Chương 2
Khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Dao trắng bệch, nước mắt long lanh trong khóe mắt, chực rơi mà chưa rơi, trông thật đáng thương.
Cô ta cắn môi dưới, run giọng đáp: “Cô Tang, ngọc bội này là anh Lộ đích thân đeo cho tôi, tôi sẽ không tùy tiện tháo nó ra.”
Ồ, ý cô là ngọc bội do Lộ Viễn đeo thì cũng phải do chính Lộ Viễn tháo ra?
Tôi không muốn tìm hiểu vì sao Lộ Viễn lại đưa ngọc bội mà tôi tặng anh cho thư ký riêng của mình.
Chẳng qua là chuyện nam nữ vụng trộm tầm thường mà thôi.
Điều duy nhất tôi muốn lúc này là nhanh chóng lấy lại ngọc bội.
Dù là Lộ Viễn hay Tưởng Dao, đều không xứng đeo ngọc bội mà bà ngoại để lại cho tôi.
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm, chỉ vào Lộ Viễn, “Anh lại đây, tự tay tháo ngọc bội đó xuống giúp cô ta.”
Mặc dù nó đã bị nhiễm mùi vị của kẻ hèn mọn, nhưng mang về rửa vài lần để khử trùng là được.
Sau khi lời nói dối bị vạch trần, trên mặt Lộ Viễn thoáng hiện vẻ bối rối.
Anh nhanh chóng bước đến bên cạnh tôi đứng lại, nhưng không đưa tay tháo ngọc bội mà ngược lại ôm vai tôi, dịu dàng dỗ dành:
“A Du, ngọc bội anh chỉ tạm thời cho Dao Dao mượn đeo, vài ngày nữa cô ấy sẽ trả lại anh.”
Dao Dao? Hóa ra mối quan hệ của họ đã thân thiết đến mức này rồi.
“Khi nào?” Tôi nhẹ giọng hỏi anh.
Anh tỏ vẻ nghi hoặc, “Cái gì khi nào?”
Tôi kiên nhẫn giải thích, “Tôi hỏi anh là từ khi nào anh cho cô ta mượn ngọc bội?”
Tôi cố ý nhấn mạnh âm lượng của từ “mượn”, vừa cười vừa không cười nhìn họ.
Tưởng Dao vội vàng lên tiếng trước cả Lộ Viễn, “Cô Tang, trưa thứ Sáu tuần trước em bị ác mộng khi đang ngủ trưa. Anh Lộ nói có thể em đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, nên đã cho em mượn ngọc bội để trấn áp.”
Giọng cô ta mềm mại yếu ớt, biểu cảm cũng rất chân thành, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ đắc thắng không thể che giấu.
Nếu cô ta nghĩ rằng tôi sẽ vì Lộ Viễn mà chọn cách nhịn nhục để cho qua chuyện, thì cô ta đã lầm to rồi.
Không sai, tôi yêu Lộ Viễn, nhưng tôi còn yêu hơn bà ngoại – người đã nuôi nấng tôi từ nhỏ và những di vật bà để lại.
Tôi thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm giọng nói: “Nếu thư ký Tưởng đã làm điều gì áy náy mà chiêu mời thứ không sạch sẽ, thì tôi chỉ có thể nói là đáng đời cô.”
“Nếu cô cần thứ gì để trấn an tâm lý, vậy hãy ra chùa ngoài ngoại ô, quỳ cầu một cách thành tâm.”
“Còn về ngọc bội mà sếp Lộ của các người ‘cho’ cô mượn, anh ấy chỉ có quyền sử dụng, còn quyền sở hữu và quyết định thuộc về tôi – chủ nhân của nó.”
“Giờ, xin cô tháo nó xuống và trả lại cho tôi.”