
Trên tường có một cửa, có thể đi thẳng từ sân nhà nàng sang sân nhà bác.
Lý do xây tường là để tiện tiếp khách, nhất là khi bà con nhà ngoại của bác cả đến chơi thì có không gian riêng tư hơn.
Nếu phá tường đi, thì hai nhà thành một sân.
Tuy hai anh em thân thiết, nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, có chút riêng tư vẫn tốt hơn.
Khách đến thăm nhà chỉ cần mở cửa trên tường là sang nhà bác, rất tiện.
Không cần ra cửa lớn rồi lại vào cửa lớn nhà bác.
Phòng bếp nhà Tang Du có một cửa thông ra vườn rau, chỉ cần vài bước chân là đến nơi.
Đến vườn rau, dù là cuối tháng 12, rau vẫn còn khá nhiều…