Chương 3:
Trong buổi yến tiệc cung đình ấy, hắn gặp lại thanh mai ngày cũ.
Hắn tìm đến Lạc Ngọc Kinh, thổ lộ nỗi nhớ nhung của mình, trút hết tấm chân tình dành cho nàng.
Nhưng Lạc Ngọc Kinh chỉ lạnh nhạt đáp lại:
"Nghiêm thừa tướng, Nghiêm phu nhân hẳn vẫn đang chờ ngài ở nhà."
Lúc đó, ta vì tiếng "Thanh nhi" mà vui mừng hớn hở. Mãi đến bây giờ mới chợt hiểu, đâu phải là "Thanh nhi", rõ ràng là "Kinh nhi".
Khi Nghiêm Bắc Lục phát hiện ta nhìn thấy những bức thư ấy, hắn tức giận vô cùng.
Hắn dùng sức đẩy mạnh ta, lực đạo bất ngờ khiến ta va vào góc bàn, đau đớn đến mức suýt rơi nước mắt.
Nhưng hắn chẳng hề đoái hoài, vội vàng thu dọn những bức thư chưa gửi ấy.
Ta chất vấn hắn, tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Đã có người khác trong lòng, sao còn cưới ta?
Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, nói:
"Nếu không phải vì món nợ ân tình, ta sẽ không cưới ngươi. Ngọc Kinh nàng không muốn kết hôn. Ta đã cưới ngươi rồi, ngươi nên thỏa mãn mới phải. Giờ đây làm thế này là muốn gì? Trông như một kẻ điên."
...Trông như một kẻ điên... trông như một kẻ điên...
Ta không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Dường như ta chưa bao giờ thật sự nhìn rõ hắn, cũng chưa bao giờ thật sự nhìn rõ chính mình.
Hắn lừa dối ta, còn ta thì tự lừa dối chính mình.
Nhưng ta chưa bao giờ ép hắn cưới ta, tại sao lại đổ mọi thứ lên đầu ta?
Ta, Lâm Thanh Dao, xưa nay không phải người kiên quyết đâm đầu vào chỗ chết.
Ta có thể nắm lấy, cũng có thể buông bỏ.
Những năm tháng này, coi như tấm chân tình của ta đã nuôi chó.
Ta viết xong tờ hòa ly thư, muốn hắn thả ta đi.
Thế nhưng, hắn lại lạnh lùng xé vụn tờ hòa ly thư, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta:
"Ngày trước, là ngươi dùng ân tình ép ta cưới ngươi. Giờ đây, lại giả vờ bộ dạng tiêu sái, muốn đoạn tuyệt với ta. Ta sẽ không để ngươi rời đi đâu. Ta đã hứa cưới ngươi, vậy thì ngươi hãy an phận làm tốt bổn phận phu nhân nhà họ Nghiêm, đừng mơ tưởng rời khỏi ta."
Hắn sai người nhốt ta trong một tiểu viện, hạn chế tự do của ta.
Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, uống thuốc độc tự vẫn.
Bây giờ, nhìn người đàn ông trước mắt, ta chỉ có thể cắn răng chữa thương cho hắn.
Xử lý xong vết thương cho hắn, đêm đã khuya.
Trương Thúc và Trương Thẩm tuổi đã cao, không chịu được thức khuya nên sớm đã về nhà.
Ta đóng cửa hiệu thuốc lại.
Nghiêm Bắc Lục tỉnh từ lâu, đôi mắt không chớp nhìn ta chăm chú, như thể sợ ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã băng bó vết thương cho ngươi xong rồi, ngày mai ngươi cứ đi đi." Không thèm để ý đến Nghiêm Bắc Lục đang nằm trên giường ở tiền viện, ta thẳng thừng bước vào hậu viện, lên giường thổi đèn ngủ.
Đêm ấy, ta ngủ không yên giấc, mơ thấy mình dường như lại trở về cái tiểu viện bốn phía kín mít, không nơi nào để đi, không ai quan tâm.
Một tiếng gõ cửa đánh thức ta từ trong mộng.
Ngoài viện vang lên giọng nói của Nghiêm Bắc Lục:
"Thanh Dao, nàng tỉnh rồi sao? Ta đã nấu cơm xong rồi, mau ra ăn đi."
Ta mở cửa, thấy Nghiêm Bắc Lục bưng bát đũa từ trên bếp xuống, cười gọi ta đến dùng bữa.
"Ta không phải bảo ngươi đi rồi sao?"
Nghiêm Bắc Lục múc cho ta một bát cháo:
"Thanh Dao cứu ta, ta nên báo đáp nàng mới phải."
Ta nếm thử một miếng cháo:
"Đừng gọi ta là Thanh Dao, chúng ta không thân thiết đến mức đó. Ngươi cứ gọi ta là Lâm cô nương. Hơn nữa, nếu nói cứu ngươi, không phải là ta cứu ngươi, mà là Trương Thẩm phát hiện ngươi, Trương Thúc khiêng ngươi tới đây. Nếu muốn cảm tạ, thì cảm tạ bọn họ đi."
"Nhưng... nếu không phải nàng ra tay, vết thương của ta không thể khỏi nhanh như vậy. Ta vẫn là người cần cảm tạ nàng nhất."
Ta đặt bát xuống bàn:
"Nếu ngươi muốn cảm tạ, thì trả tiền thuốc và tiền khám bệnh cho ta đi. Tổng cộng là mười lượng hai tiền."
Hắn hình như bị lời của ta làm nghẹn lại, nhất thời không nói nên lời.
"Sao? Ngươi không có tiền, không trả nổi đúng không?"
Hắn cúi đầu, vẻ mặt bất lực.
Ta sớm đoán được tình huống này rồi.
Hắn vừa mới đến kinh thành, trải qua những tháng ngày lang thang khổ cực, làm gì có tiền trả ta.