Chương 19: Tình huống ngượng ngịu.
Thuốc độc, hơn nữa là độc dược giết người, điều cần nhất chính là phải vô sắc vô vị.
Cuối cùng, Lý Nhàn đồng ý với Độc Cô Nhuệ Chí ngày mai đi săn một con rồng bay về hiếu kính y, Độc Cô Nhuệ Chí mới miễng cưỡng đáp ứng tháng này nếu như không có trà cũng đi.
Độc Cô Nhuệ Chí nhỏ một giọt thuộc độc lên que gỗ, cẩn thận đưa cho Lý Nhàn, nói:
- Đây là Chu Nhan Hồng, hôm qua ta đã nói với ngươi, trên giang hồ hạ độc giết người, mười lần thì có đến sáu lần dùng loại độc dược này. Trước khi ta tòng quân, sư phụ từng nói cho ta biết, Chu Nhan Hồng là một loại độc dược dễ phối hợp nhưng lại rất thực dụng, nhưng mà không thể phủ nhận nó vẫn chưa đến mức vô sắc vô vị.
Độc Cô Nhuệ Chí giải thích:
- Nó có màu hơi hồng hồng, tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, cho nên mới gọi là Chu Nhan Hồng, thật sự rất giống với màu hồng trên gương mặt con gái lúc ngượng ngùng, còn nữa, nó cũng có mùi vị.
Lý Nhàn đưa cây gỗ lên mũi ngửi, nhíu mày nói:
- Có một mùi thối rất nhạt.
Độc Cô Nhuệ Chí nói:
- Đúng vậy, mặc dù sau khi hoà ra thì mùi càng nhạt hơn, người bình thường thì có thể giấu được, nhưng tuyệt đối không gạt được cao thủ dùng độc, thậm chí cũng không giấu nổi lang trung kinh nghiệm phong phú. Vì để bí ẩn, không để màu sắc mà mùi vị lộ ra, người trúng Chu Nhan Hồng sẽ không chết ngay lập tức. Chỉ cần trúng độc không vượt mốc một canh giờ, chỉ cần uống canh Thất thanh hoặc Tứ vị hoàn là có thể cứu sống được.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chuyện gì có ưu điểm tất có khuyết điểm, nếu thật sự có thể đạt tới trình độ vô sắc vô vị nhạt như nước, thì đã không thể giết chết người.
- Nói láo.
Độc Cô Nhuệ Chí cả giận nói:
- Sao ngươi có thể khinh thường việc dùng độc như vậy, khinh thường những người dùng độc trên thế gian này, vậy cũng khinh thường ta?
Y vô cùng cẩn thận đổ một giọt chất lỏng trong suốt từ trong một bình ngọc tinh xảo ra.
- Đây là độc dược cao cấp nhất Yên Chi Hồng ta hao phí ba năm mới điều chế ra được, không có màu sắc, không có hương vị, giống hệt như nước.
Độc Cô Nhuệ Chí đưa cây gỗ có dính Yên Chi Hồng đưa cho Lý Nhàn nói:
- Không tin ngươi thử xem.
Lý Nhàn trừng mắt nhìn y, nhận lấy đưa lên mũi ngửi thử, quả thật không ngửi ra được bất cứ mùi gì khác thường.
Độc Cô Nhuệ Chí kiêu ngạo nói:
- Yên Chi Hồng, mới thật sự là vô sắc vô vị mà độc tính vô cùng mãnh liệt, một giọt mà hoà ra có thể độc chết một trăm con ngựa.
- Ta không tin.
Lý Nhàn bĩu môi nói.
Một giọt nicotin tinh khiết cũng chỉ có thể độc chết một con bò mà thôi.
- Không tin ngươi có thể pha một giọt Yên Chi Hồng này ra, sau đó cho ngựa ở trong chuồng uống thử xem.
- Huynh có thuốc giải không?
- Vẫn chưa điều chế ra.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Nếu như ta thật sự độc chết hết số ngựa trong chuồng, sư phụ của ta có thể nào chém ta thành vài mảnh hay không?
Độc Cô Nhuệ Chí lại nghiêm túc nghĩ một chút nói:
- Nhất định là không nhìn ra đoạn nào vào đoạn nào, ta đảm bảo sẽ thành một bãi bùn.
- Vô sắc vô vị, tại sao lại gọi là Yên Chi Hồng? Chu Nhan Hồng được gọi như vậy là vì nó có màu hơi hồng, nhưng Yên Chi Hồng này thì sao?
Lý Nhàn hỏi.
Độc Cô Nhuệ Chí lườm hắn một cái nói:
- Ngươi quản được sao?
- Ta gọi nó là Yên Chi Hồng, thì nó chính là tên Yên Chi Hồng, bởi vì nó dễ nghe có được không?
Lý Nhàn ừ một tiếng:
- Được, dù sao thì cũng do huynh điều chế ra, cho dù là huynh gọi nó là rượu Ngũ Lương ta cũng không có ý kiến. Ta chỉ muốn biết sao huynh lại điều chế ra được?
Độc Cô Nhuệ Chí tự hào nói:
- Rất đơn giản, ta chỉ là cho thêm hai nguyên liệu vào Chu Nhan Hồng thôi.
- Chỉ thêm hai loại, mà huynh lại phải dùng đến ba năm?
Lý Nhàn hừ một tiếng nói.
Độc Cô Nhuệ Chí trừng mắt nhìn Lý Nhàn nói:
- Tuy chỉ thêm hai loại nguyên liệu, nhưng ngươi có biết là ta phải dùng bao nhiêu loại nguyên liệu để thí nghiệm mới có thể đạt được kết quả như vậy không? Một nghìn ba trăm hai mươi bảy loại. Vì tìm được những nguyên liệu này, ta gần như đã thử tất cả những nguyên liệu một lần.
Lý Nhàn kính nể hẳn nói:
- Tiểu Độc ca, ta sai rồi.
Độc Cô Nhuệ Chí thở dài nói:
- Người dùng độc, cao thâm khó dò, sao ngươi có thể nghĩ đơn giản như vậy. Cho dù dùng cả đời để nghiên cứu, những điều học được cũng chỉ là bề ngoài thôi. Cũng giống như những người luyện đao, thoạt nhìn chỉ đơn giản là xuất đao, muốn chân chính nắm được cũng không phải chuyện ngày một ngay hai. An Chi, số phận của ngươi rất tốt, hơn nữa ta cũng biết ngươi rất coi trọng, nhưng thái độ của ngươi phải thay đổi, chỉ khi tôn trọng một thứ, mới có thể chân chính hiểu được thứ đó.
Y chỉ thanh đao sáng loáng mà Lý Nhàn lau lúc nấu nước:
- Ngươi không tôn trọng thanh đao, cũng không thể nào luyện ra đao pháp chân chính.
Lý Nhàn gật đầu, hắn biết Độc Cô Nhuệ Chí cũng không phải cố ý làm ra vẻ huyền bí. Độc Cô Nhuệ Chí nói không sai, ngươi không tôn trọng thì không thể nắm giữ được.
Độc Cô Nhuệ Chí nhìn Lý Nhàn nói:
- Chế độc chỉ mà một mặt, hạ độc mới là điều quan trọng. Nếu ngươi không thể học được thủ đoạn hạ độc mà không để lại dấu vết, vậy ngươi căn bản không xứng nói là mình hiểu độc dược. Độc dược cơ bản ta đã nói rất nhiều với ngươi rồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy ngươi hạ độc như nào. Độc dược có thể dùng vô sắc vô vị để so sánh, thủ đoạn hạ độc cũng có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là im hơi lặng tiếng.
Gió ở ngoài cửa sổ vẫn thổi giống tiếng kèn trận thê lương, thời đại này cũng không có thuỷ tinh, cửa sổ đóng rất chặt, cho nên không nhìn thấy hai người dùng độc một chuyên tâm dạy một chuyên tâm học. Nhưng Huyết kỵ binh tuần tra mãi đến tận giờ sửu vẫn còn thấy ánh lửa truyền ra từ cửa sổ của căn phòng nhỏ kia. Đến tận khi qua giờ sửu, Độc Cô Nhuệ Chí thật sự không chịu được mới không thèm quan tâm đến việc Lý Nhàn vẫn đang hứng chí như cũ, y đứng dậy nắm chặt quần áo, sau đó mở cửa chạy một mạch về phòng nhỏ của mình để ngủ.
Tính đi tính lại thì cũng chỉ còn hơn bốn tiếng liền đến giờ phải thức dậy, Lý Nhàn sau khi dọn dẹp xong đồ vật của Độc Cô Nhuệ Chí mới cởi hết quần áo, chui vào chăn bông lạnh băng rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Từ sau khi đến bên sông Nhược Lạc Thuỷ, mỗi ngày Lý Nhàn cũng chỉ ngủ trong khoảng bốn năm canh giờ. Hắn thật sự giống như máy móc không biết mệt mỏi, tận dụng từng giây từng phút trong ngày. Luyện cung, luyện đạo, luyện hạ độc, thậm chí luyện cả việc trốn chạy.
Trong đám Huyết kỵ binh lạnh lùng ở đây hắn là một quái vật, nếu như người bình thường nhìn thấy hắn liều mạng luyện công như vậy chỉ sợ sẽ cảm thấy hắn là một súc sinh. Hắn thật sự giống như một động cơ máy vĩnh viễn, hai từ lười biếng không hề có trong từ điển của hắn. Độc Cô Nhuệ Chí hỏi Lý Nhàn sao phải liều mạng luyện công như vậy, thực ra nguyên nhân cuối cùng cũng đơn giản chỉ là vì sau này không bị mất mạng. Người khác có lẽ không biết không hiểu rõ, nhưng Lý Nhàn lại rất rõ ràng trong ba tiên đoán của lão ni cô kia thì tối thiểu có hai chuyện là thật.
Chuyện thứ nhất, lão ni cô kia nói, Đại Tuỳ chỉ được thái bình mười mấy năm. Lúc nói câu này thì là năm Khai Hoàng thứ hai mươi, bây giờ là cuối năm Đại Nghiệp thứ sáu, đã hơn mười năm. Đến Đại Nghiệp năm thứ chín, thiên hạ của triều Tuỳ đã vô cùng hỗn loạn. Các thế lực lớn nhỏ chống lại Đại Tuỳ đã trải rộng khắp nam bắc, từ lúc Khai Hoàng năm thứ hai mươi đến lúc Đại Tuỳ sụp đổ, thật sự cũng chỉ được mười mấy năm.
Chuyện thứ hai, lão ni cô kia nói thiên hạ Đại Tuỳ sẽ bị Vương triều Lý thị lấy được, đây là chuyện thật.
Còn về chuyện thứ ba, Lý Nhàn cũng không thèm quan tâm. Tuy rằng kiếp trước đọc không ít tiểu thuyết xuyên việt, nhưng Lý Nhàn xác định lịch sử chính là lịch sử, cho dù là bởi vì mình mà bị thay đổi một chút, nhưng lịch sử sẽ không bị thay đổi nhiều. Hắn từng gặp Lý Uyên, từng gặp Lý Kiến Thành, từng gặp Bình Dương công chúa hiệu lệnh lục lâm đạo phương bắc.
Chính bởi vì Lý Nhàn biết thiên hạ sẽ đại loạn, cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng học được những điều có thể bảo vệ chính mình. Thời gian của hắn cũng không còn nhiều nữa, hắn không còn thời gian để hoang phí. Còn về lời tiên đoán chân long chuyển thế chó má gì đó, hắn biết một khi truyền khắp thiên hạ, người muốn giết hắn sẽ nhiều như lá. Nhưng hắn biết đồng dao của Đào Lý Tử, bởi vì khúc đồng dao này mà thiên hạ không biết có bao nhiêu người họ Lý chết. Huống chi lời tiên đoán chân long chuyển thế kia lại còn điểm tên điểm họ nữa chứ? Sống sót là chuyện quan trọng nhất.
Ngủ bốn canh giờ, Lý Nhàn theo thói quen tỉnh dậy. Hắn sau khi mặc quần áo và rửa mặt xong, cho đầy tiễn vào trong bình rồi buộc chặt lên lưng, cũng đem cung đã điều chỉnh xong quàng lên lưng, sau khi kiểm tra đao xong, hắn cất bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi cửa Lý Nhàn hơi sửng sốt, lập tức hít vào một hơi.
Trong một đêm, không ngờ trước mắt toàn là một màu trắng.
Một trận tuyết rất lớn, khiến cho trời đất biến thành một màu trắng. Tuyết vẫn còn đang rơi, thật sự to giống như lông ngỗng vậy. Lý Nhàn nhìn cảnh tuyết rơi xinh đẹp hùng vĩ, không kìm được lòng phát ra một tiếng cảm thán. Kiếp trước hắn chưa từng đến vùng đông bắc, chưa từng nhìn thấy phòng cảnh xinh đẹp hùng vĩ như vậy.
Cảnh tuyết tuy đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải đạp lên. Đã đồng ý với Độc Cô Nhuệ Chí việc có thịt phi long thì không thể nuốt lời, loại con vật này muốn bắt cũng không phải khó, nhưng cần phải gặp may.
Lý Nhàn nói một tiếng với Huyết kỵ binh đang trực, sau đó chạy về hướng phía sau núi. Khí trời rét lạnh như vậy nhất định phải nhanh chóng khiến máu lưu thông, nếu không thân thể sẽ rất nhanh bị đông cứng. Lý Nhàn tuyệt đối tin rằng, nếu mình rơi vào trong một cái động nào đó mà hai nghìn năm sau mới bị đào ra chắc chắn vẫn còn hồng hào như đang sống.
Hắn thật sự giống như một con báo tuyết vẫn chưa trưởng thành, chạy nhảy trong rừng rậm. Hôm nay không có gió, nhưng Lý Nhàn sau khi đi, trong tai hắn bắt đầu có tiếng kèn thổi.
Trên mặt tuyết phía sau núi, có một chuỗi dấu chân Lý Nhàn để lại, thật sự giống như là dung nhập vào một bức quốc hoạ xinh đẹp của thiên nhiên.
Mãi đến khi thân thể bắt đầu toả nhiệt, Lý Nhàn mới từ từ giảm tốc độ. Tựa vào trên thân cây nghỉ ngơi một lát, lấy túi nước uống một hụm nước lạnh gần như đã đóng băng. Không khí lạnh, thân thể nóng, sau đó lại uống một ngụm nước lạnh, loại cảm giác này người bình thường không thể chịu được.
Lý Nhàn đang vì chính mình không gặp may mà lại có chút căm tứng, bỗng nhiên mạnh mẽ lấy cung tên sau lưng xuống, chỉ trong nháy mắt tên đã được lắp vào trên cung.
Không nghe thấy âm thanh, không có cảm giác nguy hiểm, nhưng lại có một bóng trắng vô cùng nhanh lướt qua trước mắt hắn.
Nhìn theo phương hướng đó, thần kinh căng thẳng của Lý Nhàn mới từ từ buông lỏng.
Một con chồn tuyết thuần trắng nhìn thì đáng yêu nhưng lại cực kì hung hãn đứng ở cách đó mười thước, nếu không phải thị lực của Lý Nhàn tốt, thật sự là không thể phát hiện ra vật nhỏ kia. Thoạt nhìn vật nhỏ tính cả cái đuôi cũng chưa dài đến một thước này vô cùng đáng yêu, tuyệt đối có thể khiến cho các nữ nhân vô cùng yêu thích, càng khiến cho thiếu nữ yêu thương ngập tràn. Tinh xảo, xinh đẹp, hồ đồ.
Lý Nhàn cười cười, trong lòng tự nhủ không biết thịt của con chồn tuyết ăn có ngon không.
Rất trùng hợp, lúc Lý Nhàn giơ cung lên, nghe thấy tiếng gọi của một thiếu nữ.
Ừm... Hắn nghe không hiểu, bởi vì giọng nói truyền đến không phải là tiếng Hán.
Lý Nhàn sau khi nghe thấy tiếng của thiếu nữ thì hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ chẳng nhẽ các loại tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn lình nhất định phải ứng nghiệm với bản thân một lần? Nghe giọng nói của thiếu nữ kia rất dễ nghe, trong giọng nói có chút lo lắng, nghe cũng có thể nhận ra là một thiếu nữ xinh đẹp, hoang sơn cùng cốc lại gặp được một thiếu nữ trẻ đẹp, sau đó vừa gặp đã yêu? Chỉ là không biết loại yêu tinh gì biến thành, cũng không biết là trước mắt là tỷ tỷ muội muội mẫu thân mợ cậu gì đấy của tuyết điêu trước mắt này chứ?
Hắn bỗng nhiên rất mong chờ, có phải sẽ có một hồ ly tinh mặc áo sườn xám xẻ tà xinh đẹp quyến rũ bước ba bước đến trước mặt mình không, sau đó không cẩn thận ngã sấp xuống lộ ra chỗ mê hoặc hấp dẫn? Vậy bản thân có phải là ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua đỡ nàng đứng dậy, sau đó hồ ly tinh kia thuận theo đạo lí thông thường lấy thân báo đáp hay không?
Sau đó thì sao?
Lý Nhàn rùng mình một cái, có thể bị hồ ly tinh kia hút hết tinh khí rồi biến thành một cái thây khô hay không...