Chương 2:
Sau này, hắn không phụ kỳ vọng, đỗ đạt Trạng Nguyên.
Hắn nói mình không thích phô trương, vì vậy hôn lễ của chúng ta diễn ra vô cùng đơn giản.
Chỉ một chiếc kiệu nhỏ đã đưa ta vào cửa nhà họ Nghiêm.
Sau khi thành thân, ta nghĩ, đây sẽ là khởi đầu hạnh phúc của ta.
Biết thân thể hắn không tốt, ta tự mình xuống bếp, nấu cho hắn những món dược thiện.
Khi hắn xử lý công vụ thường quên thời gian, ta luôn mang theo bữa ăn đứng chờ trước cửa thư phòng.
Ta học những nghi lễ rườm rà, học cách ăn mặc như các quý nữ vương tôn. Ta nghĩ, đã là phu nhân của hắn thì không thể làm hắn mất mặt.
……
Nhưng tính tình hắn vẫn lãnh đạm như cũ, bất kể ta làm gì, hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn ta.
Khi ta đưa dược thiện đến, hắn nói đã có tiểu bếp lo liệu, không cần ta phí tâm.
Khi ta cố gắng học cách trở thành một vị phu nhân Tể tướng, hắn mỉa mai ta là "Đông Thi bắt chước".
Khi ta nghiên cứu thảo dược trong phủ, hắn trách ta không lo chuyện chính nghiệp.
……
Có rất nhiều lần, ta tự hỏi, trong lòng hắn có thật sự có ta hay không?
Lời hứa dưới trăng ấy, rốt cuộc là lời say mê của hắn hay chỉ là ảo tưởng của ta?
Nhưng hắn cũng từng giống như những đôi vợ chồng bình thường, mua tặng ta những món đồ mới, vẽ lông mày cho ta, thậm chí rửa tay nấu canh.
Nhưng... cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cho đến một lần, hắn say khướt, ôm chặt lấy ta:
"Thanh nhi, Thanh nhi, ta rất nhớ nàng."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta bằng cái tên thân mật như vậy.
Từ khi gặp hắn, hắn chỉ gọi thẳng tên ta.
Ta từng muốn hắn gọi ta một tiếng "nương tử", nhưng hắn chỉ nhíu mày: "Chỉ là một xưng hô thôi, có gì đáng để bận tâm đâu."
Thế nhưng, từ khoảnh khắc hắn gọi ta là "Thanh nhi", ta nghĩ rằng hắn nhất định yêu ta.
Chỉ là bản tính hắn lạnh nhạt trời sinh, nên ta phải đối xử với hắn thật tốt gấp bội.
Ngày hôm sau, hắn dường như không nhớ nổi những gì mình đã nói, lại trở về vẻ lãnh đạm thường ngày.
Ta dùng những ảo ảnh hư vô để dệt nên một giấc mộng đẹp, nhưng dù sao đi nữa, mộng cũng chỉ là mộng, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh.
Hắn hiếm khi để ta vào thư phòng. Một lần, thấy cửa thư phòng chưa đóng, ta định vào tìm hắn.
Trên bàn là bức thư chưa viết xong của hắn:
Ngọc Kinh muội muội, kiến tự như diện.
……
"Buổi sáng ngắm trời, buổi tối nhìn mây, đi cũng nhớ nàng, ngồi cũng nhớ nàng."
……
"Nguyện ta như sao, chàng như trăng, đêm đêm ánh sáng hòa quyện rạng ngời. Trăng tạm khuất, sao mãi sáng."
……
"Hột đan trong xúc xắc linh long, tương tư khắc cốt ghi tâm nàng có hay?"
……
Ta quỳ sụp xuống đất, hàng chữ trên tờ thư không dài, nhưng chỉ vài ba câu ngắn ngủi đã chứa đầy ý niệm tương tư, đầy tình yêu sâu lắng của hắn.
Nếu những dòng này là viết cho ta thì tốt biết bao.
Chỉ tiếc, cái tên ở cuối bức thư không phải là ta – mà là Lạc Ngọc Kinh.
Thì ra, hắn vốn chưa từng lãnh đạm.
Hắn cũng có tình yêu sâu nặng, cũng mang trong lòng một trái tim nồng nhiệt, cũng chất chứa những nỗi nhớ không lời.
Chỉ có điều, thứ tình cảm nặng trĩu ấy chưa bao giờ thuộc về ta.
Bỗng nhiên ta nhớ lại, xưa kia có người từng nói với ta rằng, Nghiêm Bắc Lục và Lạc Ngọc Kinh – con gái của Lạc tướng quân – từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.
Chỉ tiếc, Lạc Ngọc Kinh theo phụ thân đến biên cương, rồi nhà họ Nghiêm xảy ra biến cố, hai người từ đó chia lìa.
Sau này, Lạc lão tướng quân qua đời vì bệnh trong chuyến hành quân, Lạc Ngọc Kinh nhận trọng trách trong cơn nguy khó, dẫn quân vượt qua thảo nguyên, băng qua sa mạc, giành lại chín vùng đất đã mất của Cửu Châu.
Nghiêm Bắc Lục chưa từng quên mối tình thời niên thiếu, nhưng thời gian đã thay đổi mọi thứ, cảnh vật vẫn còn mà lòng người đã khác.
Hắn không còn là công tử nhà họ Nghiêm được nuông chiều trong nhung lụa, Lạc Ngọc Kinh cũng chẳng còn là cô bé ngây thơ ngày nào đứng dưới gốc cây thanh mai gọi hắn là "Nghiêm gia ca ca".
Đêm hôm ấy, khi Nghiêm Bắc Lục say khướt, Lạc Ngọc Kinh vừa trở về kinh thành.
Hoàng thượng mở một bữa tiệc mừng công vì nàng.