Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác

Chương 44

Chương 44
Một cỗ khí tức không tên từ trong cơ thể hắn hiện lên, khi thì lăng lệ, khi thì nặng nề, khi thì nóng bỏng…
Đột nhiên.
"Oanh!"
Khí huyết cuồng bạo đầu tiên là từ trong cơ thể hắn bộc phát ra ngoài, lập tức lại cuộn trào nhập thể, kích thích nhục thân, phá vỡ cực hạn.
Phá Hạn!
Chớp mắt tức thành!
"Coong!"
Diệp Lưu Vân rút kiếm.
Kiếm khí bay thẳng lên mấy mét độ cao, một cái lắc mình xông vào chiến trường, kiếm khí gào thét như cuồng phong mưa rào trút xuống, uy thế chi thịnh so với Phó Hoán Liên chỉ có hơn chứ không kém.
"Đinh đinh đang đang. . ."
"Bành!"
Tiếng kim thiết chạm nhau nhanh như mưa to, Hắc Bạch Vô Thường cùng nhau lui lại, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Làm sao có thể?"
"Đúng vậy a!" Chu Cư đồng dạng mặt lộ vẻ khó hiểu:
"Đây là có chuyện gì?"
Đồng dạng là vừa mới Phá Hạn, Phó Hoán Liên có tứ đại Quy Tàng tương trợ, tu luyện lại là Ngũ Hành Quyền Kinh, đối mặt Hắc Bạch Vô Thường cũng chỉ là miễn cưỡng tự vệ.
Mà Diệp Lưu Vân...
Vừa rồi một kiếm kia thế nhưng là sinh sinh chính diện đánh lui hai vị đại tông sư cảnh giới Phá Hạn, nội tình này đã không thể nói là hùng hậu, mà là không thể tưởng tượng, không thể tin nổi!
"Diệp thiếu hiệp thể nội có một vị Xá Lợi Tử của đại tông sư Phá Hạn, lần này Phá Hạn, khí huyết nội uẩn trong Xá Lợi Tử tới tương dung, cho nên mới có uy thế như thế." Tề lão giải thích nói:
"Nhìn tình huống, chậm thì một năm, nhanh thì mấy tháng, Diệp thiếu hiệp liền có thể luyện hóa hết khí huyết bao gồm trong Xá Lợi Tử kia, đến lúc đó hắn người mang bí pháp Kim Luân tự, kiếm thuật Diệp gia, Ngũ Hành Quyền Kinh, lúc có thể nhìn thấy cơ hội vấn đỉnh thiên hạ thứ nhất."
?
Chu Cư sắc mặt cổ quái.
"Diệp huynh thể nội cất giấu khí huyết của một vị đại tông sư Phá Hạn?"
"Còn có truyền thừa Kim Luân tự?"
"Vâng." Tề lão gật đầu:
"Dù chưa có được toàn bộ tu vi cả đời của vị đại tông sư kia, hai ba thành cho là có, lại thêm Diệp thiếu hiệp tự thân thiên phú không ai sánh kịp. . ."
"Có một kích này cũng là chuyện đương nhiên."
Đang khi nói chuyện, thế cục giữa sân đại biến.
Chỉ là ứng đối Phó Hoán Liên, Hắc Bạch Vô Thường liền đã cảm thấy cố hết sức, huống chi hiện nay lại thêm Diệp Lưu Vân càng mạnh, tình thế trong nháy mắt tràn ngập nguy hiểm.
"Phốc!"
Trong nháy mắt, Hắc Vô Thường liền miệng phun máu tươi, nếu không có Bạch Vô Thường kịp thời cứu giúp thì đã mệnh tang tại chỗ.
"Đi!"
"Bạch!"
Hai người nhanh chóng chạy trốn, mà Phó Hoán Liên, Diệp Lưu Vân thì đánh ý định diệt cỏ tận gốc mà đuổi theo.
Bốn đạo nhân ảnh dần dần rời xa.
Chu Cư ở phía sau theo một khoảng cách, thấy không có bóng người liền dừng bước lại, lắc đầu hướng về phương hướng đến mà bước đi.
Bóng đêm ảm đạm, đường núi gập ghềnh, trong bất tri bất giác hắn đúng là đi đến một chỗ bên vách núi.
Đứng ở vách núi nhìn ra xa, dãy núi chập trùng như rồng, trong đêm tối mơ hồ có thể thấy được hình dáng.
"A. . ."
Đón hàn phong mà đứng, Chu Cư nhắm lại hai mắt, rất nhiều suy nghĩ từng cái nổi lên trong đầu, cuối cùng hóa thành tiếng cười lớn.
Đốn ngộ?
Chính mình cũng có thể!
"Ngũ Hành!"
"Ngũ tạng!"
"Ngũ Nhạc. . ."
Nguyên bản đã nhiều lần lâm vào cảnh giới huyết tủy viên mãn, rốt cục vào giờ phút này mượn nhờ Ngũ Hành Quyền Kinh bước ra bước cuối cùng quan trọng nhất, Huyết Tủy cảnh viên mãn.
"Oanh!"
Theo Thập Tam Hoành Luyện đột phá, một cỗ khí huyết bàng bạc từ huyết tủy mà sinh, tràn vào toàn thân, tụ hợp vào ngũ tạng lục phủ.
Khí huyết!
Ngũ Hành Quyền Kinh!
Lượng khí huyết rộng lớn y theo pháp môn thuật lại của Ngũ Hành Quyền Kinh tuôn hướng ngũ tạng, tứ chi, cửu khiếu, bách hải, cuối cùng phá thể mà ra, giữa trời rót thành khí huyết lang yên.
Đầu tiên là quyền cương Thổ hành, sau đó y theo nguyên lý tương sinh tương khắc của Ngũ Hành diễn hóa Kim hành, Mộc hành. . .
Ngũ Hành chi lực giữa trời giao hội, cuối cùng hòa hợp thành một màu Hỗn Độn.
Sau đó. . .
Đột nhiên cuốn ngược!
Khí huyết tràn vào thể nội kích thích hạch tâm sâu nhất của thân thể, cũng thôi động nhục thân phát sinh một loại tiến hóa đặc thù nào đó.
Phá Hạn!
"Oanh!"
Ngoại luyện tứ trọng, khí huyết Phá Hạn!
Một hơi đạt thành!
Không chỉ có như vậy.
Nhục thân sau khi Phá Hạn cũng khiến cho tiến độ Thập Tam Hoành Luyện của hắn lần nữa hướng phía trước mãnh liệt, bất quá cảnh giới Thông Nguyên ngoại luyện đệ ngũ trọng tương đối đặc thù, võ đạo khí huyết tiến nhanh khiến cho căn cơ của hắn vững chắc, cũng không nhất cử tiến giai thông nguyên.
*
*
*
Tay cầm trường thương, thân ảnh bước đi trên sơn đạo, bước tiến của hắn không nhanh, tốc độ lại còn nhanh hơn cả tuấn mã.
Hơn mười dặm đường núi gập ghềnh, có thể khiến ngựa khoẻ thở hồng hộc, nhưng hô hấp của bóng người lại từ đầu đến cuối bình ổn.
Phá Hạn!
Chỉ có cường giả đánh vỡ cực hạn của nhân thể, mới có thể làm được trình độ này.
"Hô. . ."
Bóng người mang theo gió mạnh rơi xuống trước một cỗ xe kiệu xa hoa, trường thương đặt ở bên người, quỳ một chân trên đất, cúi đầu buồn bực lên tiếng:
"Mạt tướng Yến Quân, khấu kiến điện hạ."
"Ừm."
Một cỗ gió núi thổi qua, màn xe lắc lư, hiện ra vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm của Tam hoàng tử Trịnh Hoằng:
"Tình huống như thế nào?"
"Hắc Vô Thường Đỗ Tể bỏ mình, Bạch Vô Thường Phù Kỳ trọng thương đào tẩu." Yến Quân chắp tay, hồi bẩm.
"A?" Trịnh Hoằng nhíu mày, có chút kinh ngạc với kết quả này:
"Ngươi xuất thủ?"
"Không có." Yến Quân lắc đầu:
"Mạt tướng dựa theo phân phó của điện hạ, nếu không có thời khắc khẩn yếu thì tuyệt đối không xuất thủ, cho nên một mực đứng ngoài quan sát."
"Là Phó Hoán Liên, Diệp Lưu Vân song song Phá Hạn, liên thủ phá địch."
"Song song Phá Hạn?" Trịnh Hoằng lộ ý cười:
"Quả nhiên. . ."
"Thời thế tạo anh hùng, đại loạn sắp đến, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, vừa hay chống lại Xích Huyết giáo, khiến cho chính đạo thêm mạnh, chỉ là không nghĩ tới kết quả lại là như thế."
"Vâng." Yến Quân cúi đầu:
"Bất quá Phó Hoán Liên kia một đêm đầu bạc, mặc dù thành tựu Phá Hạn, nhưng hẳn là dùng một loại bí pháp nào đó kích phát tiềm năng, tiêu hao thọ nguyên, e rằng đã bị chặn đường tiến lên, không tạo được uy hiếp đối với Độc Cô Vô Vọng."
"Thật sao?" Trịnh Hoằng như có điều suy nghĩ:
"Xem ra năm đó tiên tổ Phó gia đầu nhập vào triều đình, hay là đã lưu lại một tay, ta không nhớ rõ trong Ngũ Hành Quyền Kinh có loại pháp môn này."
"Không quan trọng. . ."
Hắn khẽ khoát tay:
"Ngũ Hành Quyền do Phó gia truyền thừa tuy tốt, nhưng quá chú trọng căn cơ, gia chủ đời này lại là nữ nhân, cũng không trông cậy vào nàng đối phó Độc Cô Vô Vọng."
Trong ngôn ngữ, tựa hồ rất coi thường nữ nhân.
Yến Quân cúi đầu không nói, so với Diệp Lưu Vân phong lưu thoải mái, kiếm pháp siêu phàm, hắn kỳ thật càng thêm thưởng thức Phó Hoán Liên vì đại nghĩa mà hy sinh.
Phương Thạch Am từng đánh giá Phó Hoán Liên: Tuy là nữ tử, nhưng ngông nghênh tự nhiên!
Lời ấy không sai.
"Đại Nhật Minh Vương Tâm Kinh của Kim Luân tự, kiếm pháp truyền thừa của Diệp gia, tăng thêm Ngũ Hành Quyền Kinh của Phó gia." Trịnh Hoằng nói nhỏ:
"Tam đại kỳ công đương thời tụ tại một người, càng có Xá Lợi Tử của đại tông sư Phá Hạn, hy vọng. . ."
"Diệp Lưu Vân sẽ không khiến ta thất vọng!"
Theo màn xe rơi xuống, thanh âm cũng dần dần biến mất không còn tăm tích...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất