Chương 11: Bản đóng buộc chỉ
Lý Nhàn nhìn thấy mấy người lên xe ngựa, sau đó dần dần đi xa. Trong đầu hắn có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không xác định được suy đoán của mình có đúng hay không. Kiếp trước hắn không phải là nhà sử học, cho nên không xác định được người kia có phải là đến trấn Hoài Viễn năm Đại Nghiệp thứ sáu hay không?
Lý Nhàn cười cười, trong lòng tự nhủ lúc này coi như đã nhìn một Hoàng thượng sống. Người đàn ông trung niên có đến tám phần là Lý Uyên, còn về người công tử trẻ tuổi kia cái tên Bì Sa Môn rất có cá tình. Cho nên Lý Nhàn nhớ rõ, chắc là vị Thái tử Lý Kiến Thành xui xẻo kia rồi. Cô thiếu nữ như ngọc như hoa kia, lẽ nào là công chúa Bình Dương trong truyền thuyết? Còn về phần Tự Xương mà chính miệng Lý Kiến Thành nói ra… Lý Nhàn lại không nhớ rõ có phải cái tên Sài Thiệu hay không?
- Ngộ Không, ngươi đang nhìn gì vậy?
Trần Tước Nhi thấy Lý Nhàn nhìn chằm chằm về phía xa, y vừa mới nhìn thấy một quầy bán nữ trang, thậm chí có chuỗi vòng cổ làm bằng Lang Nha, vì thế đã mua cho nên không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
- Bên kia yêu khí, ta đi một chút rồi sẽ quay lại.
Lý Nhàn bĩu môi:
- Tiểu Điểu ca, huynh có thể đừng gọi đệ là Ngộ Không được không?
- Yêu khí?
Trần Tước Nhi cười hì hì rồi lại nói:
- Ngộ Không sao vậy? Ta cảm thấy tự này hay mà.
Lý Nhàn nói:
- Nếu quả thật có một con khỉ có 72 phép biến hóa cũng gọi là Ngộ Không, khỉ đấy, huynh cảm thấy cái tên này được sao?
Trần Tước Nhi nhíu mày:
- Không biết đệ đang nói cái gì?
Lý Nhàn cuời khổ:
- Huynh biết thì hay quá rồi.
Hắn chuyển đề tài:
- Rốt cuộc muốn dẫn đệ đi đâu?
Trần Tước Nhi chỉ về một ngôi nhà gỗ hai tầng cách đó không xa, cười đầy tà ý nói:
- Chính là chỗ đó.
Lý Nhàn nhìn sang ngón tay của y lập tức hóa đá.
Tòa tiểu lâu này hiển nhiên đã lâu năm rồi, có hơi cũ kỹ, vửa sổ mở ra, cửa chính cũng mở. Có mấy cô gái đang chải đầu sửa sang dung nhan, trong đó còn có một cơ phụ người La Tư mái tóc vàng hoe mắt xanh. Tiểu lầu đó treo tấm biển, ba chữ trên đó Lý Nhàn đã từng nhìn thấy khi xem phim trong TV.
Thư Hải Các!
Toàn Quốc liên tỏa!
- Tiểu Điểu ca, đệ mới mười một tuổi.
Lý Nhàn đứng lại, nói gì cũng không chịu đi về phía trước.
Trần Tước Nhi ân cần dụ nói:
- Ngộ Không, đừng sợ hãi như vậy. Trong lầu kia đều là những mỹ nhân dịu dàng, chứ không phải yêu tinh ăn thịt người. Tuy bây giờ đệ còn nhỏ, nhưng cứ coi như để làm quen cuộc sống đi. Hơn nữa, tiểu mỹ nhân này thấy một thiếu niên đẹp như vậy cho dù không cần tiền thì cũng tình nguyện hầu hạ đệ thật tốt.
Lý Nhàn bĩu môi nói:
- Nếu là yêu tinh thì tốt rồi! Không đi, không đi, có đánh chết cũng không đi.
Trần Tước Nhi nói:
- Ngộ Không, tin Tiểu Điểu ca, đảm bảo chuyến này sẽ không tệ đâu.
Lý Nhàn giãy dụa nói:
- Đệ rất muốn tin huynh, nhưng như vậy đệ có lỗi với “Tiểu Điểu” của đệ. Tiểu Điểu ca, huynh… huynh xem, cô gái có mái tóc vàng trên cửa sổ, miệng lớn như chậu máu, bây giờ đệ cũng không có sức đâu mà vừa miệng cô ấy! Tiểu Điểu ca, xin huynh thương xót, đệ mời huynh đi uống rượu được không?
Trần Tước Nhi bất chấp tất cả, kéo Lý Nhàn vào Thư Hải Các trong tiếng cười của con gái Thanh Lâu.
- Ôi!!! Vị công tử này dẫn theo con trai đến hoan lạc sao? Tình cảm tốt quả nhỉ?
- Hoan lạc cái mặt cô ấy!
Lý Nhàn mắng.
Cô gái thanh lâu kia cười khanh khách lẳng lơ:
- Cái mặt? Tiểu tử kia ngươi muốn mặt ta thế nào? Hai ngày này vừa đúng lúc ta thiếu son phấn, chi bằng tiểu tử ngươi mang chút đồng tinh xoa cho ta một chút? Chỉ sợ, bây giờ ngươi không có hàng thôi, ha ha!
Trần Tước Nhi kéo tay cô ta lại nói:
- Còn dám nói xằng nói bậy, có tin là ta sẽ giết ngươi không?
Cô ta mỉm cười duyên dáng nói:
- Công tử… công tử hãy làm ta chết đi.
Lúc này có mấy cô gái thanh lâu đến nhìn Lý Nhàn cười nói.
- Ai da, thiếu niên tuấn tú quá!
- Nhìn khuôn mặt này, nếu lớn hơn chút nữa còn không mê chết người sao?
- Thiếu niên, nào, tỷ tỷ thương cậu!
Mấy cô gái thanh lâu giơ tay vuốt ve khuôn mặt của Lý Nhàn. Lý Nhàn né tránh, rốt cuộc cũng hiểu đàn ông mặt bấm ra nước thực ra cũng không đặc biệt đáng yêu. Những cô gái đó lần đầu tiên nhìn thấy một “người đàn ông” nhỏ tuổi như vậy vào thanh lâu, hơn nữa diện mạo lại tuấn tú nên không kìm nổi vuốt ve khuôn mặt hắn. Sự yêu thương của hộ như người mẹ, họ vây xung quanh Lý Nhàn, hận là không thể nuốt hắn vào bụng.
Trần Tước Nhi lấy một xấp bạc vụn trong ngực ra để lên bàn nói:
- Tú bà đâu? Đi, tìm mấy cô nương xinh đẹp đến hầu hạ công tử nhà ra. Nếu công tử nhà ta vui sẽ có thưởng!
Mấy cô gái thanh lâu hét ầm lên ra sức kéo Lý Nhàn vào ngực mình.
- Tiểu công tử sang bên chỗ tỷ tỷ này, tỷ tỷ có cái mềm mềm cho đệ.
- Tiểu công tử, tỷ tỷ giúp cậu thổi được không? Đảm bảo cậu sẽ thích.
- Tiểu công tử, hay là sang chỗ này của ta đi, chỗ đó của các cô ấy có thể nhét cả nắm tay vào, chỗ này của tỷ tỷ có thể đi vào đầu lưỡi. Tỷ tỷ thương cậu được không?
- Đi, cô chết đi, có là đầu lưỡi voi ấy chứ?
Tuy Lý Nhàn rất ghét không khí này, kiếp trước có tiền hắn cũng không có gan đến chỗ này chơi. Nếu chẳng may bị cảnh sát tóm được sẽ thân bại danh liệt. Mỗi lần đi ngang qua những chỗ có mát xa chân gì đó, Lý Nhàn đều không kìm nổi tò mò nhìn vào trong. Sau đó lên đại học, vào một đêm trăng sáng gió cao, bị một sư tỷ như lang như hổ « phá mở » bảo bối của hắn. Từ đó về sau Lý Nhàn tựa như là Hồ Điệp lãng tử bay múa trong vườn hoa, tiếp xúc với không ít các loại nhụy hoa. Nhưng ở kiếp này, hắn có tiền cũng có gan nhưng quả thực không đủ sức. Trái tim người trưởng thành, thân thể của thiếu niên chính là bi ai lớn nhất của đời người.
Với bản lĩnh của hắn đẩy các cô gái thanh lâu ra không phải chuyện khó nhưng hắn cố tình để tay xuống. Mới thử đẩy một trong số đó, hai cánh tay lại vừa đúng đẩy vào hai nơi mềm mại dẫn đến một tiếng rên rỉ vang lên. Hắn vừa trốn tránh vừa giải thích:
- Ta thích những cô gái nhiệt tình trẻ trung, sao các cô không đến sớm mấy năm.
- Tiểu công tử, là cậu đến sớm mấy năm chứ? Ha ha!
Trần Tước Nhi cũng rất không trượng nghĩa ngồi ở bên cười ha ha, ôm một cô gái tay sờ soạng.
- Câm miệng hết!
Đúng lúc Lý Nhàn không thể chống đỡ nổi nữa, sắp bị đẩy luân phiên thì có một tiếng khiển trách lạnh lùng từ trên tầng hai vang lên. Các cô gái vây quanh Lý Nhàn lập tức bình tĩnh trở lại, hắn nhân cơ hội này chỉnh lại quần áo một chút rồi nhìn về phía tầng hai. Một nha hoàn mặc quần áo xanh đứng ở đầu cầu thang, nhìn đám gái thanh lâu một cái sau đó nhìn Lý Nhàn nói:
- Diệp đại gia nói, mời vị công tử này lên lầu nói chuyện.
Những cô gái kia thất vọng, nhìn Lý Nhàn lưu luyến nhưng cũng không hề lôi kéo. Cũng có mấy cô nhìn lên tầng trên, vẻ mặt rất kỳ quái. Một cô gái bĩu môi:
- Diệp đại gia cũng đến chỗ không phẩm chất này sao? Hay là coi trọng con chim non này?
Một nha hoàn tầm 14-15 tuổi lạnh lùng nói:
- Ngươi nói thêm một câu, có tin ta xé miệng ngươi không? Chuyện của Diệp đại gia lẽ nào ngươi còn muốn quản?
Nha hoàn kia rất oai, đám kỹ nữ bao vây Lý Nhàn tuy rất tức giận nhưng không ai dám lôi kéo hắn nữa. Một phụ nữ trên mặt có không ít nếp nhăn buông tay Lý Nhàn ra, hạ thấp giọng lạnh lùng nói:
- Bây giờ cô ta đang nổi, ai cũng đang cần cô ta. Chẳng lẽ ngươi sẽ không có lúc già sao? Hôm nay càng đứng cao thì ngày mai càng ngã đau đấy.
Nha hoàn Lục Y không nghe thấy lời cô gái kia nói, nàng vén áo thi lễ với Lý Nhàn nói:
- Diệp đại gia mời công tử lên lầu nói chuyện.
Lý Nhàn chỉ vào mũi hỏi:
- Cô chắc chắn là bảo tôi?
Hắn không thể tin được, một người được nữ tử thanh lâu gọi là đại gia sao lại có hứng thú với một tiểu tử ngây ngô như mình chứ. Nếu đã được gọi là đại gia, thì chính là nhân vật hoa khôi rồi. Bất luận nghĩ thế nào Lý Nhàn cũng không nghĩ ra mình ngoài gương mặt ra thì còn có cái gì hấp dẫn nữa đây. Nếu là thứ kia hấp dẫn hơn khuôn mặt này, vậy thì vật kia của Lý Nhàn giờ không có sản lượng, tuy rằng...
Lý Nhàn kéo kéo quần áo, cố gắng che điểm ngượng ngùng này.
Đã có thể nhô lên rồi, cách phun lên còn bao xa không?
- Công tử mời!
Nha hoàn xinh đẹp kia lại giơ tay ra hiệu mời.
Lý Nhàn suy nghĩ một chút, trong lòng tự nhủ đã đến rồi thì ngồi xuống, lẽ nào còn sợ cô ta hút mình hay sao…
Lý Nhàn thoáng nhìn Trần Tước Nhi. Trần Tước Nhi ra hiệu cho hắn cứ yên tâm có mình ở chỗ này rồi thì sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lý Nhàn gật đầu, cười cười với nha hoàn kia rồi bước lên lầu. Nha hoàn xinh đẹp dẫn đường, đi đến chỗ vòng, rồi lại đi một đoạn. Rõ ràng Lý Nhàn phát hiện ra đã ở bên ngoài lầu, theo con đường này đến một lầu các cách đó không xa.
Lý Nhàn đi tới cửa, nha hoàn kia đẩy cửa ra nói:
- Tiểu thư, mời được công tử đến rồi.
- Công tử mời vào.
Nha hoàn Lục Y mời Lý Nhàn vào, sau đó cô xoay người đi nơi khác. Lý Nhàn sửa sang lại quần áo một chút rồi bước vào. Vừa đi đến cửa, đã có một mùi hương phả vào mũi hắn. Mùi hương này rất đặc biệt, hắn chắc chắn không phải là mê hương nhưng khiến đầu hắn hơi choáng váng. Mùi thơm rất thoải mái, mùi hương này vào mũi ngay lập tức sẽ có cảm giác như có một bàn tay nhẹ nhàng sờ vào tim vậy.
Một cô gái 20 tuổi, như người trong tranh lặng lẽ ngồi trên ghế, cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, thản nhiên nói với Lý Nhàn:
- Ngươi ngồi đi, một lúc có thể đi rồi.
Cô gái này rất đẹp, vẻ đẹp hoàn toàn tương phản với các cô gái thanh lâu. Không màng danh lợi, còn pha chút lạnh lùng, cao ngạo. Khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài rủ xuống, đôi mắt sáng ngời. Cánh mũi xinh xắn, nhất là đôi môi hồng. Kiểu hình mẫu này phải khiến cho lũ gia súc nhìn thấy đã muốn cắn xé rách cả quần áo. Lý Nhàn cẩn thận nhìn nàng, đây là một Nữ vương, quả nhiên là phải xé mới thích.
- Một lúc là có thể đi?
Lý Nhàn cười:
- Vậy cô mời ta đến làm gì?
Cô gái mặc trang phục màu vàng nhạt hơi cau mày nói:
- Chỉ là không muốn ngươi bị những cô gái kia làm cho ô uế. Đây không phải chỗ ngươi nên đến, ngồi một lúc rồi đi. Nếu thực sự muốn thì đợi mấy năm nữa đến cũng chưa muộn.
Lý Nhàn nổi giận:
- Sao cô biết ta không thích họ? Sao cô biết ta có định tiến vào trong hương khuê của một người nào đó hay không? Cô có biết, cô đang phá hỏng chuyện tốt của hai bên hay không?
Cô gái kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Lý Nhàn một cái rồi nói:
- Đôi mắt ngươi rất trong sáng!
- Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
Lý Nhàn cảm thấy vớ vẩn, mắt mình trong sáng? Trong suy nghĩ của cô, trong sáng có phải chỉ là người phụ nữ trong trắng không? Trong sáng, ông đây lau dử mắt đi mới là trong sáng thật đấy.
Điều khiến Lý Nhàn cảm thấy phát điên chính là sau khi nói ra câu trong sáng này, cô ta không hề mở miệng nói nữa mà chỉ cúi đầu đọc sách. Tuy Lý Nhàn đứng ở đó, nhưng trong mắt nàng giống như không khí. Hắn muốn làm gì đó lại không làm được, trong lòng cố nhịn tự nhủ cùng lắm thì mấy năm nữa hắn sẽ trừng trị cô ta.
- Đang đọc gì mà chăm chú vậy?
Lý Nhàn đến hỏi:
- Kim Bình Mai bản đóng buộc chỉ à?