Chương 4:
"Ngươi đã không trả nổi tiền, vậy thì hãy làm tạp dịch cho ta. Làm đủ một tháng coi như báo ân xong."
Một tháng sau chính là kỳ thi khoa cử, đến lúc đó ta và hắn ân oán dứt khoát, hắn làm trạng nguyên của hắn, còn ta tiếp tục mở lại thiện đường Tế Thiện Đường của mình.
"Đương quy và bạch truật trong viện cần nghiền thành bột, thược dược và khổ ngải phải phơi cho kỹ. À đúng rồi, hôm qua khi thay băng cho ngươi, vải băng và nước máu chưa kịp dọn, nhớ làm sạch đi."
"Nhưng ta... trên người ta vẫn còn thương tích mà."
"Có thương tích thì sao? Tay chân vẫn còn đủ chứ có thiếu gì đâu. Đã không trả nổi tiền ta, chẳng lẽ ngay cả sức lực cũng không muốn bỏ ra? Hay là ngươi định ăn quỵt của ta, đúng không?"
Kiếp trước, vì thương hắn mang thương tích, ta chưa từng để hắn làm việc nặng nhọc.
Nhưng bây giờ, hà cớ gì ta phải đối xử tốt với hắn?
"Ta, ta không phải..." Hắn vẻ mặt phức tạp, nhưng ta lười để ý tới hắn: "Nhanh làm việc đi, lát nữa hiệu thuốc của ta sắp mở cửa rồi."
Trước khi rời đi, ta ngoảnh đầu lại một cái: "À đúng rồi."
Thấy ta quay lại, trong mắt hắn thoáng hiện lên chút mong đợi: "Cháo hôm nay cháy khét, rất khó uống."
Biểu cảm của hắn trở nên khó coi hơn.
Ta không buồn để ý nữa, xoay người bước đi.
Hắn lại kéo tay áo của ta: "Ngươi muốn đi đâu?"
Xưa kia ta cũng từng hỏi câu này, lúc ấy vẻ mặt hắn thế nào nhỉ?
Bực bội, chán ghét, còn mang theo vài phần lãnh đạm.
Bây giờ nhìn khuôn mặt hắn đầy vẻ lấy lòng, ta lại cảm thấy trong lòng có chút khoan khoái như thể thời vận đã đổi thay.
"Ngươi quản làm gì."
Ta xách theo hòm thuốc đi tới nhà Trương nương tử ở đường Lưu Huy.
Ta nhớ rằng chồng nàng mới mất trên chiến trường không lâu, chỉ để lại Trương nương tử đang mang thai và đứa con trai bảy tuổi tên A Bảo của họ.
Kiếp trước, vì chăm sóc Nghiêm Bắc Lục chu đáo, ta đã đóng cửa hiệu thuốc.
Chỉ nghe nói Trương nương tử lúc sinh cực kỳ khó khăn, suýt nữa một lần mất hai mạng.
Sau đó tuy sống sót từ quỷ môn quan trở về, nhưng cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào thuốc thang để duy trì sự sống.
Sống lại một đời không dễ dàng, ta không thể lãng phí hết thời gian cho Nghiêm Bắc Lục được.
Nghiêm Bắc Lục thật sự ngoan ngoãn làm tạp dịch cho hiệu thuốc của ta, bổ củi, nghiền thuốc, nấu cơm, giặt quần áo, rót trà, bưng nước…
Vì hắn sẵn sàng rót trà bưng nước, sẵn sàng làm việc nặng, ta hà tất phải ngăn cản hắn?
Dung mạo hắn thanh tú, khiến nhiều cô nương kéo đến đây chữa bệnh. Hiếm khi kiếm được nhiều bạc như vậy, trên mặt ta dần dần hiện lên nụ cười.
Buổi tối.
"Thanh Dao, ta đã nấu cháo cá, nàng thử xem."
Từ sau hôm đó, tay nghề của hắn ngày càng khá hơn, không bao giờ để cháy khét nữa.
"Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Thanh Dao. Chúng ta không thân thiết đến mức đó, cứ gọi ta là Lâm cô nương."
"Tại sao? Người khác đều có thể thân cận với nàng như vậy, duy chỉ có ta là không được sao?"
Kiếp trước, hắn chưa bao giờ gọi ta thân mật như thế.
Thậm chí chỉ cần đứng gần ta một chút thôi, hắn cũng tỏ vẻ chán ghét.
Nay nghe hắn gọi như vậy, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ngày xưa, khi ta chăm sóc hắn từng li từng tí, hắn lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng xa cách.
Ta biết hắn thích ăn cháo cá, nên đã cố gắng học nấu suốt một thời gian dài.
Nhưng khi dọn lên, hắn chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái:
"Sau này đừng làm những thứ này nữa, ta không thích."
Bây giờ, nhìn khuôn mặt đầy thất vọng và đau lòng của hắn, ta cũng chỉ khẽ liếc hắn một cái:
"Sau này đừng làm những thứ này nữa, ta không thích."
Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp: "Lâm đại phu, Lâm đại phu có ở nhà không?"
Nghe ra giọng nói lo lắng từ phía ngoài, ta đặt bát đũa xuống, bước ra tiền viện, mở cửa hiệu thuốc. Trong bóng tối mịt mùng của đêm khuya, mơ hồ thấy người đứng trước mặt là một nam nhân.
"Lâm đại phu, Trương nương tử ở đường Lưu Huy sắp sinh rồi. Thời gian không còn kịp nữa, đành phải phiền ngài cưỡi ngựa của tôi đi gấp tới đó vậy."
Lần trước khám bệnh cho nàng ấy, ta đã đoán rằng mấy ngày nay nàng sẽ sinh, không ngờ lại đột ngột đến vậy.
Ta xách hòm thuốc ra cửa.
Hắn ôm lấy eo ta, đỡ ta lên ngựa: "Thật xin lỗi, Lâm đại phu. Hiện giờ tình hình khẩn cấp, không thể để ý nhiều điều được."
Ta không câu nệ, chỉ thúc giục hắn nhanh hơn.
Sức khỏe Trương nương tử vốn không tốt, nếu đi trễ thì rất dễ xảy ra chuyện.
Hắn thúc ngựa, con tuấn mã tăng tốc thêm vài phần.