Chương 11: OK! Tôi hiểu! Người nhật, khách hàng quen thuộc!
--------------
Khi Yogiri và Tomochika đến thành phố, trời đã bắt đầu mù mờ tối.
“Không ngờ nó lại xa đến vậy, tính từ lúc chúng ta đi đến giờ đã là 4 tiếng rồi nhỉ.”
“Wow-- nó xa đến vậy luôn cơ chứ, mình chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại xa đến thế đấy hmm--”
Tomochika trả lời bằng giọng hơi chút mỉa mai, họ đáng ra sẽ đến đây sớm hơn nếu như Yogiri không tự nhiên lăn đùng ra ngủ trên đường.
“Là do tớ bị mệt khi sử dụng năng lực quá nhiều mà.”
“Chẳng phải thế là nguy hiểm lắm sao?”
Họ được an toàn tất cả là nhờ vào năng lực của Yogiri nên Tomochika không thể làm gì ngoài lo lắng cho cậu khi nhìn thấy dư chấn sau khi sử dụng năng lực.
“Không hẳn? Cơn buồn ngủ thì cũng chả đến mức mà tớ không thể dậy nổi đâu. Và nữa, tớ có thể cảm nhận được sát khí kể cả trong lúc ngủ nên cậu cũng không cần phải lo đến vậy đâu.”
“Cái kiểu bình thản gì đây hả trời?”
Tomochika lẩm bẩm với Yogiri, người đang mãi bận ngắm thành phố ở trước mặt cậu.
Bức tường mà họ thấy từ xe buýt xuất hiện như một rào chắn khổng lồ bao quanh cả thành phố, một vài người lính đang đứng trên đó làm nhiệm vụ canh gác.
Một thứ trông như cổng vào hiện ra và họ lập tức hướng đến đó.
“Hửm, hình như cổng đang đóng lại thì phải?”
“Thì tối rồi mà, chẳng phải thế là bình thường sao.”
“Vậy thì đứng đây nói làm gì nữa, chạy ngay đi!!!”
“Chạy thì cũng được thôi, nhưng chẳng phải cứ thong thả mà đ--”
Tomochika lập tức phóng thẳng về phía cánh cổng và Yogiri thảnh thơi chạy theo sau.
“X-Xin lỗi, bọn tôi muốn vào thành phố.”
"@@@@@@@@@@?"
“Ông đang nói gì thế?”
Tomochika nài nỉ một người trông như là lính gác, nhưng những gì đáp lại cô ấy chỉ là hàng loạt những từ ngữ kì lạ mà cô không hiểu được. Người lính gác có một mái tóc vàng cùng khuôn mặt đầy mạnh mẽ, khác xa so với những nét thường thấy của người Nhật bản, có khi nghe ông ta nói tiếng nhật sẽ còn rắc rối hơn so với mấy ngôn ngữ mà ông ta nói nãy giờ.
“Nơi này quả thật là thế giới khác nhỉ.”
Yorigi thầm nghĩ đó hẳn là lí do, dù trong thâm tâm cậu cũng mong rằng nó không phải. Không thể giao tiếp với người địa phương quả thật là rắc rối.
“Một chút, tiếng nhật, người nhật à?”
Bỗng nhiên người lính gác sử dụng tiếng nhật, dù cho nó vẫn còn bập bẹ.
“Đúng! Cho chúng tôi vào được không?”
“Chờ, phép, lãnh chúa.”
Hai người họ được dẫn đến một căn phòng trong bức tường và phải ở đó ngồi chờ trong khi người lính gác quay lại với một người đàn ông trông như lãnh chúa mà ông ta nói đến. Anh ta đang khoác lên người một bộ đồ trông cực kì đắt tiền và rõ ràng đó là người nhật.
“Lại thêm người Nhật nữa à. Hai người đến từ nhóm khác với mấy tên hồi chiều à? Thật là làm tôi đau đầu quá đấy, thế, mấy người muốn gì?”
Người đàn ông thậm chí còn không cố gắng giấu đi vẻ khó chịu của mình. Lãnh chúa, theo như Hanakawa, họ là những cá nhân kiệt xuất trong số những ứng cử viên và có ảnh hưởng rất lớn.
Yogiri lập tức trả lời, không để ngài lãnh chúa đó kịp nắm bắt được thứ gì từ mình
“Chúng tôi bị lạc khỏi mấy người hồi chiều đó và đã cố gắng đuổi theo đến tận giờ. Thế nên cho chúng tôi vào thành phố nhé.”
Sau một hồi bàn bạc họ đã quyết định rằng mục tiêu đầu tiên sẽ là hợp lại với các bạn cùng lớp của mình. Nếu hỏi tại sao họ lại quyết định như vậy sau khi bị bắt làm chim mồi thì đó là do họ không còn cách nào khác, chìa khóa duy nhất dẫn đến manh mối về thế giới cũ của họ chính là vị hiền giả kia nên họ buộc phải đi tìm nhóm lớp mình và trở thành hiền giả.
“Tsk. Thường thì sẽ cần một khoảng phí để vào, nhưng trông mấy người chẳng có đồng nào đâu nhỉ. Mấy người may đấy, hiền giả đã dặn rằng cấm không được cản trở bất cứ ứng cử viên nào, chết tiệt, vô đi.”
“Cám ơn nhớ. À mà, nếu phải trả phí thì là bao nhiêu vậy?”
“Một ngàn en một người, miễn mặc cả.”
Cậu chắc chắn mang theo số tiền còn nhiều hơn cả đó, nhưng Yogiri sẽ sử dụng cái đặc ân này và đi vào cổng thành miễn phí.
“Cho tôi hỏi là mấy người tới trước chúng tôi đã đi đến thủ đô rồi đúng không, có cách nào chúng tôi đuổi kịp bọn họ không?”
“Không phải tôi nói sẽ không cản đường hai người là đồng nghĩa với việc sẽ giúp đâu, tự đi mà làm lấy.”
“Thế cảm ơn.”
Không còn gì để nói nữa, Yogiri đứng dậy khỏi ghế và rời đi.
“Ờ quên chứ, hai người đâu có tiền gì đâu đúng không? Thế em gái này, chỉ em thôi đấy, có muốn qua chỗ tôi ngủ không? Nhà tôi còn nhiều phòng đẹp lắm đấy.”
“Miễn đi.”
Cô lờ đi vẻ dâm tà trên khuôn mặt của tên kia, nắm lấy tay Yogiri và dắt cậu ấy đi mất. Khi ra khỏi bức tường thành cô mới dám dừng lại và bỏ tay Yogiri ra.
“Tớ thấy ý đó cũng hay mà, sao cậu lại từ chối?”
Cái cách mà cô ấy vội vã bỏ chạy khiến Yogiri không khỏi thắc mắc.
“À ừ, tớ chỉ không muốn thôi, nhưng cái tớ lo hơn là mạng sống của tên đó. Cậu biết đấy, lỡ như mà vì tớ, cậu giết tên đó thì cũng không hay đâu đúng không?”
“Thôi nào, tớ đâu phải là tên máu lạnh giết người đâu cơ chứ.”
“Đùa à, phải nói là cái cách mà cậu tự nói mình như thế làm mình có hơi bất ngờ đấy nhé.”
“Này này, tớ giết người không phải là do bọn họ làm tớ khó chịu hay gì cả. Hãy tự đặt mình vào vị trí người khác đi chứ.”
Yogiri cảm thấy hơi chút tổn thương. Cậu cảm thấy sốc khi tự dưng bị gán cho cái tội danh thích sát nhân hàng loạt, giết bất cứ thứ gì cậu ấy thích, dù nó có hại hay không.
“Nhìn kìa! Thị trấn này cứ như trong game vậy đấy! Aa! Thậm chí có người trông như con mèo nữa kìa! Người mèo à?”
Tomochika mãi cao hứng nhìn xung quanh thị trấn làm cô quên luôn cái cảm giác đau đớn của Yogiri.
Những ngôi nhà bằng đá được xây trên những còn đường bằng đá, dân số ở đây cũng không phải là thấp, nó cứ như Châu u ở nửa cuối thời Phục Hưng vậy.
“Đó là đèn điện sao? Chắc hẳn phải có chỗ sạc pin ở đây!?”
“Cậu chỉ lo cho cái máy game của cậu thôi à. Mà này, chúng ta sẽ làm gì ở đây?”
“Dù làm gì thì cũng nên làm trước trời tối đi, cậu có ý tưởng gì không?”
“Hãy cùng đi kiếm vũ khí nhé!”
Tomochika có vẻ rất vui vì cái ý tưởng của mình.
*****
Họ không đọc được chữ ở thế giới này, nhưng may mắn thay là nhờ có những hình vẽ trên tấm biển hiệu mà họ đã không mất quá nhiều thời gian để tìm ra được cửa hàng vũ khí.
“Thật sự mà nói, tớ không thích dùng vũ khí để tự vệ đâu.”
“Nhưng thế còn đỡ hơn việc dùng năng lực của cậu để đi giết người đúng chứ.”
“Ừ thì đúng, nhưng mà việc bị giết do đi giết chỉ là “gieo nhân nào gặt quả đó” thôi mà, đó là một cách giải quyết đấy”
“Cậu nói cũng đúng, nhưng cậu không nghĩ người khác sẽ ít nhắm đến chúng ta hơn khi thấy mình có vũ khí sao?”
“Cậu nghĩ vậy à? Tớ chịu, thấy chẳng có gì khác cả.”
Nhưng vì Tomochika đã quả quyết đến vậy, cậu nghĩ thử chút cũng chẳng sao. Bên trong cửa hàng đầy ắp người qua lại, thế giới này rất nguy hiểm nên việc nhu cầu về vũ khí cao cũng chỉ là chuyện bình thường. Tất cả loại vũ khí đều được trưng bày ở đây và ở đâu trong cửa hàng cũng thấy đầy người đang lựa chọn. Có một cánh cửa nữa ở phía sau cửa hàng nhưng có vẻ nơi đó toàn là vũ khí cao cấp.
Vài khách hàng chắc chắn không phải là con người, từ những người trông như con người bình thường nhưng lại có tai mèo đến những người hoàn toàn bị che phủ bởi bộ lông hoặc thậm chsi là vảy, khác hẳn so với loài người. Họ đều tồn tại trong thế giới này.
“Cậu thấy sao?”
Tomochika đưa cho Yorigi một thanh kiếm ngắn, dài khoảng 30cm. Nó nhẹ hơn cậu tưởng và nằm gọn trong tay cậu, tạo cho cậu một cảm giác an toàn.
“Nếu dùng để đe dọa thì chẳng phải mấy thứ trông dữ tợn chút sẽ tốt hơn sao?”
“Ừ thì đúng vậy, nhưng cậu không định đi lòng vòng quanh thành phố với thứ gì đó như một thanh đại kiếm trên lung đấy chứ? Cậu không trông khỏe đến vậy đâu.”
“Tớ thì cái gì cũng được.”
“Được rồi, thế cái này thì sao?”
Tomochika hăng hái đưa ra hết cái này đến cái khác.
Cái cách mà cô ấy sử dụng chúng cứ như là đã quen từ lâu rồi vậy. Cuối cùng thì cô chọn một cây gậy cùng một cây cung.
“Độ cân bằng của nó có hơi...hmmm. Tớ muốn sử dụng hazuyari nhưng thứ này có vẻ không dùng được nó rồi, nhưng nếu mình thử độ lên một chút thì sao nhỉ…” (Hazuyari là một lưỡi dao gắn trên đầu cung cho việc cận chiến.)
Tomochika vừa mê mẩn nhìn cây cung vừa lẩm bẩm gì đó.
“Xin lỗi vì đã phá đám nhưng cậu nghĩ rằng chúng ta có thể thanh toàn đống này mà không dùng ngôn ngữ của họ à?”
“Thì cứ đưa đồ ra là họ sẽ tự biết rồi nói giá thôi mà.”
Vừa nói cô vừa đi đến quầy tính tiền cùng món vũ khí trong tay mình
“Xin lỗi, cậu có biết tiếng Nhật không?”
“Có! Tôi hiểu! Tiếng nhật, khách hàng quen thuộc.”
Tuy nó không trôi chảy nhưng chỉ dựa vào đó thôi bạn có thể nhận ra rằng người dân ở thế giới này đã quen với những người Nhật.
Tomochika đã thử ước tính xem tổng cộng hết bao nhiêu và đặt số tiền ấy lên bàn, và người bán hàng lập tức đứng hình. Rõ ràng số tiền này là quá nhiều, nhưng vì tiền họ không thiếu nên Tomochika hối người bán hàng ấy cứ nhận hết đi.
Và như không muốn lấy của bố thí của họ, người bán hàng vội chạy đi và lấy thêm cung tên và bao kiếm tặng cho Yogiri.
“Thật tốt khi chúng ta đã có vũ khí, nhưng chẳng phải cung khá khó dùng sao?”
“Không sao hết, tớ biết cách dùng nó mà.”
“Ồ, cậu là thành viên câu lạc bộ cung thuật sao?”
“Cũng không hẳn là một câu lạc bộ nhưng, ừ, dạng vậy đấy”
Họ cùng nhau ra khỏi cửa hàng sau khi đã tính tiền xong, rồi đột nhiên một cô gái với đôi tai mèo xuất hiện trước mặt họ, cứ như thể cổ đã chực chờ ở đó từ lâu rồi vậy.
“Hai người là nhường nhật sao nya? Lần đầu tiên tui thấy hai người ở đây đấy, có cần hướng dẫn không nè?”
Hai người đã bị một cô gái nói rất trôi chảy tiếng nhật, với đôi tai mèo và cách nói kì quặc.