Chương 25: Ngưng Tụ Ý Chí! Ngụy Ngưu Đầu? (2)
Khi bước vào trong căn phòng chứa Bạo Viêm Cự Phủ rồi thì Bùi Kiêu mới bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Bởi vì cây Bạo Viêm Cự Phủ này dù sao cũng là Thiên Sinh Vũ Khí mạnh nhất thế giới, có dung lượng lên đến 1800 đơn vị, được thực thể hóa ra từ một con quỷ quái Ma Vương cấp không hoàn chỉnh. Hơn nữa, nhìn những biểu hiện kỳ dị của cây rìu này trong một, hai ngày qua thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy thứ này có cái gì đó quỷ dị.
Mà lúc này thì Bùi Kiêu chỉ còn lại hơn 50 đơn vị chấp niệm! Tuy cường độ của chấp niệm thì đúng là đã được tăng lên nhiều, nhưng thực tế là hiện giờ, hắn luôn ở trong trạng thái không có chút sức lực nào. Còn trạng thái Giải Phóng gì gì đó thì càng không cần đề cập tới rồi. Với tình trạng như vậy mà lỡ cây rìu này có gì đó cổ quái thật… Vậy thì hắn sẽ thực sự gặp nguy hiểm!
Nhưng dù sao thì sự chần chừ này cũng chỉ diễn ra trong một chốc lát. Bùi Kiêu dù sao cũng là người quyết đoán, đương nhiên hiểu được đạo lý ‘không vào hang cọp, sao bắt được cọp con’. Nhất là khi trong lòng hắn cũng có không ít chờ mong với cây Thiên Sinh Vũ Khí kỳ dị này. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như sau khi hắn chết đi thì đã sinh ra một dạng ‘giác quan thứ sáu’, nó làm Bùi Kiêu cảm thấy sự tiếp xúc với cây Bạo Viêm Cự Phủ này sẽ chỉ có lợi chứ không có hại với hắn.
Rầm!
Sau khi Bùi Kiêu vào trong phòng, cửa lớn sau lưng lập tức đóng lại. Cả căn phòng này đều được làm bằng hợp kim siêu điện từ, chuyên dùng để giam giữ quỷ quái. Thậm chí cả quỷ quái không chuyên về tấn công vật lý như U Linh Chân Ma cấp cũng không thể trốn thoát được. Căn phòng này đến cả một tấm gương trên tường để bên ngoài quan sát (1) cũng không có, tất cả những gì diễn ra bên trong được truyền ra ngoài qua bốn thiết bị ghi hình đặt ở bốn góc tường.
Hơn nữa, môi trường trong phòng này cũng giống như trong ảo giới, Bùi Kiêu không cần thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn cũng có thể tiếp xúc với các mặt tường, và hắn cũng không thể nào lơ lửng trong không khí như ở bên ngoài. Sau khi tiến vào gian phòng này, Bùi Kiêu như thể đã biến thành thực thể.
“Bùi Kiêu! Có thấy cây rìu Thiên Sinh Vũ Khí to bự đó không? Chúng ta để nó ở trong phòng đấy.” Một tiếng nói bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Bùi Kiêu hơi gật đầu, nói vào micro gắn trên cổ áo mình: “Có, ta nhìn thấy cây rìu đó rồi… Quả nhiên là có một chút thay đổi so với lần đầu ta nhìn thấy nó trong ảo giới.” Nói xong, hắn liền đi về hướng cây rìu lớn.
Trong căn phòng này không có bất cứ một vật dụng nào cả, ngay cả một cái bàn, một cái ghế cũng chẳng có, còn thanh Bạo Viêm Cự Phủ dài tới 10m kia thì được đặc ngang ở giữa phòng. Lúc này, cây rìu lớn đó đang tản ra từng đợt ánh sáng màu vàng kim, sáng lạn như thể một khối vàng ròng đặt dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhức mắt khi nhìn thẳng vào. Mà không chỉ đơn giản như vậy, thứ ánh sáng màu vàng kim đó dường như còn có sáng lên theo một giai điệu, nhịp điệu hoặc là một quy luật nào đó, lúc mạnh lúc yếu, giống như đang kêu gọi Bùi Kiêu tới gần vậy.
“Hệ thống đo dao động bước sóng ngắn loại B phát hiện dao động có quy luật phù hợp! Thưa sở trưởng, thứ này cùng loại với mật mã Alpha!”
“Hệ thống đo dao động bước sóng ngắn loại E cũng phát hiện dao động cùng loại phù hợp. Máy tính đang phiên dịch theo quy tắc của mật mã Alpha!”
“... Mã nguồn không tương thích! Nội dung của sóng ngắn loại B và E được phiên dịch ra đều không rõ ràng!”
Ngay khi Bùi Kiêu còn đang kinh ngạc vì ánh sáng màu vàng kim mà cây rìu phát ra thì từ phía ngoài của căn phòng đã vang lên những tiếng hò hét với đầy các loại thuật ngữ chuyên môn kỳ quái. Hiển nhiên là đám nhân viên nghiên cứu bên ngoài phòng đã phát hiện ra được điều gì đó nên bọn họ mới hưng phấn hò hét ầm ĩ như vậy, lại còn tuôn ra một tràng thuật ngữ chuyên môn làm Bùi Kiêu váng hết cả đầu. Mãi tới khi tiếng của lão già lúc nãy cất lên thì những âm thanh khác mới dừng lại.
“Dùng trạng thái lượng tử kết hợp hai loại sóng ngắn đó lại. Sau đó dùng quy tắc của mật mã Alpha để tiến hành phiên dịch. Đồng thời, đưa dữ liệu vào máy tính hệ thập lục phi tuyến tính (2)(3), sau đó...”
Tương tự, cái lão già kia vừa mở miệng ra là cũng tuôn ra một đống lớn các thuật ngữ mà Bùi Kiêu hoàn toàn không hiểu gì cả. Có điều, sau khi lão già đó ra lệnh khoảng mười mấy giây thì một đoạn đối thoại vô cùng dễ hiểu do hệ thống máy tính tạo ra chợt vang lên:
“Chủ nhân, ta cần có năng lương, ta cần nhiều năng lượng hơn nữa...”
Những câu nói đó được phát lặp đi lặp lại không ngừng trong gian phòng cho tới khi lão già ở bên ngoài kia ngắt nó đi. Lúc này, tiếng nói của lão ta lại vang lên lần nữa: “Bùi Kiêu, những lời vừa rồi là những gì được phiên dịch ra từ sóng điện từ di chuyển trên cây rìu lớn đó. Đương nhiên, cũng có thể là chúng ta phiên dịch sai, có thế ý nghĩa của những dao động đó không phải như vậy cũng nên. Nhưng có một điều vô cùng chắc chắn, là cây rìu lớn này đã xảy ra một biến đổi nào đó vì sự xuất hiện của ngươi. Nếu như có thể được, thì giờ ngươi thử dùng linh hồn thể của mình chạm vào nó được không?”
Bùi Kiêu hít sâu một hơi: “Đó chính là mục đích của ta khi tới đây… Vậy thì, ta đến đây!” Vừa nói, Bùi Kiêu vừa từ từ lại gần thanh Thiên Sinh Vũ Khí này.
Có thể thấy rõ ràng là Bùi Kiêu càng tới gần cây rìu lớn này thì ánh sáng màu vàng kim của nó lại càng chói mắt hơn. Dường như nó thực sự là một sinh mệnh có ý thức, đang kêu gọi Bùi Kiêu tới gần một cách gấp gáp.
Bùi Kiêu càng tới gần nó thì càng cẩn thận. Hắn tới cạnh cây rìu lớn đó, chần chừ một chút rồi mới mới ‘nhắm mắt đưa tay’, chạm vào cây rìu lớn này. Trong khoảnh khắc, cỗ ý chí phẫn nộ kia như sóng dữ ập tới, bao phủ hoàn toàn hắn vào trong đó!
Cỗ ý chí đó thuần khiết vô cùng! Tuy nói là phẫn nộ, nhưng đúng ra thì đó là một cỗ ý chí bi phẫn bất khuất, có chỗ giống như ý chí anh dũng nhưng lại cũng có điểm khác biệt. Nếu như sự bất khuất của ý chí anh dũng là thể hiện sự không chịu đầu hàng trong chiến đấu, thì sự bất khuất của ý chí phẫn nộ lại thể hiện tinh thần không chịu cúi đầu khi đã thất bại, muốn dốc hết sức lực để liều mạng. Đó… chính là ý chí phẫn nộ!
Khi đang đắm chìm trong việc cảm nhận cỗ ý chí phẫn nộ đó thì Bùi Kiêu bỗng kinh sợ phát hiện ra tiêu chuẩn năng lượng của mình đang tràn ra khỏi chỗ tay hắn tiếp xúc cùng Bạo Viêm Cự Phủ với tốc độ cực nhanh, như thể cây rìu này đang cắn nuốt năng lượng trong cơ thể hắn vậy. Với tốc độ này thì chỉ năm, sáu giây sau thôi, hắn sẽ bị hút thành cái xác khô… Không, có khi cây rìu này sẽ hấp thu luôn cả chấp niệm của hắn cũng nên! Thế thì đúng là đến cái xác cũng không còn rồi!
( Tránh ra ngay! Mẹ kiếp! Tại sao cái cây rìu này lại như vậy? Ý chí của nó rõ ràng là vui mừng vì ta cơ mà, chẳng lẽ nó vui vì ta đến làm mồi cho nó hấp thụ hay sao?)
Bùi Kiêu điên cuồng kéo tay ra khỏi chỗ tiếp xúc, nhưng cây rìu kia lại như thể có lực hút lớn như thiên quân vạn mã, làm cho hắn không thể giãy giụa được chút xíu nào. Ngược lại, hắn càng giãy thì lực hút lại càng lớn, bị dính càng chặt và tốc độ hút năng lượng… cũng càng lớn hơn!
(Mẹ kiếp! Đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn như vậy, liều mạng để từ Địa Ngục trở lại Dương Gian, vậy mà ta lại chết oan một cách uất ức như vậy, lãng nhách như vậy! Lão tử không phục!)
Bùi Kiêu điên cuồng gào thét trong đầu, đồng thời cũng tuyệt vọng ‘nhìn’ năng lượng tiêu chuẩn của mình bị hút đi từng đơn vị một, rồi đến cả lực lượng lôi điện cũng chạy không thoát. Mãi cho tới khi trong cơ thể hắn chỉ còn lại 10 đơn vị năng lượng thì không ngờ lực hút kia bỗng nhiên biến mất. Vì Bùi Kiêu đang dùng toàn lực để lùi lại nên lập tức ngã lộn nhào về phía sau, đập rầm một cái vào vách tường.
( … Cảm giác vừa rồi là gì?)
Vì trong cơ thể chỉ còn lại 10 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn nên lúc này Bùi Kiêu đã suy yếu tới mức nhúc nhích một chút cũng không nổi, cơ thể gần như trở nên trong suốt, như thể một cái ảo ảnh lập thể ba chiều. Tuy vậy, hắn vẫn cố sức rống lên được: “Năng lượng tiêu chuẩn… ai ở bên ngoài, mang năng lượng tiêu chuẩn vào đây!” Vừa hô xong thì hắn chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất đi. Nhưng còn may mà ý chí của hắn rất kiên định, lập tức cắn răng trợn mắt, không để mình thật sự ngất đi.
Lúc này đây, đám nhân viên nghiên cứu ở bên ngoài đã cho thấy được hiệu suất làm việc cực cao của mình. Chỉ khoảng sau hai phút, cánh cửa của phòng giam mở ra, mấy tên Tự Do Linh Hồn vội vàng xách mấy cái hòm lớn đi vào. Bọn họ cẩn thận đi vào, vừa thấy bộ dạng thê thảm của Bùi Kiêu thì lập tức sợ tới mức bùn rủn toàn thân, vậy mà không dám đi vào trong phòng nữa, chỉ tìm cách kéo Bùi Kiêu ra ngoài thật nhanh.
Bỗng nhiên, không biết Bùi Kiêu lấy đâu ra sức lực mà đẩy bọn họ ra rồi rống lên: “Mở cái hòm đó ra!”
Sau phút sửng sốt ban đầu, một trong số đám Tự Do Linh Hồn liền chạy đi mở một chiếc hòm ra. Lập tức, trong hòm tràn ra vài trăm đơn vị năng lượng tiêu chuẩn, còn Bùi Kiêu thì cũng không hề khách khí mà hút chỗ năng lượng đó vào cơ thể. Ngay khi đã hồi phục được chút sức lực, Bùi Kiêu lập tức giằng lấy hai chiếc hòm còn lại, rồi chạy về phía Bạo Viêm Cự Phủ.
“Hút đi! Để ta xem xem ngươi có thể hút được bao nhiêu? Đừng có để ta thất vọng đấy! Cái cảm giác đó...”
Bùi Kiêu thấp giọng thì thầm một câu, sau đó liền mở một chiếc hòm kim loại ra, đồng thời như ‘điếc không sợ súng’ mà lần nữa đặt tay lên Bạo Viêm Cự Phủ, mặc cho nó hút đi năng lượng của mình. Cứ như vậy, năng lượng tiêu chuẩn chứa trong từng chiếc hòm lần lượt bị tiêu hao hết. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, vài nghìn đơn vị năng lượng tiêu chuẩn đã bốc hơi mất, và tới lúc này thì dường như Bạo Viêm Cự Phủ đã bắt đầu ‘ăn’ no bụng, tốc độ hấp thụ năng lượng dần dần chậm lại. Mà còn vì đã hút đi lực lượng lôi điện trong cơ thể Bùi Kiêu, nên bây giờ thậm chí trên cây rìu này còn có những tia điện xẹt qua xẹt lại. Nhìn qua đúng là rất uy mãnh!
“Vừa rồi... Cảm giác vừa rồi có phải là thật hay không đây?” Bùi Kiêu buông tay ra, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào cây Bạo Viêm Cự Phủ, mắt không chớp lấy một cái.
Ngay khi đám Tự Do Linh Hồn quanh đó đang quá đỗi ngạc nhiên, còn bọn nhân viên nghiên cứu khoa học bên ngoài vừa thở phào, bỗng nhiên, Bạo Viêm Cự Phủ chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng kim vô cùng chói lọi, như một mặt trời nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng!
Không chỉ có vậy, một cỗ khí thế phẫn nộ cũng lập tức bao phủ cả căn phòng... Không đúng! Mà là cả tầng lầu này, thậm chỉ cả vài tầng xung quanh cũng bị bao phủ vào trong đó. Bất kỳ một ai ở trong phạm vi bao phủ đó đều run rẩy kịch liệt toàn thân!
Đúng vậy! Đây là khí thế trường...
Mà lúc này, ánh sáng màu vàng kim đã dần yếu bớt, còn mấy tên Tự Do Linh Hồn lúc trước đã sợ tới nỗi không dám động đậy cả một ngón tay. Bởi vì, nơi đặt cây Bạo Viêm Cự Phủ lúc trước, giờ đang đứng một quái vật khổng lồ cao tới khoảng 10m...
Đó chắc chắn là loại quỷ quái chỉ tồn tại trong ảo giới Phong Đô!
Ngưu Đầu!
Chân Ma cấp Ngưu Đầu!
Lời bình:
Một con Chân Ma cấp Ngưu Đầu xuất hiện! Điều này có liên quan gì tới Bạo Viêm Cự Phủ? Chả lẽ lần này Bùi Kiêu đã ‘lấy đá đập chân mình’ ? Cùng đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm trên Bạch Ngọc Sách!
Chú thích:
1. Tấm gương hai mặt: Là tấm kính đặc biệt được đặt ngăn ở giữa 2 căn phòng. Trong đó thì có 1 phòng sáng và 1 phòng rất tối. Người ở trong phòng tối có thể nhìn qua tấm gương để quan sát những gì diễn ra trong phòng sáng, cong người trong phòng sáng thì chỉ thấy đó như 1 tấm gương bình thường.
2. Hệ thập lục: hệ đếm cơ số 16, được dùng trong toán học và vật lý.
3. Phi tuyến tính: Hệ thống phi tuyến tính là hệ thống mà đầu ra không tỷ lệ thuận với đầu vào, trái ngược với tuyến tính.
Tử Vong Khai Đoan
Zhttty
www.dtv-ebook.com
Quyển 3