Chương 6: Và cơ thể tôi là mục tiêu á!?
“Chà, giết chúng thôi.”
Khi Yogiri phát hiện rằng vật thể đang bay tới chỗ họ thực ra là chính những người bạn cùng lớp của mình, cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
“À, ừ. Ai lại không muốn chọn giết khi thấy bạn cùng lớp bay trên trời cơ chứ…――Cậu đang nói cái vẹo gì vậy?
Tomochika ném ra một câu tsukkomi, có vẻ phản đối đề nghị của Yogiri.
"Rồi sao? Cậu định tán dóc và nhập bọn lại với họ ngay sau khi họ vứt chúng ta ở đây để chờ chết sao?
“Hả? Khoan, cậu nghiêm túc về việc giết họ đấy à?”
Cô ấy đã nghĩ rằng cậu nói đùa, nhưng sau khi ý thức được rằng cậu không hề đùa giỡn, cô bỗng cảm thấy khiếp đảm.
“Vứt bỏ chúng ta ở đây cơ bản không khác gì giết chúng ta cả. Nếu cả lớp đã cùng nhau làm vậy, họ không thể phàn nàn nếu chúng ta báo đáp họ lại một chút, nhỉ?
Không phải là Yogiri bỏ bụng chuyện đo, chỉ là cậu cảm thấy mình có quyền trả thù sau những gì đã xảy ra.
“Tớ không thể đồng ý với cậu điều này, ngay cả khi cậu không đề cập đến việc giết họ…”
“Chà, tớ thì không nghĩ chúng ta có thể tránh một cuộc đối đầu ngay cả khi chúng ta thân thiện với họ.”
"Hử?"
“Cậu nghĩ tại sao chỉ 3 người họ quay trở lại?”
“Có thể là dò tìm kẻ địch, có thể họ nhận ra con rồng đã chết chăng?”
“Vậy họ quay trở lại để xem xét liệu chúng ta còn sống và sẵn sàng ra tay cứu giúp? Không phải chính sách của họ là bỏ mặc chúng ta chết ở đây sao?”
“A, đúng vậy.”
Tomochika nhớ lại những lời của Yazaki trong khi chán nản buông thõng vai xuống.
“Đó là lí do tớ nghĩ bọn họ quay trở lại một mình. Họ chắc chắn muốn thử lấy lại hành lí, trong trường hợp đó tớ e là họ sẽ thấy chúng ta không khác gì trở ngại của họ.”
“Đó chỉ là giả thiết thôi… phải không?”
“Phải, nhưng vẫn có khả năng đó. Vì tớ đã nghĩ về việc bảo vệ cậu khỏi mọi nguy cơ có thể xảy ra. Nhưng tớ vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu; nên hãy xem họ định làm gì trước.”
Nếu họ chỉ quan tâm đến hành lý, chúng ta có nên chạy hay trốn không?”
“Chúng ta chắc chắn đã bị nhắm đến, và tớ nghi ngờ về việc chúng ta có thể chạy khỏi những kẻ biết bay. Mà thực ra, cậu có thể nói cho tớ ai là ai ở kia không?”
Những kẻ đó đã đến đủ gần để Yogiri có thể nhìn rõ mặt họ.
Theo lời Tomochika, thằng cha đẹp mã với cái nhìn hờ hững đứng bên trái là Ryouda Higashida.
Đứa nhỏ hơn đứng giữa với mái tóc nâu là Sadaaki Fukuhara. Và bên phải là tên mập Daimon Hanakawa.
Chỉ mất một thời gian ngắm để ba người này hạ cánh xuống ngay trước mặt hai người họ.
“Tomochika-tan, vậy mà cậu còn sống! Bằng cách nào hay vậy?! Quả là một diễn biến không ngờ tới! Kế hoạch ban đầu của mình là biến thi thể của cậu thành zombie là làm nô lệ cho những ham muốn của mình, vậy là không làm được rồi! Giống như vậy!”
Giọng đe dọa của Hanakawa không thể miêu tả bằng từ nào khác ngoài hai từ kinh tởm. Nghĩ đến việc ai đó có thể tạo ra một ấn tượng kinh hoàng chỉ bằng vài câu nói như vậy, Yogiri đã hoàn toàn bị ấn tượng.
“Thấy chưa? Tớ đã bảo họ có thể còn sống. Tác dụng của Charm Up khá ngắn nên con rồng có lẽ đã rời đi rồi.”
Giờ thì Higashida đã mở lời. Rõ ràng là kĩ năng phát hiện kẻ địch không thông báo cho họ về cái chết của lũ quái vật. Và cái xác của con rồng nằm ngay sau chiếc xe buýt, ngoài tầm nhìn của họ.
“Dù cậu đang nói gì đi nữa, không có cách nào tốt hơn sao? Con rối Zombie thì khá là tởm đấy.”
Giọng nói nhạo báng này đến từ Fukuhara. Cậu có một cơ thể nhỏ bé và khá giống trẻ con, nhưng có gì đó khiến cậu ta kiêu ngạo.
"
“Xin lỗi nhé, Fukuhara-dono, sức mạnh của cậu đúng là lãng phí! Giống như ném một viên ngọc vào tay một con lợn vậy! Cứ để tớ giải quyết việc này, và tạo ra một dàn harem of zombie.”
"Killing someone just so I can turn them into a zombie is dumb."
“Giết ai đó rồi để tớ biến chúng thành zombie là một ý tưởng ngu ngốc.”
“Aha! Tớ đã biết trước chúng ta có thể gặp những viễn cảnh như vậy, nên tớ luôn mang theo vòng cổ nô lệ bên người! Nếu cô ấy còn sống thì tớ chẳng cần phụ thuộc vào cậu nữa, Fukuhara-dono!”
“Tởm quá đấy. Đừng mang cái của nợ ấy theo người.”
“Mà tớ nghĩ cậu ta trông đợi rằng cô ấy sẽ chống cự kịch liệt ban đầu và thuần phục sau đó. Như vậy mới vui hơn.”
“À, không, tớ không đi theo trường phái hiếp dâm, Fukuhara-dono.”
“Vậy té thôi hay làm gì nữa?”
“Hmm, nhưng tớ khoái NTR (netorare :v không phải netore đâu). Crush của tớ, ngay trước mặt tớ… Khá thú vị, phải không? Ồ, cậu không phiền để lại vai trò “Bờ vai vững chãi để cô ấy khóc nức nở” cho tớ đâu nhỉ?”
“Cậu tởm quá đó.”
“Cả hai cậu có thể rời đi một lát được không? Hãy nhìn Dannoura-san tội nghiệp đang shock kìa.”
“Mà nhân tiện, Takatou ở đây cũng rất hay. Hãy nhìn cách cậu ta đứng trước cô ấy kìa, đầy chở che đấy?”
“C-có nên để Takatou-shi đóng vai người bạn trai bất lực? Tớ không cho phép điều đó! Tomochika là của tớ!”
“Ồ, tớ thích ý đó. Tớ đã định giết cậu ta ngay lập tức, nhưng hãy làm vậy đi. Cậu ta luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, và tớ rất muốn nhìn khuôn mặt ấy khi đánh mất cô gái của mình.”
“May mắn đấy, Takatou-kun. Cậu sẽ được sống lâu hơn một chút.”
Cách bọn họ thể hiện khá ồn ào và dễ gây bối rối. Yogiri đã chuyển quan điểm của cậu sang làm cỏ tại chỗ bọn này.
“Um, tớ không có ý kiến về chuyện đang xảy ra, nhưng có lẽ hoà hợp với họ là bất khả thi rồi.”
Tomochika tiến lại gần Yogiri và thì thầm vào tai cậu, trong khi Yogiri đang nghĩ xem nên làm gì lúc này.
Giết đám người này thì dễ thôi, nhưng cậu sẽ không đạt được điều gì cả. Vì thế cậu muốn đối phó để lấy càng nhiều thông tin càng tốt.
“Được rồi, hãy bắt chuyện với họ nào,” Yogiri quyết định, nhưng Higashida đã hành động trước cậu.
Cậu ta đưa tay phải lên.
Yogiri xác định rằng động tác kia không gây nguy hiểm đến cậu. Higashida không hề có sát khí và mục tiêu của cậu ta cũng không phải Yogiri hay Tomochika.
“Cầu lửa”
Bàn tay phải của cậu bắt đầu lấp lánh và trong giây phút tiếp theo thứ gì đó đã bay sượt qua Yogiri. Chỉ thế mà thôi.
Theo lẽ thường thì sẽ có ngọn lửa tập hợp khi một quả cầu lửa sẽ được tung ra, nhưng Yogiri không thấy gì hết. Cũng nên có tiếng chấn động phía chiếc xe buýt đằng sau, nhưng vẫn như cũ cậu không nghe thấy gì.
*bùm*
Vài giây sau, âm thanh vật nặng rơi xuống đất mới vang vọng trong không khí. Yogiri quay đầu lại và chứng kiến một cảnh tượng kì quái. Chiếc xe buýt mất nửa thân sau của nó và âm thanh của nghe được là tiếng động của phần còn lại của chiếc xe va chạm với mặt đất.
Mảnh đất ấy đã bị hõm vào bởi một đường thẳng tuyệt đep cắt qua cỏ, và cắt qua tất cả những gì nó đi qua cho đến khu rừng và tạo ra một con đường hình lòng chảo. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi tiến vào khu rừng, đường thẳng vô hình ấy tạo ra một cái lỗ lớn. Dù Higashida vừa sử dụng thứ gì, nó đã vô thanh vô tình xoá sổ mọi thứ trên quỹ đạo của nó.
“Hoả cầu của cậu vẫn lố bịch như mọi khi, Higashida-dono! Nhưng nói thật, cậu hay xài nó lắm a, nhưng nó không phải Hellflame, nó là Cầu lửa đấy!”
Higashida tự mãn chấp nhận lời khen của Hanakawa. Không phải cậu thiếu đề phòng trong hoàn cảnh này, chỉ là họ hoàn toàn không lo lắng về hai kẻ trước mặt một chút nào. Hơn nữa, với năng lực của cậu, mọi thứ xung quanh đều chỉ là rác rưởi.
“Chỉ là ma thuật cơ bản mà thôi. Tớ đã tập luyện đến trình độ đủ mạnh để làm cỏ mấy tên quỷ vương. Oh yeah, đoán xem ai đã thổi bay ngọn núi Karuone?”
"
“Không thể nào! Là cậu sao? Higashida-dono? Đó là cái tớ gọi là anh hùng được triệu hồi. “Đúng như mong đợi từ anh hùng-sama”, như họ nói!”
“Higashida thật may mắn khi trở thành anh hùng, tớ phải bắt đầu như một vu thuật sư (Necromancer) ở tầng đáy quân đoàn quỷ vương đấy.”
Yogiri không hiểu những gì họ đang nói.
Tất cả những gì cậu có thể nói là có vẻ họ sử dụng “Hệ thống” mà họ nhận được từ nhà hiền triết, nhưng theo Tomochika thì nó không như thế khi họ nhận nhiệm vụ đầu tiên. Fukuhara may mắn đấy.
“Dù sao, việc đó cho thấy sự khác biệt năng lực của chúng ta rồi chứ? Chống cự là vô ích. Dannoura đến đây nào, Takatou đứng yên đấy và chống mắt lên mà nhìn đi.”
Họ nghĩ rằng phô diễn sức mạnh là đủ để dàn xếp hai người, rằng ý tưởng Yogiri và Tomochika dám chống cự không hề có trong suy nghĩ của họ.
“Hỏa lực mạnh phết đấy nhỉ.”
Yogiri nói đầy phấn khởi khi cậu xem xét phần còn lại của chiếc xe. Cầu lửa dễ phải dài tới đường kính 10 mét. Tất cả những gì nó đi qua đều cháy thành tro và tan biến, và điều ấn tượng hơn là mọi thứ bên ngoài đường kính đều bị ảnh hưởng, bị cắt ngọt. Cậu thử chạm vào phần xe—chỉ còn lại hơi nóng.
"Higashida-kun! Tại sao cậu làm thế?”
“Chà, chúng tớ đã quyết định sẽ sống thật với ham muốn khi có cơ hội, và giờ cơ hội đó đã đến. Làm điều phải làm thôi, cậu hiểu chứ?”
“Và cơ thể tôi là mục tiêu!?”
Tomochika nói với đôi tay ôm chặt lấy cơ thể.
“Tớ ấn tượng là cậu có thể tán nhảm trong tình huống này đấy, Dannoura-san. Có lẽ cậu có thể tồn tại một mình ngay cả ở di giới.”
Yogiri đã tưởng cô sẽ sợ đến đơ người khi nghe đoạn hội thoại vừa rồi, nhưng cô trông vẫn khá ổn.
“Nghe hay nhỉ, Mà hai cậu thân thiết gắn bó từ khi nào vậy?”
Fukuhara nói một câu đùa, nhưng giọng điệu cậu ta lộ rõ sự ghen tỵ. Dù méo mó hết sức, nhưng cậu ta thực sự có tình cảm với Tomochika.
“Từ lúc này tôi sẽ khiến mối quan hệ này càng thêm gắn bó vậy.”
Yogiri nói với Tomochika bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cô ấy đang vô cùng sợ hãi.
Cần phải khiến mấy cái miệng ngu xuẩn kia câm lại và để Tomochika bình tĩnh lại hành động được cậu lựa chọn lúc này.