Tướng Minh

Chương 100.2: Không kịp nữa rồi.

Chương 100.2: Không kịp nữa rồi.

Nếu như quả thật cứu A Sử Na Đóa Đóa có thể ngăn cản người Đột Quyết xuôi xuống phía nam thì Lý Nhàn nói làm thì nhất định là sẽ làm, không có cảm giác bứt rứt hay có lỗi với bất cứ ai. Lý Nhàn là một người từ nhỏ được nghe bình thư Nhạc gia tướng và Dương gia tướng mà lớn lên, khi hắn phát hiện ra bản thân có cơ hội quay về làm anh hùng dân tộc thì hắn làm sao có thể chịu cầm lòng được không làm chứ? Đây là một kiểu tâm lý phức tạp, một kiểu tình cảm khi mà ở kiếp trước hắn bất lực không có cách gì để thay đổi thực trạng thì thần kỳ khi đến thời đại này hắn lại không phải kiêng nể bất cứ thứ gì, tự do tự tại, không chịu bất cứ gò bó, ép buộc nào cả. Thứ tình cảm này có cái tên khi nghe thì cảm thấy cực kỳ vô nghĩa, đó không phải là tình yên đất nước, nó hoàn toàn không liên quan đến quốc gia, nó được gọi là lòng tự tôn dân tộc.

Sinh ra ở Đại Tùy, nhưng hắn lại không tự nhận mình là người Tùy, nhưng ít nhất Lý Nhàn vẫn biết hắn vẫn là người Hán.

Thoáng nhìn thì hành vi của Lý Nhàn hoàn toàn không tuân theo bất cứ một quy tắc nào, nhưng thực ra trong lòng của hắn luôn tồn tại một ranh giới không cho phép hắn vượt qua.

]Lý Nhàn không phải là người căm thù nhà Thanh chỉ là hắn là một người có quy tắc.

Dựa sát vào cây đại thụ Lý Nhàn nhắm mắt lại hồi tưởng lại vị trí của những tên áo trắng lúc nãy. Hắn hít thở sâu một cái rồi mạnh mẽ giương cung bắn về phía trước,. Đúng lúc hắn bay người lên trên không trung cũng là lúc thì từ ba hướng khác nhau mười mấy mũi tên đồng loạt phóng tới cắm phập vào cây đại thụ sau lưng Lý Nhàn. Lý Nhàn nhảy lên như một con chim ưng, rồi giữa khoảng không mũi tên của hắn như một ngôi sao băng vụt qua, cắm phập vào giữa trán một tên áo trắng, khiến gã ngã vật ra đất.

Sau khi tiếp đất, Lý Nhàn lại hóp bụng lại, bật về phía trước, những tiếng vút vút vút của liên nỏ liên tục vang lên, những mũi tên thi nhau sợt qua người hắn. Tốc độ của Lý Nhàn đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, khi hắn vừa chạy đến cây đại thụ phía trước hắn liền nhanh chóng đạp mạnh một cái, cả người bay lên đồng thời một mũi tên bay ra bắn trúng vào một tên áo trắng cũng đang bắn liên nỏ. Mũi tên này của hắn đâm thẳng vào mắt trái của tên này, rồi xuyên từ mắt trái đến tận sau gáy, khiến cho tên này không kịp kêu lên một tiếng, lập tức ngã ngửa ra đằng sau.

Sự xuất hiện của Lý Nhàn đã thu hút sự chú ý của đám sát thủ, ngay lập tức chúng chuyển mục tiêu Lý Nhàn, chúng bất tất cả chấp lộ diện. Trước tình hình này, ngay lúc đó, đám người của Lạc Phó lại một lần nữa bắt đầu tấn công những tên áo trắng. Những mũi tên ngay lập tức bay về phía bốn năm tên kia một cách chuẩn xác.

Vô Loan cố cắn răng chịu đựng, mũi tên của cô đã bắn trúng vào yết hầu một tên áo trắng. Lúc tên này ôm cổ ngã xuống thì Vô Loan chớp thời cơ, nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Mấy tên áo trắng vẫn đang giương liên nỏ nhằm vào chỗ cô nấp trước đó. Mặc dù mặt của cô cắt không còn giọt máu nhưng cô vẫn cố gắng, bởi cô biết chỉ cần cô chậm đi nửa nhịp thì sẽ tạo cơ hội cho mấy tên sát thủ kia hoàn thành nhiệm vụ - giết chết cô. Vô Loan cắn chặt răng, mím chặt môi, cố gắng bước đến phía A Sử Na Đóa Đóa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, và lôi tiểu thư về phía sau gốc cây. Mấy tên áo trắng vừa nhìn thấy cô, liền lập tức giương nỏ nhắm bắn.

Hơn mười mũi tên liên tiếp bay tới, nhằm thẳng về phía Vô Loan và A Sử Na Đóa Đóa. Đúng thời khắc những mũi tên này sắp đâm thẳng vào hai người thì Lý Nhàn giống như một con báo nhảy qua, hiên ngang đứng trước che chở cho họ. Hắn lùi về đằng sau một bước, khiến cho Vô Loan ngã xuống đất. Trên tay hắn bây giờ không còn là cung tên nữa, nó đã được thay thế bằng một thanh trực đao, rồi những tiếng tinh tang cứ liên tục vang lên không dứt, mười mấy mũi tên đã bị hắn chẻ đôi một cách chuẩn xác. Liên tiếp hơn mười chiêu đao với độ chính xác và tốc độ nhanh đến mức kinh người. Trong thời khắc đó Lý Nhàn cảm thấy bản thân không phải là đang chém mũi tên, mà là hắn đang bổ những cây côn nhỏ, giống như thường ngày hắn luyện công.

Đám Người Lạc Phó xông tới, bắn tên liên tiếp về phía đám người áo trắng nhằm áp chế chúng, yểm trợ cho Lý Nhàn đưa A Sử Na Đóa Đóa an toàn đến đực cây đại thụ ở phía sau.

- Đúng là có chút khó đối phó!

Lạc Phó nói vội với Lý Nhàn một câu.

Lý Nhàn gật đầu đáp lại:

- Mọi người ngăn cản chúng, đệ xông qua đó!

Đáp lại một câu gỏn lỏn, rồi Lý Nhàn lại xông ra.

Vì mục đích hôm nay là đi săn nên đám người Lạc Phó không có mang theo liên nỏ, trong những lúc đánh nhau với khoảng cách tầm trung như thế này, cung tên rõ ràng là kém hiệu quả hơn liên nỏ. Bảy tám người cùng lúc giương cung hướng về phía đám người áo trắng nhưng chỉ ngay sau đó đã bị bọn chúng đáp trả đến mức không thể ngóc đầu lên được. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lý Nhàn đã hoàn toàn biến mất trong tầm ngắm của bọn áo trắng.

Tên cầm đầm trong số chúng chau chau mày, quay đầu lại nói khẽ với cả bọn:

- Tên thiếu niên áo đen đâu?

Mấy tên thuộc hạ của gã lắc đầu đáp lại, ra hiệu bản thân cũng không để ý lắm.

Mà lúc này, Lý Nhàn đã nấp đằng sau một cái cây to cách bọn chúng không xa, nhẹ nhàng cẩn thận cởi trường bào đen, mặc chiếc áo trắng của một tên truy binh vừa bị hắn giết, xong xuôi hắn đem chiếc áo đen móc ra đằng sau cây, cố ý để lộ ra một góc.

Hắn chậm rãi lùi lại phía sau vài mét, rồi đột nhiên chỉ về chiếc áo mà mình vừa treo lên quát một tiếng:

- Hắn ở kia!

Thep phản xạ, mấy tên áo trắng đang vùi mình trong đống tuyết đồng thời bắn tên về phía chiếc áo đen đó. Khóe miệng của Lý Nhàn khẽ nhếch lên, nhanh chóng lăn đến chỗ một tên áo trắng gần đó nhất.

- Có trúng không?

Lý Nhàn khẽ hỏi tên này.

Tên này không nghĩ ngợi gì hết đáp luôn:

- Chắc là …

Vế đằng sau gã vẫn chưa nói ra, Lý Nhàn cũng không biết rốt cuộc ý của gã là trúng hay là không trúng. Bởi vì, trong lúc gã này đang nói, chủy thủ trong tay Lý Nhàn đã đâm vào yết hầu của gã rồi. Hắn nhanh nhẹn bịt miệng tên này lại, còn mình thì lẩn đi chỗ khác. Rất nhanh sau đó, một mảng tuyết đã được nhuộm đỏ.

Cứ như vậy, Lý Nhàn lặng lẽ giải quyết được 3-4 tên áo trắng, sau đó thì từ từ tiếp cận tên cầm đầu, y phục của tên này đúng là có chút khác biệt với những tên kia.

Đúng lúc Lý Nhàn đi đến sau lưng y, đang giơ chủy thủ lên chuẩn bị đâm thì đột nhiên y lại quay người lại, giơ liên nỏ chĩa vào người Lý Nhàn. Khoảng cách lúc này đúng là quá gần, gần đến mức Lý Nhàn không kịp để né tránh. Mà trên thực tế, Lý Nhàn căn bản là không né tránh, mặc cho mấy cái liên nỏ liên tiếp đâm vào ngực của hắn. Lý Nhàn cầm chủy thủ đâm thẳng vào huyệt thái Dương của y, rồi rút con chủy thủ ra, hắn đổi tay đâm tiếp một nhát nữa vào tim của một tên áo trắng khác.

Sau khi liên tiếp giết chết hai tên áo trắng, Lý Nhàn ngã xuống đất, thở hổn hển.

Khóe miệng của hắn giật giật, trong lòng tự nhủ rằng không nên quá ỷ lại vào chiếc nhuyễn vị giáp mà Hồng Phất cô cô đưa cho.

Điều chỉnh là nhịp thở, chuẩn bị di chuyển thì đột nhiên Lý Nhàn nhìn thấy, cách đó mười mấy mét, một tên áo trắng dùng chân đá Vô Loan ngã sõng xoài xuống mặt đất, sau đó thì cầm thanh hoành đao lên chuẩn bị đâm A Sử Na Đóa Đóa đang hôn mê trên mặt đất.

Không kịp giúp rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất