Chương 13: Trước khi bắt đầu: Đám phía sau, chết
---------------
“Mireille! Cô vẫn còn có thể quay lại đấy! Chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô mà! Đừng có mà xem thường Takatou-kun, cậu ta mạnh hơn mấy người nghĩ đấy! Mấy người không có cơ hội nào đâu!”
Tomochika biết rất rõ rằng những người ở trước mặt cô đây không phải là loại người sẽ dễ gì chịu lắng nghe người khác, nhưng cô cũng không thể cứ đứng yên nhìn người khác chết được
"Nyanya? Bộ cô nghĩ rằng mấy lời nói dối đó có tác dụng à? Phước lành là tất cả. Hai tên major weak các người làm được gì chứ hả, nya?"
“Chúng mày nên biết cấp độ thẩm định của tao rất cao, nên tụi mày đừng có mơ mà giấu giếm được cái *beep* gì!”
Trong khi Mireille và tên thủ lĩnh đứng đó đe dọa, năm tên người thú đã bao vây lấy hai người họ.
Yogiri để ý đến vũ khí của chúng
Hầu hết đều là kiếm cả. Có một tên đi tay không nên chắc đó là pháp sư. Còn có một tên thì cầm theo lưới, nói đúng hơn là một đống dây thừng được bện lại với nhau và đính thêm vài miếng tạ trên đó, có lẽ nó dùng để tóm bọn họ.
“Trước khi bắt đầu: đám phía sau, chết.”
Và tất cả chúng lần lượt gục xuống- ưu tiên đầu tiên của cậu là giảm số lượng của bọn chúng.
Đây thực chất là một cuộc thí nghiệm của cậu về việc nhẹ tay kẻ thù.
Trên đường đến thành phố, Yogiri và Tomochika đã bàn luận với nhau về sức mạnh của Yogiri, nhưng sau đó có quá nhiều thứ khiến Tomochika đau đầu nên họ đã quyết định chỉ sử dụng sức mạnh này để tự vệ.
Thế nhưng bởi cái sức mạnh này quá ư là khủng kiếp, nên họ tìm cách làm sao để xử lí kẻ thù một cách nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Mày, cái đé--”
Không như Hanakawa và nhóm của hắn, những tên cướp này lập tức xác định được đó là do cậu làm.
Thường khi gặp những tình huống thế này thì người ta chắc chắn sẽ chọn phương án bỏ chạy, nhưng những tên này vẫn chưa thông về chuyện mới xảy ra. Bộ não của bọn chúng vẫn còn đang không biết nên phản ứng thế nào cho đúng.
Phương án tốt nhất có lẽ là quỳ xuống van xin tha mạng. Dù không có vẻ gì là chúng được tha, nhưng đó lại là cách tốt nhất để chúng được sống; nhưng xui thay, Yogiri đã quyết định sẽ xử lí toàn bộ dù cho chúng có chạy hay xông lên phản kháng rồi.
Còn lại sáu tên và Yogiri đã quyết định số phận của bọn chúng luôn rồi.
“Mày, chết một nửa đi.”
Chỉ ngón tay vào một tên người thú trông như con hổ và nói, lập tức hắn ngã gục xuống đất. Sát ý của cậu chỉ nhằm vào nửa dưới của hắn, đó là một trong những cách xử lí nhẹ nhàng mà cậu nghĩ ra.
Năng lực của Yogiri có thể buộc bất cứ ai phải chết, thế hẳn nó cũng phải có tác dụng với một phần cơ thể của đối phương đúng chứ? Với Yogiri, cậu chưa bao giờ nghĩ đến những phương pháp khác để sử dụng thứ năng lực này, nên đây là điều khá mới mẻ với cậu.
"AaAAH—— @@@@@@@@@###!"
Tên bán hùm đấy hét lên thứ ngôn ngữ gì đó cậu không biết. Hắn không chết ngay, nhưng cũng mất chút thời gian để hắn im lặng.
--Chà, bất ngờ thật đấy, ai biết rằng chết nửa dưới cơ thể thôi cũng là chí mạng rồi chứ
Không rõ chuyện gì đã xảy ra với tên người thú kia, nhưng nhìn sơ qua thì có vẻ như Yogiri đã làm hơi quá rồi. Cậu quyết định chuyển sang mục tiêu khác.
“Này, vai phải, cút.”
Cậu thi triển năng lực lên một tên bán nhân cừu, nhưng nó thất bại. Cậu không thể tập trung hoàn toàn vào mục tiêu của mình nên nó đã bị lệch, và mục tiêu của cậu đã chết.
“Mày, vai trái.”
Đối tượng tiếp theo của cậu là một tên mặt cọp. Nó thành công, nhưng hắn cũng chết ngay không lâu sau đó.
Khi có sự bất thường đột nhiên xảy ra trong chức năng của một cánh tay, một số người vẫn có thể chịu được và sống sót, hoặc cũng có những người chết ngay lập tức do cơn sốc.
“Khó nhỉ…”
Yogiri lẩm bẩm chút gì đó rồi cậu lại tiếp tục quá trình thí nghiệm của mình
“Mắt này.”
Cậu dùng sức mạnh lên một tên người thú giống chó, và nó đã thành công.
Mặc dù nó còn khó ngắm hơn cả vai, nhưng có lẽ nhờ vào sự độc lập của nó trên cơ thể nên đã khiến nó trở thành chỗ dễ đánh dấu nhất.
"OooOO! @@@@@@@@@@!"
Tên người cho lăn lộn dưới đất với hai tay che mắt mình.
“Mũi, tai.”
Yogiri tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình lên hắn. Nếu như hắn ta thực sự sở hữu khả năng của một con chó thì tốt thì tốt nhất là nên triệt tiêu thính giác và khứu giác của hắn trước. Tai và mũi của hắn đã hoàn toàn điếc hẳn. Tuy nhiên, phá hủy ba trong năm giác quan cũng chả thể gọi là thành công với cái gọi là “nhẹ nhàng xử lí” được.
“Ca-cái gì thế này! Nhươi, nhươi là cái *beep* gì thế!”
Mireille trở nên hoảng loạn.
Khi cô nhận ra, số lượng của họ đã giảm xuống chỉ còn ba người: tên thủ lĩnh Nhật bản, cô gái tai mèo Mireille và tên thằn lằn lưỡng tính. Một trong số chúng đang lộ sát khí.
Có vẻ như tên bò sát kia sẽ xông lên tấn công, nhưng Yogiri đã ra tay trước và hắn ta đã bay màu.
Còn hai tên
“Quan trọng gì à? Đằng nào mấy người cũng chết cả thôi, giải thích làm gì.”
Khác với khi đụng độ bọn Hanakawa, lần này không cần phải thu thập thông tin gì từ bọn này cả. Thế nên chẳng có lí do gì phải giải thích với đối phương.
Yogiri nhìn sang bên cạnh
Tomochika đang làm vẻ mặt đau đớn, nhưng không có vẻ gì sẽ cản trở cậu cả. Cô chắc hẳn đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi.
“Cư-cứu với! Làm ơn cứu tôi! T-tôi bị buộc phải làm theo lời của bọn họ! Tôi vẫn còn em nhỏ đang đợi chờ tôi mang thức ăn về! Ch-cha tôi đã bỏ đi với con đàn bà khác để lại mẹ tôi đang ốm nặng ở nhà! Tôi buộc phải kiếm tiền!”
Những lời của cô có vẻ như là cách để mà cô dụ dỗ đàn ông, nhưng lẽ ra cô nên hiểu rằng, làm việc đó lúc này chỉ tổ phản tác dụng mà thôi.
Mục đích thực sự của việc đó, Yogiri đã quá mệt với mấy cái tiếng nya nya giả tạo đó rồi.
“Thật à?”
“Đ-đúng vậy! Thật cả đấy! Thế làm ơn--”
Phản ứng của cậu như một tia sáng hi vọng của cô. Cô nhanh chóng tách khỏi những tên cướp và đi về phía của những ứng cử viên hiền nhân kia.
“Thật là một trò đùa nhạt nhẽo.”
Nghe thấy điều đó, hi vọng rời bỏ khuôn mặt Mireille và sự tuyệt vọng thay thế cô. Chân cô trở nên bất động.
“Mày, mày thật chất là cái gì thế...một tên vô năng không thể nào….”
Khuôn mặt của tên thủ lĩnh co rúm lại vì sợ hãi trong khi miệng hắn lắp bắp từng câu chữ.
“Cái kiểu đánh này chẳng hiệu quả mấy nhỉ. Mình chả thấy ích lợi gì ở đây cả.”
Tất cả những gì cậu nhận được là nỗi kinh sợ, khác hoàn toàn với mục tiêu của cậu.
"Ch-chúng ta đều là người nhật phải không nào? Cậu bé? Thôi nào, hãy tha cho tôi nhé? Đâ-đây là cách duy nhất để tồn tại ở thế giới này mà!!"
“Xin đừng có đánh đồng tôi với mấy người được không?”
Dù đến chết, những tên này không có vẻ gì là hối cải cả, chúng thể nào cũng sẽ chứng nào tật đó thôi. Thế nên giết hết kẻo sau này gặp họa.
“Chết đi”
Cậu sử dụng năng lực lên bọn chúng, kể cả cậu có nương tay, thì thí nghiệm lẽ ra vẫn phải thành công.
Nhưng không có gì xảy ra cả.
“Haha, trượt ròi nhé!”
“Chạy ngay tên đần!”
Cả hai bọn chúng đều phóng đi mất dạng.
“Hả? Để hai người đó đi vậy có ổn không?”
Tomochika không định cổ vũ Yogiri giết người, nhưng cô hiểu sẽ có chuyện xảy ra nếu như cậu để bọn chúng sống.
“Ai nói tớ để bọn chúng đi?”
Hai người kia đã hoàn toàn biến mất trong những ngõ hẹp vòng vo như mê cung.
*****
Mireille chạy thục mạng
Cô cúi thấp cơ thể xuống để chạy bằng cả bốn chi và dùng hết tốc độ lao từ ngôi nhà này sang ngôi nhà khác.
“Này! Đừng chạy trên đó--”
Tên thủ lĩnh kêu gì đó, nhưng Mireille không quan tâm. Không có lí do gì để cô phải dừng lại chờ hắn cả.
Cô đã rẽ qua hàng trăm ngã rẽ, đạp lên những bức tường để trèo lên cao, phóng như một cơn gió trên những mái nhà. Chỉ khi cô chắc chắn rằng mọi thứ đã ổn cô mới dừng lại
Cô ngồi khụy xuống trên một mái nhà nào đó, cô đã đẩy cơ thể mình vượt cả giới hạn khiến trái tim cô đập liên hồi.
“Cá-cái thể loại...quái vật...gì vậy?”
Những gì xảy ra vượt quá hiểu biết của cô
Yogiri chỉ nói một vài từ, nhưng mỗi lời cậu ấy thốt ra, là một người đồng đội của cô ngã xuống như một trò đùa. Khung cảnh diễn ra quá khủng khiếp để cô có thể bình tĩnh được, nhưng chỉ riêng việc cảm nhận cái chết sẽ đến với cô bất cứ lúc nào là đã khiến cô trở nên hoảng sợ.
Chúng lẽ ra phải là một lũ vô năng bình thường thôi chứ.
Không một chút năng lực, chúng đáng ra còn thấp kém hơn cả bọn nô lệ thôi chứ
Hơn thế nữa, chúng lại còn là người Nhật nữa.
Khi nhìn thấy họ ở cửa hàng, Mireille đã nghĩ hôm nay là một ngày may mắn của cô
Lẽ ra chúng sẽ phải bị tóm, bị cướp hết tiền và bị bán cho bọn quý tộc như một món đồ chơi thôi chứ.
Thế *beep* nào mọi chuyện lại thế này?
Dù có nhìn nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa
Cô đã thoát. Đó mới là quan trọng
--Trước tiên phải bình tĩnh lại đã.
Cô bình tâm lại, nhưng đó là khi cô nhận ra xung quanh cô quá yên ắng.
Không một âm thanh.
Không mất quá nhiều thời gian để cô nhận ra chuyện gì đã thực sự xảy ra, nỗi sợ hãi xâm chiếm cô khiến cô như muốn khóc.
Trái tim chỉ vừa mới còn đập như điên của cô, giờ đây đã hoàn toàn tĩnh lặng
“Aa…”
Cô rên rỉ, nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh gì khi không còn không khí trong phổi cô nữa. Cô đã không còn thở nữa.
Trái tim cô đã dừng
Tầm nhìn cô tối sầm lại
Trong cơn tuyệt vọng, cô giương móng vuốt ra, cố gắng chụp lấy mái nhà như thể không chấp nhận sự thật đó, nhưng đó chỉ là một hành động vô nghĩa.
Dần dần, sức lực cô tiêu biến, ý thức cô phai đi
...Tiếp cận bọn chúng đúng là sai lầm mà…
Mireille đã chết.
*****
“Tớ nghĩ tớ đã nói từ trước rồi, không một ai có thể trốn thoát khỏi năng lực của tớ cả. Một khi đã thi triển là không thể ngưng lại, chỉ có cái chết chờ đợi bọn họ mà thôi.”
“Hmm, cũng đúng nhỉ.”
“Mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chà, cũng không thể nói rằng đó là cách xử lí nhẹ nhàng được, thế nên tớ đã thử dùng chúng xem sao.”
“Có nghĩa là…”
“Mấy tên đó đã chết ở chỗ nào đó rồi.”
Quan điểm của Yogiri là thà xử lí tội phạm trước khi tội phạm xử lí mình.
Tomochika hiểu lí do phía sau của nó, nhưng cô vẫn chẳng thể nào vui nổi khi tận mắt chứng kiến mọi chuyện thế này.
“Mà thôi, tranh thủ trốn ra khỏi chỗ này nào. Chúng ta không có bằng chứng gì cả nên lỡ có ai nhìn thấy là rắc rối lắm luôn đấy.”
“À ừ! Lúc này chúng ta chẳng khác gì tội phạm cả đúng chứ?”
Họ rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Thế nên họ bắt đầu rời khỏi con hẻm này, nhưng đột nhiên một ai đó đã chặn đường họ
“Dừng lại nào!”
Một người lạ mặt bỗng nói tiếng nhật bằng giọng nghiêm nghị
“Có chuyện gì à?”
Yogiri làm theo lời của người đó và hỏi ngược lại
“Tôi là lính canh ở đây. Tôi có vài câu hỏi về chuyện này cho cậu đấy.”
Một người phụ nữ mang bộ áo giáp xuất hiện. Dựa theo những người lính khác theo cạnh cô có vẻ như cô là chỉ huy ở đây.
“Thế tôi không giúp được gì rồi. Tôi chỉ bị lạc vô đây và khi lúc ở đây thì đã thấy chuyện này rồi.”
Cậu nhìn quanh mình và trả lời.
“Nói dối”
Người lính gác nói bằng giọng phỉ báng và tiếp tục
“Tôi biết hết cả rồi, bởi tôi đã ở đây từ đầu đến giờ mà.”
Cô nói với giọng tự tin
‘’Thế là chúng ta đã thành tội phạm rồi đấy.”
Tomochika rên rỉ,