Chương 7
Anh ta tất nhiên không muốn ly hôn. Mỗi năm nguyên liệu giá rẻ mà Tập đoàn Tang cung cấp cho Tập đoàn Lộ giúp họ tiết kiệm hàng chục triệu chi phí.
Ly hôn với tôi chẳng khác gì đuổi thần tài ra khỏi nhà. Nếu không phải kẻ ngốc thì ai làm vậy?
Nhưng tôi mặc kệ suy nghĩ trong lòng Lộ Viễn, chỉ gọi điện cho chú Lương, bảo ông mang người đến giúp tôi thu dọn hành lý.
Chú Lương và mọi người vừa đến chưa bao lâu thì mẹ Lộ cũng xuất hiện.
Bà ấy kéo tai Lộ Viễn bước vào, vừa đi vừa mắng anh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía tôi, chắc đang chờ tôi mở miệng khuyên can.
Thấy tôi chỉ đứng đó vô cảm nhìn họ, bà thoáng chút lúng túng, buông tai Lộ Viễn ra rồi tiến lại nắm tay tôi.
“A Du à,” bà kéo tôi ngồi xuống sofa, giọng đầy chân thành: “Tình cảm từ nhỏ giữa con và Tiểu Viễn không thể tùy tiện nói ly hôn được!”
“Mẹ đã hỏi Tiểu Viễn rồi, nó và thư ký kia thật sự chẳng có gì cả, chỉ là thấy cô ta đáng thương nên quan tâm thêm chút thôi.”
“Con cứ yên tâm, mẹ đã mắng nó rồi. Cho dù Tưởng Dao có đáng thương thế nào, cũng không thể quan trọng hơn con gái mẹ được, mẹ đã bảo Tiểu Viễn đuổi việc cô ta rồi.”
“Việc ngọc bội là lỗi của Tiểu Viễn. Đây vốn là di vật bà ngoại để lại cho con, lại là ngọc bội hộ thân của con. Con vì yêu nó mới đưa cho nó đeo, vậy mà nó lại tùy tiện phát lòng tốt cho người khác mượn, còn để người ta làm vỡ. Thật sự là sai lầm lớn. Điểm này mẹ tuyệt đối không bênh nó.”
Ánh mắt hiền từ của mẹ Lộ giống hệt cách bà ngoại từng nhìn tôi. Nỗi ấm ức trong lòng tôi không kiềm chế được nữa, tôi òa khóc và lao vào lòng bà.
Bà một tay ôm tôi, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dịu dàng an ủi: “Để con gái mẹ chịu uất ức rồi.”
“Nhưng mẹ đã tìm được một bậc thầy phục hồi ngọc rất giỏi. Con đưa mảnh vỡ của ngọc bội cho mẹ, khi sửa xong mẹ sẽ trả lại con.”
Ngay lập tức tôi quên luôn nỗi buồn, rút khỏi lòng bà, mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Ông ấy thật sự có thể sửa được không?"
Mẹ Lộ gật đầu, "Đương nhiên rồi, ông ấy rất giỏi, đã từng sửa chữa nhiều cổ vật quý giá."
“A Du, lần này Tiểu Viễn sai rồi. Mẹ để nó xin lỗi con, chỉ mong con đừng nhắc đến chuyện ly hôn với nó nữa. Dù sao hôn sự của con và Tiểu Viễn cũng là do mẹ và bà ngoại con định đoạt mà.”
Lộ Viễn lập tức quỳ xuống bên chân tôi, ánh mắt đầy tình cảm nhìn tôi, thành khẩn xin lỗi: “A Du, xin lỗi em, là anh không nắm rõ ranh giới với Tưởng Dao, nhưng anh thề thật sự giữa anh và cô ta chẳng có gì cả."
"Nếu anh làm điều gì có lỗi với em, thì để anh..." Anh dừng lại, mắt long lanh nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng ngăn anh nói tiếp.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh, đợi anh nói hết.
Anh buộc phải cắn răng nói tiếp: "Thì để anh ra đường bị xe đụng chết."