Tức Tử - Instant Death

Chương 20: Con robot này quá tự biết mình rồi đấy

Chương 20: Con robot này quá tự biết mình rồi đấy


--------------
Chiều cao của con robot ngang bằng một tòa nhà mười tầng, Yogiri đoán nó phải tầm 30 mét là ít.
“Không thể tin được, là robot thật này.”
Đến khi nhìn gần Tomochika mới dám chắc chắn.
Mặc dù nó trông như hoàn toàn bằng máy móc những nó vẫn mang chút gì là sinh vật trên người.
Một bộ giáp, bốn cánh tay mảnh khảnh bọc thép cùng một cột sống hơi cong khiến ta có cảm giác như khung xương của nó đã bị bẻ cong bởi chính trọng lượng của mình. Hơn nữa, trên đầu nó còn mọc một chiếc sừng lớn và trông như chỉ có một khe mắt nhỏ hơi sáng đỏ một chút.
“Thứ này làm tớ nhớ lại hồi con rồng.”
Trong khi Yogiri trả lời Tomochika, con robot bắt đầu từ từ ngồi xổm xuống. Có lẽ đó là trạng thái khi không chiến đấu của nó, nhưng thực sự, độ linh hoạt của nó rất ấn tượng. Không dễ gì để mà một con robot có thể làm vậy đâu.
“Thế, ngươi nói là không có ý định chiến đấu à?”
『Đ ú n g v ậ y. Tôi sẽ không đánh nếu như biết mình không thể thắng.』
Trước đó giọng nó còn nghe trịnh trọng, nhưng giờ xem ra nó đang dần từ từ về lại bình thường.
“Huh, thế thực sự là có phụ nữ đang lái ở trong đó sao?”
Giọng của tên người máy đã dần trở nên nữ tính hơn, và khi thấy ma thuật phiên dịch trên chiếc vòng cổ không được kích hoạt, họ chắc chắn con robot này đang nói tiếng Nhật. Có vẻ như nó đã tự điều chỉnh lại một chút sau khi nghe hai người họ nói chuyện.
『Không có ai ở trong tôi cả. Hãy cứ coi tôi như một con robot tự động đi.』
“Thế cái giọng nữ đấy là sao?”
『Để tạo thiện chí giữa tôi và các bạn. Hệ thống của tôi đã phân tích và cho thấy giọng nói này sẽ dễ thuyết phục đàn ông nơi đây hơn.』
Giờ đến lượt Tomochika hét lên
“Cái đó mới đáng sợ đấy!”
『Sau khi mô phỏng khoảng vài trăm triệu trận giả chiến, hành vi khả thi nhất mà tôi có thể làm đó là tiếp cận các bạn càng hòa bình và nhân nhượng càng tốt.. Khi chia sẻ thông tin của tôi như thế này với các bạn cũng đều là vì thiện ý của tôi cả. Tôi sợ khả năng bị coi như một mối hiểm họa và bị các bạn đánh đuổi mà không giải thích được lời nào. Dành được sự đồng tình từ các bạn là điều bắt buộc trong nghĩa vụ của tôi.』
“Con robot này quá tự biết mình rồi đấy!”
Có lẽ vì là máy móc nên nó không có mấy cái kiểu ý nghĩ lạc quan như “nhân danh niềm tin và hi vọng, chúng ta sẽ thắng”, Yogiri nghĩ. Không phải ngày nào cậu cũng bị người khác thận trọng đến vậy; hầu hết mọi người lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của cậu đều phủ nhận nó.
“Không phải đánh nhau là tốt rồi, ngươi có phiền nếu ta hỏi vài câu không?”
Sẽ chẳng sao nếu như họ cứ để con robot ấy đi, nhưng họ muốn tìm hiểu lí do vì sao Hiền Giả và nó lại đánh nhau ban nãy, Yogiri đã giết một Hiền Giả nên nó thể nào cũng gây ra rắc rối cho cậu.
『Nếu tôi có thể trả lời.』
“Tại sao ngươi lại đánh nhau với tên đằng kia?”
Yogiri chỉ về cái xác.
『Bởi vì hắn đã tấn công tôi. Tôi chắc hắn đang ảo tưởng rằng mình là người bảo vệ thế giới này; dù sao bọn chúng cũng gọi chúng tôi là Kẻ Xâm Lược màl.』
“Thế ngươi không định xâm chiếm thế giới thật à?”
『Nếu ý cậu là tìm đến một thành phố rồi biến nó thành của mình thì không. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng chiến tranh nếu như nó liên quan đến nghĩa vụ của tôi. Tôi có thể hiểu lí do vì sao họ lại coi hành động của mình là tự vệ.』
“Thế nghĩa vụ của ngươi là gì?”
Tên người máy im lặng. Có vẻ như đó là thông tin tuyệt mật.
“Được rồi được rồi, nếu ngươi không muốn nói thì cũng không sao. Nó cũng chẳng liên can gì đến bọn ta cho lắm. Chúng ta cũng không có ý định đánh nhau với ngươi nên cứ đi làm mấy cái nghĩa vụ gì đó của ngươi đi.”
『Tôi muốn thương lượng: Nếu như có thứ gì đó tôi có thể giúp các bạn, tôi sẽ làm. Đổi lại các bạn sẽ không được tấn công tôi. Đồng ý chứ?』
"Hmm. Việc bỗng thả ngươi đi có vẻ thiếu tự nhiên nên ngươi đang cố kiếm thiện ý trước à?"
“Thật là một con robot thông minh! Nếu như tự dưng chúng ta được cho phép rời đi thì làm gì có ai dám làm cơ chứ!...Mà chờ đã, Tatakou-kun, cậu đang nói với mình là cậu thậm chí có thể giết robot luôn sao!?”
“Thế tớ hỏi lại cậu, cậu nghĩ tớ làm được không?”
“Huh? À thì, robot đâu thể chết đâu đúng không?”
Tomochika đã bị mất cảnh giác bởi câu hỏi đó.
“Chẳng phải robot cũng có sự sống sao?”
“Cậu giờ đang lên lớp mình đấy à!?”
“Ý tớ là, tớ không thể chứng minh cho cậu thấy nhưng nhìn thứ này đi.”
Yogiri chỉ về phía con người máy bên cạnh cậu, mắt nó đột nhiên chập chờn.
『Tôi không biết cậu thấy tôi ra sao nhưng cá nhân tôi tự thấy mình đang sống.』
“Rồi, một câu hỏi nữa. Nếu như ngươi là kẻ xâm lược thì ngươi đến từ đâu?”
『Từ bên ngoài thế giới này.』
“Thế ngươi biết cách để trở về không? Bọn tôi cũng là người bị triệu hồi đến đây!”
『Tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể trở về lại thế giới của mình. Tôi không biết tọa độ thế giới của cô.』
Nếu như mà con robot này có thể gửi họ về nhà thì hay biết mấy, nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản đến vậy
“Tọa độ à. Thế chỉ cần chúng tôi có nó là sẽ được trở về đúng không?”
『Đúng vậy.』
“Vậy được rồi, chúng tôi đã hỏi xong hết rồi. Cảm ơn”
Trở về thế giới cũ là mục tiêu quan trọng nhất của họ từ trước đến giờ, nhưng họ lại chẳng có chút manh mối gì về điều đó. Thế nên dù chỉ một mẩu thông tin nhỏ thế này thôi cũng gọi là giá trị lắm rồi, Yogiri nghĩ.
『Cậu chắc là chừng đó đủ chứ?』
“Ừ. Mặc dù bọn tôi thích ngươi đưa bọn ta trở về khi đã tìm thấy tọa độ của thế giới bọn tôi hơn.”
『Đã hiểu.』
"Dannoura-san, cậu muốn hỏi gì không?"
"À ừm, tớ chẳng biết robot sẽ cần gì khi trở về nên nó hơi khó trả lời..."
Cô chán nản nói, thật vậy, khó có thể tưởng tượng rằng một con robot từ chiều không gian khác sẽ sẵn sàng vâng lệnh họ đến như vậy.
『Aha, để nó cho tôi!』
Khi Tomochika còn đang phân vân không biết hỏi gì, thì đột nhiên, từ trong xác người, giọng của Mokomoko phát ra.
*****
Edelgard, đội trưởng đội cảnh vệ thành phố, và George, thành viên đội đó, đang không biết phải phản ứng thế nào.
Sau khi nhận mệnh lệnh của Lain's họ đã xác định vị trí đường đi của tàu và lập tức hướng đến Hayabusa. Hiện giờ họ đang cách nơi đó tầm mười cây số, trước chỗ tai nạn.
Và ở đó, họ tìm thấy một cái xác người bị trẹo cổ.
"Có chuyện gì thế này!"
"Đó là Santarou-sama... phải không?"
Edelgard không thể kìm được cái thú tính của mình và George cũng chẳng khá hơn.
Một con tàu vỡ nát, hàng đống miếng tcơ thể bị cháy khét lẹt, hình dạng mới của hẻm vực; những điều đó vẫn còn trong phạm vi chấp nhận, khi các Hiền Giả chiến đấu thì mấy thứ này còn bình thường chán.
Thế nhưng, vị Hiền Giả lẽ ra phải chịu trách nhiệm cho việc đó giờ đang nằm dài trước mặt họ, Đầu hắn bị bẻ gãy ngoài mức con người bình thường có thể sống sót. Có vẻ như đây là nguyên nhân gây ra cái chết của hắn, nhưng George vẫn không tin vào mắt mình.
Hiền Giả là tuyệt đối.
Không thể nào có chuyện họ lại nằm đó và trở thành một trong những cái xác cạnh tàu kia.
"Cái khỉ gì vừa xảy ra thế này!"
Edelgard hét lên lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời cô.
Những người còn sống duy nhất bên cạnh cô chỉ toàn là các công nhân sửa chữa; mọi hành khách đều đã chết hoặc chạy đi mất.
"Ngài ấy hẳn đã phải chiến đấu với vài Kẻ Xâm Lược, nhưng đến thế này thì... lẽ nào là họ?"
Hai người lính này đã theo chân Yogiri Takatou và Tomochika Dannoura đến đây.
Thế nhưng, thay vì thấy hai ứng cử viên kia, họ chỉ thấy đoàn tàu đã chở hai người đó vỡ vụn nằm dài trên mặt đất, và thật sự, một cái xác của Hiền Giả.
Họ đã được dặn về năng lực của hai người kia nhưng nghĩ rằng nó đến mức này thì không thể tin được, họ chắc chắn rằng tất cả việc này đều do hai người vô năng kia làm.
"Dù là gì đi nữa, chúng ta vẫn lại chẳng có manh mối gì! Tôi sẽ báo cáo về lại cho Lain-sama!"
Việc này có hơi quá sức đối với hai người lính bình thường.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất