Tức Tử - Instant Death

Chương 5: Chẳng phải đó là đĩa bay sao?

Chương 5: Chẳng phải đó là đĩa bay sao?


***
“Để chuyện pin piếc gì qua một bên, thế do tôi không phát sáng nên tôi bị bỏ lại hả?”
“”À thì, tầm nhìn của cậu có gì bất thường không?”
“Về mấy thứ như nhiệm vụ hay thiên chức gì mà cô nói đấy à? Tôi chẳng thấy gì hết.”
Yogiri tập trung nhìn về phía trước, nhưng cậu ta cũng chẳng thấy gì khác thường.
“Tớ cũng nghĩ vậy, nó chỉ có ở những người phát sáng mà thôi. Có vẻ như họ có thể thấy những thứ như thanh thể lực lơ lửng phía góc mắt của họ”
“Giống như trong Monst〇r H〇nter sao?”
“Chắc là vậy. Mikochi không chơi game nhiều nên cô ấy cũng không biết phải giải thích như thế nào.”
“Chẳng phải Mikochi là bạn cô sao? Chẳng lẽ cô ta cứ thế mà bỏ cậu cùng với những người khác à?”
Yogiri không mấy ngạc nhiên khi bạn cùng lớ bỏ rơi cậu bởi cậu chẳng có thân thiết với họ mấy, nhưng với Tomochika thì khác. Cậu có thể không quen với nhiều người trong lớp nhưng trong mắt của cậu, cô luôn là người với rất nhiều bạn bè xung quanh.
“Yazaki hẳn đã làm gì đó...chắc vậy.”
Vẻ mặt của Tomochika trái ngược hẳn với những gì mà cô nói. Cô không muốn tin rằng người bạn thân nhất của mình đã phản bội mình.
“Nếu như Beauty Coordinator có khả năng chi phối cảm xúc của người khác, thì General cũng có thể chi phối tinh thần của người khác đúng chứ. Nhưng thật sự, chuyện mà mấy người trong lớp kể và level hay kĩ năng biến việc này như trong game vậy.”
Yogiri cảm thấy chút hứng thú về thứ sức mạnh đó.
“Nếu như tên General Yazaki này nói đúng về việc con rồng thì chúng ta chắc sẽ ổn khi ở ngoài này thôi.”
Yogiri nói trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía con rồng đang nằm chết ở đấy. Không một thớ cơ bắp nào còn cứng lại nữa khiến nó mất đi hoàn toàn sự đe dọa ban nãy.
"Này, um... Takatou-kun, là do cậu làm ư?"
Có chút sợ hãi trong câu hỏi của Tomochika.
“Không, nó tự chết khi mà lao xuống đất.”
“Nghe hư cấu thế!”
“Cô không cần phải tin tôi nếu muốn.”
“À thì, không phải là mình không tin..."
Yogiri không có ý định giữ bí mật về sức mạnh của mình, nhưng cậu cũng chả muốn giải thích về nó lúc này nên cậu bơ câu hỏi của Tomochika đi.
“Mà dù sao đi nữa, sự xuất hiện của con rồng cũng đủ nói lên đây chính là thế giới khác rồi...thật đấy à”
“Bộ còn khả năng khác nữa sao!?”
“Thì lỡ một tên nhà giàu nào đó đã ném bọn mình vào đây rồi bắt phải trình diễn trong một bộ phim nào đó của hắn thì sao? Tôi từng nghĩ đây là bộ Juras〇ic 〇ark-esque Dragon Park trước khi nghĩ đến việc du hành sang thế giới khác đấy.”
“Đó là do cậu không có ở đây khi mà tên “Cháu của Đại Hiền Triết” đó xuất hiện, đó là ma thuật thật đấy! Kẻ đó đã bắn ra tia sáng hay thứ gì đó từ tay đấy!”
Ngay cả khi cô ấy có kể hết cho Yogiri về sức mạnh của Sion, thì Yogiri cũng chẳng hiểu gì về những gì mà cô nói, hay thấy về cái sự thật đó.
Nhưng có trở nên ngoan cố không hiểu thì cũng chả có lợi gì trong tình huống này nên cậu quyết định tin lời của Tomochika- Nếu lỡ như có sai thì họ cũng có thể thay đổi sau.
“Dù sao đi nữa, chúng ta cũng chẳng được gì khi mà cứ ngồi đây đâu, ra ngoài thôi nào.”
Yogiri bước qua mấy cái xác và hướng thẳng về phía cửa. Tomochika có nói gì đó về việc cửa đã bị khóa, nhưng có vẻ như nhờ con rồng, mà nó đã bị lỏng ra.
“Được rồi, chúng ta có thể thoát ra khỏi đây đấy. Huh, sao thế?”
Cậu cứ nghĩ Tomochika sẽ theo sau cậu, nhưng lại không có một lời đáp nào. Quay người lại, cậu thấy cô ấy vẫn đang đứng trước cơ thể của Kiryuu.
“Tớ biết mình không thể làm gì về cái chết của họ, nhưng mà cứ bước qua bọn họ thế này thì không hay cho lắm…”
“À, chắc vậy.”
Yogiri không nghĩ gì về mấy cái xác đó ngoài nó cứ như vật cản đường, nhưng cậu lại có thể hiểu cảm xúc đó của Tomochika.
Cậu quay người lại và đi về phía cô ấy rồi đỡ những cái xác lên ghế ngồi.
Cứ như vậy, đường đi đã thông thoáng và cậu cùng Tomochika tiến ra về phía cửa rồi chỉ trong một đạp, cánh cửa đã bung ra.
Không còn sự lén lút như ban nãy, Yogiri đi ra ngoài mà không cần để ý đến xung quanh.
“Có vẻ như giờ đang là mùa xuân nhỉ.”
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những ngọn cỏ.
“Thấy chưa? Mình đã nói đây là thế giới khác rồi mà. Giờ ở nhà đang là mùa đông đấy.”
“Việc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, lỡ như chúng ta đang ở bán cầu đông thì sao. Thay vì nghĩ đây là thế giới khác, sao cô không nghĩ rằng chúng ta đã bị mang đến một vùng đất nào đó bằng tàu, xe buýt hay gì đó?”
“Sao cậu lúc nào cũng cứng đầu thế!?”
“Tin chuyện của một người nào đó bỗng nói rằng chúng ta đang ở thế giới khác là khá kì lạ cậu biết chứ?”
“Được thôi, nếu như cậu muốn bằng chứng đến vậy…đây rồi!”
Tomochika nhìn quanh và có vẻ như đã phát hiện ra gì đó. Yogiri nhìn theo hướng của cô.
Một chiếc đĩa đang lơ lửng trên bầu trời.
Sự xuất hiên bất ngờ của một vật thể khiến rất khó để xác định khoảng cách, nhưng có vẻ như là vài kilomet tính từ mặt đất đang có một chiếc đĩa bay với một mái vòm bao quanh nó. Nó cứ bay cao lại bay cao hơn trong khi họ đang ngước nhìn và họ cứ theo dõi hướng di chuyển của nó cho đến khi Yogiri bị kéo ngược lại.
Ở hướng mà thứ đó đang hướng đến là hàng trăm cục đá đang lơ lửng, chúng cao đến mức mà đủ để mây che phủ hết tất cả. Chiếc đĩa cứ chậm rãi tiến tới cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.
“Đó thấy chưa. Đây là thế giới khác đấy!? Đó chắc chắn là lâu đài bay! Chúng ta đang ở phía dưới một lục địa bay đấy!”
Tomochika trở nên hào hứng.
“Thứ đó chẳng phải đĩa bay sao?”
“Tại sao cậu chi quan tâm đến cái hình dạng giống với UFO thôi vậy!? Thông giùm tớ đi!! Tớ đang cố nói chúng ta đang ở thế giới khác đấy!”
“Tôi hiểu rồi, được chưa. Giờ cứ theo giả thiết thế giới khác cái đã.”
Nếu như giả thiết về việc bị bắt cóc sang nước ngoài có lỗ hổng. Thì cậu chỉ cần chuyển sang cái thế giới khác ngay
“Nhưng mà, tại sao lại là UFO cơ chứ!? Họ nên làm thứ gì đó giống với thế giới fantasy hơn.”
“Mừng vì cậu đang rất trông rất tràn đầy sức sống nhỉ.”
Yogiri nhìn quanh trong khi trả lời Tomochika, nhưng cậu chẳng thấy thứ gì khác ngoài cỏ.
Cậu có thể trông thấy tường thành từ xa. Đó hẳn là hướng mà nhiệm vụ xuất hiện, và nó ở hướng đông.
Về hướng tây thì là một khu rừng, họ chỉ cách đó vài phút đi bộ. Còn hướng nam và bắc thì chẳng thấy gì ngoài đồi núi.
“Có vẻ như chúng ta có thể chọn lựa giữa thành phố, rừng hoặc đồi núi. Nhưng mà bỏ cái rừng đi, còn hai cái thôi.”
Yogiri muốn tránh việc phải sống trong rừng
Cậu và Tomochika đều là người thành phố cả, sống ở nơi nào đó như rừng rậm sẽ khiến họ rất bỡ ngỡ, hơn nữa, cũng đâu biết thứ gì đang ẩn nấp trong mấy bụi cỏ đâu chứ.
Tomochika liền chen vào.
“Thành phố thì nghe cũng ổn nếu như có người ở đấy, nhưng mà…”
Nhưng đó là nơi mà những người bạn của cô đang hướng tới, điều này khiến Tomochika cảm thấy khó xử, Yogiri lập tức thay đổi chủ đề khi thấy cảnh đó.
“Mà, trước hết hãy lục soát hết đống hành lí cái đã. Mọi người đều vội rời đi đúng chứ?’’
“À, đúng vậy, họ chẳng mang gì nhiều theo cả.”
“Biết đâu chúng ta tìm thấy cục sạc thì sao”
“Cậu bị nghiện game quá rồi đấy…”
Yogiri ra sau cốp xe buýt, hi vọng sẽ tìm thấy được thứ gì đó trong đống hành lí, nhưng cậu nhận ra nó đã bị khóa.
“Chúng ta không thể phá được thứ này đâu. Dannoura-san, cậu biết cậy khóa không?”
“Mình không thể hiếu tại sao cậu lại nghĩ mình là một tên tội phạm cơ chứ”
“Thế nghĩa là không rồi. Tôi cũng chẳng nhớ có món đồ nào lớn trong cốp cả. Thôi hãy thử đến ngọn đồi đó xem sao.”
Biết đâu sẽ có thứ gì đó hay ho hơn cái thành phố kia thì sao. Yogiri chuẩn bị cất bước thì cậu đột nhiên đứng lại và nhìn về hướng mà Tomochika đang chỉ trên bầu trời phía bắc.
“Này, chẳng phải có thứ gì đó đang bay tới sao?”
“Một con rồng nữa á?”
Hoặc có thể là một UFO khác. Yogiri nhìn về hướng mà Tomochika chỉ, nhưng cậu chỉ thấy được một thứ gì đó đang bay chứ không biết đó chính xác là gì. Nhưng chắc chắn đó không phải rồng.
"Đó là Higashida-kun, Fukuhara-kun và Hanakawa-kun, nhưng làm sao họ có thể bay được!?”
“Ồ, cậu nhận ra được từ khoảng cách này à?”
Yogiri nhìn cô với sự ngưỡng mộ, vì cậu cũng chẳng biết tên của mấy bạn cùng lớp nên cậu cũng chẳng biết đúng sai làm sao.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất