Chương 38.2: Trừ phi.
Vào trong phòng, mọi người tự phân khách chủ ngồi xuống.
Diệp Hoài Tụ thì thầm căn dặn Gia Nhi vài câu gì đó, trên mặt Gia Nhi lập tức hiện lên một tia kinh ngạc không nhỏ.
Không lâu sau, Gia Nhi bưng lên một bộ dụng cụ pha trà. Diệp Hoài Tụ nhận lấy đặt trên chiếc kỷ trà thấp, thì ra là muốn đích thân pha trà.
Chủ nhà đích thân pha trà, đây là phương thức tiếp đãi cực kì long trọng. Nhất thời trong phòng bắt đầu trở nên yên tĩnh, ngay cả Lý Nhàn cũng không tự chủ được ngồi thẳng người như lão tăng nhập định.
Phương pháp pha trà này rất là phức tạp rắc rối, nếu đổi thành Lý Nhàn đánh chết hắn cũng không chịu học. Động tác của Diệp Hoài Tụ chậm rãi nhẹ nhàng, cổ tay trắng khẽ giơ lên, cái cổ thon dài hơi nghiêng nghiêng càng thêm trắng nõn mê người. Nàng cẩn thận làm xong các bước, động tác liền mạch ôn hòa, thanh lịch tao nhã, thật sự đã đem sự dịu dàng của nữ tử phát huy tác dụng tột cùng.
Nước trà bỏ thêm chút muối ăn rất đậm đà, hương trà thơm xộc vào cánh mũi.
Lý Nhàn rất không tự nhiên rất khó chịu lựa chọn tư thế uống một ngụm trà, cảm thấy mình thực sự không thể tính là nhã nhân (con người tao nhã). Bất luận là loại trà bánh ba đồng bạc vụn có thể mua được mười cân trên thảo nguyên, hay là loại trà thơm sĩ tộc đại gia mới có thể thưởng thức, theo quan niệm của hắn chậm rãi thưởng thức như vậy là một chuyện hết sức khó chịu, uống nước cơ mà, phải từng ngụm từng ngụm lớn mới thoái mái dễ chịu.
- Ngươi nói, muốn ta giúp ngươi rèn đao?
Hai tay bưng chén sứ tinh xảo, Diệp Hoài Tụ hỏi Lý Nhàn.
Lý Nhàn vội vã gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là trực tiếp nói:
- Sư phụ trăm cay ngàn đắng tìm được một khối vẫn thạch, muốn mời Diệp đại gia giúp đỡ chế tạo một thanh đao sử dụng thuận tiện.
- Đao?
Diệp Hoài Tụ đặt chén trà xuống, đoan chính thân thể hỏi:
- Thảo lư Diệp gia từ năm năm trước đã không còn nổi lửa.
Nàng khoát tay ra hiệu cho Lý Nhàn đừng vội lên tiếng, ngẫm nghĩ chút nghiêm túc nói:
- Kỳ thực không phải không có người giúp ta rèn vũ khí, từ vương hầu công khanh đến giang hồ đầy tớ, phàm là có vài phần giao tình với Diệp gia năm năm nay không dừng ở năm bốn năm mươi người, nhưng không một món binh khí nào từ thảo lư đi ra.
Nàng hỏi:
- Các ngươi có biết vì sao không?
Lý Nhàn suy nghĩ một chút nói:
- Diệp gia muốn phong lò?
Diệp Hoài Tụ lắc lắc đầu, lại quay sang hỏi Đạt Khê Trường Nho:
- Tướng quân có đoán được không?
Đạt Khê Trường Nho nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thở dài lắc đầu.
Diệp Hoài Tụ nhoẻn miệng cười nói:
- Vận khí các ngươi rất tốt.
Nàng đứng lên nói:
- Bởi vì chẳng có nguyên liệu nào khiến ta có thể để mắt, cho nên thảo lư mới không mở lò.
- Chính là thứ đặt trên lưng ngựa kia?
Nàng hỏi.
Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên thu lại dáng điệu tươi cười nói:
- Thứ quý trọng như vậy, các ngươi cũng không biết ta có đáp ứng hay không, cũng không biết có bị ta cưỡng đoạt hay không, tại sao còn tùy tiện mang theo người? Đừng nói với ta mấy lời như là tin tưởng nhân phẩm đạo đức Diệp đại gia, mười năm nay những thứ được ta để mắt sau đó cưỡng đoạt thực sự không ít. Trên giang hồ đều nói Diệp Hoài Tụ dịu dàng không màng danh lợi, là bởi vì những người biết ta âm tàn độc ác đều đã chết cả rồi.
Nàng đi đến bên cạnh Lý Nhàn, cúi người dán miệng vào lỗ tai hắn thổ khí như lan (hơi thở thơm như hoa lan):
- Một năm trước ta đến nơi này, trong một năm này số người chết bên ngoài thảo lư không có một trăm cũng có tám chục, không lẽ các ngươi không sợ ta hạ độc trong trà?
Lý Nhàn đầu tiên ngẩn người, sau đó khẽ nghiêng mình kéo dài khoảng cách với Diệp Hoài Tụ.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Hoài Tụ, rất chân thành rất nghiêm túc nói:
- Tôi và cô không quen không biết, cho nên không thể nói chuyện tin tưởng nhân phẩm đạo đức con người cô, về phần tùy tiện mang theo người gì đó, đương nhiên cũng không phải vì chúng tôi tự cao tự đại không ai có thể cướp được của mình. Lúc đến đây sư phụ tôi đã từng nói cho tôi biết, ba mươi dặm bên trong thảo lư tất có lang kị trú thủ. Đừng nói chỉ có sư phụ và tôi đến đây, cho dù là đến mười người hai mươi người cũng không cản được Thiên Lang kỵ truy sát.
- Sở dĩ chúng tôi mang đến, là bởi con người tôi vốn dĩ rất lười, ngại chạy đi chạy lại, ngại khó khăn lắm mới cầu được cô đồng ý giúp đỡ, lại bởi vì không đợi được tôi trở về lấy vẫn thạch mà nảy sinh hối hận. Đối với nữ nhân dễ thay đổi, toi nghĩ tôi vẫn là có chút hiểu biết.
Diệp Hoài Tụ cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:
- Chỉ đơn giản vậy?
- Chỉ đơn giản vậy.
Lý Nhàn cười cười, trong lòng bàn tay lộ ra một cây ngân châm:
- Mặt khác, con người tôi cũng hay nghi ngờ, lần đầu tiên đến chỗ Diệp đại gia mặc dù không có ý hại người, nhưng không thể không đề phòng tâm địa người khác. Có vị tiền bối giang hồ từng nói với ta, nữ nhân kỳ thực là những kẻ biết gạt người nhất, hơn nữa nữ nhân càng xinh đẹp lại càng biết gạt người, cho nên trước khi uống trà, ta đã dùng ngân châm thử độc.
Hắn cười đến thuần chân vô hại, thậm chí còn có chút rụt rè:
- Đương nhiên, nếu trong trà có bỏ thuốc mê, ngân châm khẳng định không thể thử ra, tôi cũng chỉ có thể nhận mình xui xẻo.
Diệp Hoài Tụ đứng thẳng người, nhìn Lý Nhàn như nhìn quái vật:
- Là ai đã dạy ngươi vô lại cẩn trọng như vậy?
Lý Nhàn suy nghĩ một chút nghiêm túc trả lời:
- Tôi có một a gia tên Trương Trọng Kiên, một cô cô tên gọi Hồng Phất, một sư phụ tên gọi Đạt Khê Trường Nho, cộng thêm con người tôi thiên tư rất tốt, cho nên bất luận là vô lại hay là cẩn trọng đều miễn cưỡng coi như chấp nhận được.
Nói đến đây, sắc mặt Đạt Khê Trường Nho đã bắt đầu thay đổi, y không ngờ, Lý Nhàn lại trực tiếp không nể tình nói thẳng như vậy.
Diệp Hoài Tụ trở lại chỗ ngồi, nâng chén trà tinh tế thưởng thức một ngụm trà thơm. Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lý Nhàn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Sau khi Diệp Hoài Tụ ngồi xuống mãi không thấy nàng lên tiếng nói chuyện. Thậm chí còn không ngẩng đầu liếc nhìn Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho. Gia Nhi yên tĩnh đứng sau lưng nàng, ánh mắt nhìn Lý Nhàn trở nên rất quái dị. Còn thiếu nữ áo trắng kia thì từ đầu đến cuối đều là tự mình uống trà, giống như hoàn toàn đặt mình ở ngoài câu chuyện chẳng thèm quan tâm. Lý Nhàn thậm chí hoài nghi, thiếu nữ trông có vẻ có chút khí chất đặc thù này, liệu có phải là một người câm hay không.
Thời gian trôi qua thật lâu, nước trà trong chén sớm đã uống cạn.
Diệp Hoài Tụ khẽ thở dài nói:
- Mang vẫn thạch đến đây đi, ngày mai mở lò.
Lý Nhàn mững rỡ trong lòng, đừng dậy định thi lễ nhưng đã bị Diệp Hoài Tụ ngăn lại.
Nàng dường như rất mệt mỏi, lại giống như có chút thất vọng:
- Nếu không phải hắn đã đến đây nói với ta chuyện hắn tặng ngươi vẫn thạch, ta sao có thể đáp ứng ngươi?
Đứng lên, đi tới cửa, Diệp Hoài Tụ thản nhiên nói:
- Trong lòng ngươi suy đoán ta là một người ngay thẳng không thích bày mưu tính kế không thích dây dưa vòng vèo, cho nên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng ngươi dụng tâm như vậy, đâu phải là không tính kế? Kỳ thực nói đi nói lại, chỉ có một điều mà ngươi nói đúng.
- Không thể tin lời nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Nàng xoay người khẽ mỉm cười:
- Cho nên ta thay đổi chủ ý, không giúp ngươi rèn đao, cho dù hắn trách ta cũng là như vậy.
- Trừ phi…