Chương 12: Liệu chỉ có tao, hay tất cả người nhật đều như vậy
-----------------
Một cô gái đáng sợ với đôi tai mèo
Đó là ấn tượng đầu tiên của Yogiri khi nhìn thấy cô ấy
Chiều cao của cô gái ấy gần bằng Tomochika, cũng không hẳn là quá cao, và trên người cô là những miếng giáp nhẹ che chắn những bộ phận quan trọng trên cơ thể cô, hông cô có một thanh kiếm khiến cô trông như một bé nữ chiến sĩ.
Yorigi đã thấy cô gái này từ trước trong cửa hàng vũ khí rồi.
“Ooooh, tiếng nhật của cậu tốt thật đấy.”
Tomochika bày tỏ sự phấn khích của mình, cô hoàn toàn bị ấn tượng bởi điều đó, dù cho thứ khiến cô cảm thấy bất ngờ nhất chính là sự xuất hiện đột ngột của cô gái tai mèo này. Nhưng Yogiri lại nâng cảnh giác với cô, cậu không tin rằng cuộc gặp gỡ này hoàn toàn là trùng hợp.
“Đương nhiên rồi, nya. Con gái ở thành phố này ai cũng biết tiếng nhật hết đóa, nya.”
“Thật à?”
“Vì các chàng trai người Nhật đóa nya! Họ thế nào cũng có cả một tương lai xán lạn nên ai mà lại không muốn cưới họ cơ chứ, nya”
“Cô nói toẹt ra hết luôn à?”
“Ai cũng vậy mà, nên tui giấu hai người làm gì chứ, nya”
“Mà khoan, thế thì mọi người ai cũng phải vậy cơ chứ? Mấy người đàn ông ban nãy tôi thấy cũng đâu giỏi tiếng Nhật lắm đâu.”
“Con gái người Nhật đâu có thèm mấy người thường dân đâu, họ toàn lựa mấy anh quý tộc hoặc hoàng tử không thôi, nya. Thường dân có cố đến mấy cũng đâu làm được gì đâu nya.”
“Cái tư tưởng gì thế này….Mà tôi cũng hiểu lí do vì sao họ lại nghĩ vậy…”
“Thế, cô muốn gì?”
Yogiri bỗng chen ngang vào cuộc nói chuyện.
“Mhm! Tui nghĩ là hai người có thể đang cần giúp đỡ đấy nya. Tất nhiên là việc này cũng vì một tương lai hạnh phúc của chúng ta mà nya. Nhưng tui không định cướp đoạt bạn trai hay gì đó của người khác đâu, tui chỉ muốn tạo dựng một mối quan hệ với hai người và lan truyền những tin đồn tốt về tui thôi mừ, nya!”
“Hả, tôi không phải bạn gái của tên này hay gì đó đâu nhé! Mẫu chàng trai của tôi nó còn tuyệt vời hơn cái tên kì quặc này đấy nhé.”
“Người này sao, nya? Tui thấy cũng ổn mà, nya”
“Tại sao cô lại nghĩ rằng chúng tôi là người mới ở đây hử?”
Cảm thấy có vẻ như cuộc trò chuyện này sắp sửa lạc trôi thêm lần nữa nên Yogiri lập tức hỏi cô gái trước mặt cậu điều khiến cậu băn khoăn nãy giờ.
“À, thì chẳng phải nó đã quá rõ ràng rồi sao, nya? Khuôn mặt hai người hiện đầy ra hết cả kìa, nya”
Thật vậy, cách mà họ quan sát mọi thứ như thể mới lần đầu gặp rõ như ban ngày, không thể tiếp tục qua mặt cô ta được nữa.
“Cô nói cô muốn giúp tôi à?”
“Đúng! Thế tui sẽ dẫn hai người đi dạo một vòng quanh thành phố nhé, nya? Chắc hẳn hai người mới chỉ tới đây nên chưa biết gì đâu đúng không nè, nya?”
“Cái này là vì mối quan hệ của cô à?”
“Đúng rồi đóa, nya!”
“Cậu nghĩ sao?”
Yogiri hỏi ý kiến Toomochika.
Mọi chuyện xảy ra nãy giờ cực kì đáng ngờ, nhưng thậm chí nếu cô ta đang cố lừa bọn họ, không có vẻ gì cổ sẽ làm ngay bây giờ. Thế nên Yogiri mới để quyền quyết định cho Tomochika.
“Tớ muốn đi, dù sao chúng ta cũng chưa biết gì về nơi này cơ mà.”
Chỉ riêng việc tìm được cửa hàng bán vũ khí thôi cũng gọi là may mắn lắm rồi đấy. Nếu như họ muốn đi đâu, tốt nhất là nên có người hướng dẫn.
“Được rồi ,nhờ cô cả đấy.”
“Cảm ơn cậu nhé, nya! Tên tui là Mireille. Tui từng là một kiếm sĩ nhưng giờ ở đây tôi chỉ là một cô gái dễ thương đang đi tìm chồng thôi, nya! Mà cho tui biết tên của hai người được không, nya?”
"Yogiri Takatou."
"Tên tôi là Tomochika Dannoura, rất vui được gặp cô.”
“Yogiri và Tomochika, nhớ rồi nya.”
Họ trao đổi thông tin về nhau xong Yogiri liền hỏi một câu liên quan đến kế hoạch của cậu
“Thế có nơi nào chúng tôi phải đến không."
“Cá nhân mình thì thích đi dạo đâu đó quanh đây trước khi trời tối có được không?”
“Thế thì tui sẽ dẫn các bạn đi tham quan quanh đây rồi sau đó đi ăn tối ở một nhà hàng gần đây nhé, nya.”
Và đó là những gì họ đã làm.
*****
Sau khi dạo quanh hàng tá cửa hàng trong khu vực họ đi đến một quán ăn gần đó.
“Không thể tin là thế giới khác lại có thể thoải mái đến nhường này! Tớ còn chả thấy thứ gì khó chịu ở đây nữa luôn chứ.”
Tomochika vừa ăn vừa nói.
Thành phố này cực kì thoải mái, cứ như nó bị ảnh hưởng bởi văn hóa nhật bản ở mọi khía cạnh vậy, từ đồ ăn cho đến quần áo rồi mọi thứ. Quá nhiều thứ quen thuộc đến mức mà Yogiri cùng Tomochika thậm chí nghĩ rằng họ có thể sống tiếp cuộc sống bình thường của mình ở đây. Đồ ăn nơi này cũng chả khác mấy so với ở Nhật bản nữa là.
“Chỉ có thành phố mới thế này thôi, nya. Nếu hai người đi ra xa chút nữa thì sẽ thấy mọi thứ ngày càng tệ hơn so với ở đây đấy nya.”
“Tệ hơn là sao?”
“Hiền nhân không thèm chú tâm đến việc bảo vệ mấy ngôi làng vô danh đây nya. Hơn nữa họ còn phải lo đến việc chống lại lũ quái vật nên không có thời gian để mà phát triển được, nya”
Thế giới này ngập tràn quái vật, dẫn đến sự khác biệt rõ rệt về vùng được bảo vệ và vùng không được. Những nơi có các hiền nhân bảo vệ thì cực kì an toàn trong khi những nơi khác thì tệ không còn chỗ nói.
“Sẵn nói về Hiền nhân, hai người không được nhận phước lành từ họ đúng không, nya?”
Hệ thống mà các hiền nhân đã cài đặt lên những người bạn cùng lớp của họ còn được gọi là “phước lành” trong thế giới này.
Phước lành có thể được kế thừa, đồng nghĩa với việc con cái có thể thừa hưởng phước lành của cha mẹ họ.
Có rất nhiều loại khác nhau, nhưng những phước lành được các Hiền nhân ban cho là thứ nổi hơn tất cả, và những người Nhật bản chính là những người như thế.
“Tại sao cô lại nghĩ vậy?”
“Dễ hiểu mà, nya. Thậm chí cấp độ thẩm định của cậu có thấp đi chăng nữa, cậu vẫn có thể biết rằng người đó có mạnh hay không, nya. Trường hợp của hai người được gọi là [Major Weak] đó, nya.”
Tệ rồi đây
Hanakawa nói rằng cấp thẩm định càng cao thì càng nhìn thấy nhiều trên bảng trạng thái của người khác, nhưng có ai ngờ rằng cấp thấp cũng có thể biết được người khác mạnh hay yếu cơ chứ.
Yogiri cảm thấy đầu cậu bắt đầu nhức lên sau khi nghe xong.
“Aa, nya! Hay là hai người đang nhắm đến phước lành của Kiếm Thánh, nya? Thế thì tui hiểu, nya. Mà tui nghĩ chỉ riêng việc vào được nơi ở của Kiếm thành thôi đã là bất khả thi với những ai không có phước lành rồi, nya.”
Không tìm được câu trả lời nào tốt nên Yogiri đành im lặng và xử cho xong bữa ăn của mình.
*****
“Haizz, mình biết thế nào cũng như vậy mà.”
Yogiri và Tomochika đang bị kẹt trong một ngõ cụt. Lối ra duy nhất đã hoàn toàn bị chặn bởi những tên đàn ông người thú dữ tợn cao to đen hôi. Đây là kết quả của việc đi theo Mireille khi nghe cổ giới thiệu chỗ ngủ thoải mái.
“Ồ, mày biết từ trước rồi à, tao hiểu rồi--. Hmm--, thế cho tao xin lỗi nhé, bị dắt mũi bởi một cô mèo bé nhỏ, tụi mày sốc lắm đúng không!”
Tomochika bản đầu ngạc nhiên, rồi lập tức khuôn mặt cô tối xầm lại.
“Hề hề, thế giới này không tốt như hai người nghĩ đâu, nya.”
Mireille đứng đối diện họ, ngay bên cạnh những tên người thú kia như thể đó là chuyện bình thường.
Trời đã gần khuya, nhưng nhờ vào ánh trăng, họ vẫn có thể bị đột kích bởi những tên thế này.
Trước mặt họ là những tên người thú với đầy đủ giới tính, thể trạng và tuổi tác. Lãnh đạo bọn chúng có vẻ như là một tên con người, cách hắn ta cầm món vũ khí của mình chứng tỏ hắn đã rất quen với nó. Hắn cũng trông như đã quen với những chuyện thế này, Yorigi cảm thấy hắn cứ như một tên đại tội phạm vậy.
“Chúng ta nói chuyện được không?”
“Mày can đảm đấy ranh con, thế mày muốn hỏi gì nào?”
Tên con người bước lên phía trước và hỏi bằng giọng khinh bỉ, Cơ thể rắn chắc, tóc đen và mắt đen, hắn khoảng 30 tuổi. Hắn tạo cho người khác một cảm giác hung tợn, và dựa trên ngoại hình thì hắn có vẻ như là người Nhật.
“Mấy người theo bọn tôi vì tiền à?”
Mireille có vẻ như đã đánh hơi thấy mùi tiền từ hai người họ trong khi dẫn họ dạo quanh thành phố. Việc họ mang theo cả một gia tài đã bị lộ.
“Ồ, đúng là tụi tao có nhắm đến túi tiền của tụi mày, nhưng đó không phải là lí do mà tụi tao theo bọn mày đâu. Ưu tiên của bọn tao là lũ nhật bản vô năng tụi mày đấy, mày nên biết, những tên Nhật bản như bọn mày đã tàn phá thường thức thế giới này hơi bị nhiều nên bọn quý tộc khá là căm thù mấy đứa đó đấy. Nhưng tiếc thay, lũ ngu đó cũng chả làm được gì do người Nhật quá mạnh, và đó là lí do mà mấy tên tụi bây, mấy tên vô năng có đất diễn đấy. Cho bọn quý tộc giải tỏa căng thẳng.”
“Thế giới này nhiều người cục súc thật đấy.’’
“Mày đang nói tao nhưng...liệu chỉ có tao, hay tất cả người nhật đều vậy.”
Yogiri chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Mà thôi, tôi hiểu cả rồi. Tôi sẽ giết tất cả các người ngay tại đây, chịu thua trước đi rồi sau này đỡ khổ.”
“Hoooh, thế mày định làm gì? Nhưng đừng lo, tụi tao không giết hết bọn mày ngay đâu mà, cái chết của tụi mày còn lâu mới tới cơ!”
Tên thủ lĩnh khiêu khích và cười chế giễu hai người họ, đám phia sau cũng nhanh chóng nổ ra những tiếng rống điếc tai.
Được rồi, mấy người đi chết đi.
Yogiri thầm nghĩ vậy.