Từng Giao Tình, Nay Trả Báo Ứng

Chương 3

Chương 3
Tưởng Dao đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ hơi ngẩng mặt, đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Lộ Viễn.
Ồ, suýt nữa thì tôi quên mất, Lộ tổng luôn không chịu nổi cảnh mỹ nhân rơi lệ.
Ngay giây tiếp theo, anh buông tay đang ôm vai tôi, bước lên trước một bước, định lau nước mắt cho Tưởng Dao, nhưng kịp nhớ ra sự hiện diện của tôi ngay khi sắp chạm vào mặt cô ta.
Anh rút tay lại, quay đầu nhìn tôi, thở dài não nề.
“A Du, trước kia em rất hiền lành mà, sao bây giờ không thể chia sẻ lòng tốt của mình cho Dao Dao chút nào?”
“Em không biết hôm cô ấy bị ác mộng đáng sợ thế nào đâu, cả người mắc kẹt trong cơn ác mộng, suýt nữa không tỉnh lại được.”
“Ngọc bội này thật sự chỉ là mượn tạm cho cô ấy đeo một thời gian, anh đảm bảo đến lúc đó nhất định sẽ lấy lại trả cho em.”
Thật buồn cười, cô ta gặp ác mộng không tỉnh lại được, vậy mà Lộ Viễn lại đi lấy ngọc bội của tôi để “mượn hoa dâng Phật”?
Sao lại trùng hợp thế khi buổi trưa cô ta bị ác mộng đúng lúc bị sếp bắt gặp?
Tưởng Dao có ý đồ gì, cả tôi và cô ta đều hiểu rõ. Hôm nay nếu tôi nhượng bộ, mười phần thì chín phần ngọc bội này sẽ biến thành của cô ta.
Tôi không tin Lộ Viễn lớn lên trong giới quý tộc từ bé mà không nhìn thấu được suy nghĩ của Tưởng Dao. Anh chỉ đang dựa vào tình yêu của tôi để muốn làm gì thì làm thôi.
Tôi khẽ cười lạnh, “Anh đảm bảo? Anh dựa vào cái gì để đảm bảo?”
“Hơn nữa, anh và cô ta có quan hệ gì mà anh lại thay cô ta cam đoan?”
“Anh tốt nhất nên bảo Dao Dao của anh lập tức tháo ngọc bội xuống, nếu không chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát!”
Lộ Viễn tức giận: “Tang Du, chẳng qua chỉ là một tấm ngọc bội, mà em đã đòi đưa đến đồn cảnh sát. Trước đây sao không phát hiện em vô lý như vậy!”
“Hừ, trước đây tôi cũng không phát hiện ra anh là Lộ tổng đầy lòng trắc ẩn đến vậy.”
Tưởng Dao vừa khóc vừa hét lên, “Cô Tang, tôi trả lại ngọc bội cho cô là được rồi, đừng làm khó anh Lộ nữa. Anh ấy chỉ lo lắng cho tôi thôi mà!”
Vừa khóc lóc, cô ta vừa tháo ngọc bội trên cổ xuống, ném mạnh lên bàn làm việc của Lộ Viễn.
Ngọc bội va chạm vào cạnh bàn rồi rơi xuống đất, “bốp” một tiếng vỡ thành mấy mảnh.
Dù tôi đã cố gắng hết sức để bắt lấy nó trước khi chạm đất, nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp.
Thậm chí vì dùng lực quá mạnh, một tay tôi trực tiếp đè lên những mảnh vỡ của ngọc bội, máu chảy đầm đìa.
Nhưng tôi dường như không cảm thấy đau, cúi đầu nhặt từng mảnh ngọc bội lên, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống sàn.
Lộ Viễn ngồi xổm bên cạnh tôi, tay run run định giúp đỡ, nhưng bị ánh mắt phẫn nộ của tôi làm cho dừng lại.
Anh run giọng xin lỗi tôi: “A Du, xin lỗi em, anh không nên đưa ngọc bội cho Tưởng Dao.”
“Em đừng khóc, nhìn em khóc anh đau lòng lắm.”
Anh thậm chí còn gầm lên với Tưởng Dao, “Cô còn đứng đó làm gì, mau quỳ xuống xin lỗi A Du!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất