Chương 57: Mạc hướng Liêu Đông.
- An Chi, ngươi lừa gạt Hồng Phất cô cô và tiểu Địch như thế, có đau lòng không?
Âu Tư Thanh Thanh cưỡi ngựa đi bên cạnh Lý Nhàn, có chút lo lắng hỏi.
Lý Nhàn lắc đầu cười gượng: - Cô thật sự nghĩ rằng tôi lừa gạt được cô cô à?
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng về phía doanh địa nói: - Cô cô biết không giấu được ta, a gia gặp nguy hiểm ta nhất định phải quay về Yến Sơn. Thực ra, cô cô chịu đồng ý với a gia rời khỏi Yến Sơn đến tìm ta, ngoài việc dẫn tiểu Địch đi để a gia không phải buồn phiền về sau ra thì trong thâm tâm không phải không mong ta trở về giúp a gia hay sao? Cô cô sẽ không nói rõ với ta, bởi vì cô cô rất mâu thuẫn.
- Cô cô lo lắng a gia xảy ra chuyện, cũng lo cho ta, vì thế cô cô rất khó xử. Đừng thấy cô cô ngoài mặt tươi cười rạng rỡ, thực ra trong mắt cô cô không giấu được vẻ bi thương.
Lý Nhàn ngừng lại một lúc nói: - Ít nhất không giấu được tôi.
- Thật ra cô cô biết tôi sẽ quay về Yến Sơn, cô cô chỉ là giả vờ như bị tôi lừa mà thôi. Cô cô lo cho tôi, nhưng lại không muốn để tôi biết cô cô đang lo cho tôi Cô cô thật khó xử.
- Nếu vậy
Âu Tư Thanh Thanh có vẻ mơ hồ: - Ngươi cần gì phải gạt cô cô? Ngươi có thể nói thẳng với cô cô là ngươi sẽ quay về Yến Sơn, bảo cô cô chăm sóc cho tiểu Địch. Như thế cô cô sẽ bớt khó chịu trong lòng. Ít nhất không còn bứt rứt nữa.
Nàng nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lý Nhàn nghiêm túc hỏi.
Lý Nhàn cũng nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc trả lời: - Tôi không lừa cô cô.
- Cái gì?
Âu Tư Thanh Thanh nhất thời không hiểu nổi, đến khi nàng chợt hiểu ra ý của Lý Nhàn, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Bởi vì nghĩ tới câu trả lời của Ký Nhàn, trong lòng nàng giống như đột nhiên bị chặn lại bởi một viên đá lớn. Trong phút chốc, ép tới mức nàng không thở nổi. Nàng hoảng sợ bối rối nhìn Lý Nhàn, môi mấp máy, vẻ mặt khiến người khác phải đau lòng.
- Đi thôi
Lý Nhàn vỗ một cái vào mông con chiến mã xanh: - Tôi đưa cô về nhà.
- Ta không!
Âu Tư Thanh Thanh không theo kịp Lý Nhàn, nàng hét lớn hai chữ sau lưng Lý Nhàn.
- Ta không về!
Nàng đứng nguyên tại chỗ, mặc cho nước mặt chảy xuống hai má.
Lý Nhàn dừng lại, xoay người, giọng điệu bình thản đáp: - Quay về bên cạnh cha cô đi, họ mới là người yêu thương cô nhất. Họ sẽ không để cô bị thương tổn đâu. Hơn nữa, nếu hôm nay cô không về, sau này cô sẽ hối hận. Tôi tin, nếu cha cô ở bên cạnh cô, họ cũng sẽ không đồng ý cho cô đi theo tôi. Chi bằng giờ dứt khoát chia tay thoải mái còn hơn sau này hối hận đau khổ.
Giọng điệu này Âu Tư Thanh Thanh đã quá quen, giống y như hôm đó trên tiểu lâu bên hồ Thanh Ngưu.
- An Chi!
Âu Tư Thanh Thanh bướng bỉnh lắc đầu: - Ta đã hối hận một lần rồi, đừng để ta phải hối hận lần nữa. Mẫu thân đã từng nói, nếu có một ngày gặp được người đàn ông để ta khóc cười vì chàng, làm bất cứ chuyện gì vì chàng đều không hối hận, thì hãy đi theo chàng! An Chi đừng bỏ lại ta.
Nàng giơ tay đung đưa về phía Lý Nhàn, trong bóng đêm trông thật bất lực.
- Chàng đã nói, ở bên nhau tới già, sao chàng lại nuốt lời?
Nước mắt nàng chảy vào trong miệng, làm ướt đôi môi, trái tim vô cùng đau khổ.
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị hỏi Âu Tư Thanh Thanh: - Đi theo tôi rất nguy hiểm. Cô không biết ở Trung Nguyên tôi có bao nhiêu kẻ địch đâu, hơn nữa sức mạnh của kẻ địch vượt quá sự tưởng tượng của cô. Nếu cô thật sự muốn cùng đi với tôi, thì phải chuẩn bị sẵn sẽ chết cùng tôi Chuẩn bị xong chưa?
Hắn hỏi, nàng đã chuẩn bị chết cùng với ta chưa?
Âu Tư Thanh Thanh gật đầu thật mạnh: - Chỉ cần huynh đừng bỏ ta lại mà đi một mình.
Nước mắt của nàng lóng lánh dưới ánh trăng, thuần khiết giống như sao trên trời.
- Nếu không được ở bên nhau tới già thì chúng ta sẽ chết cùng nhau.
Nàng nói như thế dưới ánh trăng.
Lý Nhàn xoa xoa cái mũi cay cay, giơ tay ra, nhếch miệng mỉm cười:
- Vậy còn chờ gì?
Âu Tư Thanh Thanh vừa khóc vừa mỉm cười, cười thật xinh đẹp. Nàng vỗ chiến mã đuổi theo để kéo lấy tay của Lý Nhàn, nắm thật chặt.
Cũng không biết ai là người reo hò đầu tiên, lập tức tất cả Huyết kỵ binh xếp thành đội ngũ chỉnh tề, rút hoành đao ra dựng đứng trước ngực, chứng kiến một phần sung sướng bằng kiểu chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn. Họ đều là quân nhân ưu tú nhất, vì thế họ càng không muốn nhìn thấy li biệt và bi thương.
Lý Nhàn phóng ngựa chạy lên trước đội ngũ, lớn tiếng nói: - Chúng ta về nhà!
Đám Huyết kỵ binh lưu lạc nhiều năm trên thảo nguyên lấy hoành đao gõ vào lá chắn kỵ binh bên cánh tay trái, cùng nhau hét lên: - Về nhà!
Giờ khắc này, lòng hăng hái dấy lên trong lòng Lý Nhàn.
Hắn nhìn Huyết kỵ binh nhuệ khí thiên hạ, nhìn Âu Tư Thanh Thanh say đắm mình ở gần đó, bỗng nhiên hô to. Nên quay về thôi, cho dù con đường tương lai có ra sao thì cái gì nên đối mặt hãy đối mặt. Mình chưa bao giờ cô đơn cả, trước đây có Trương Trọng Kiên, có Hồng Phất, có tiểu Địch, có các huynh trưởng của Thiết Phù Đồ, bây giờ, thêm nhiều Huyết kỵ, còn có cả một cô gái nguyện cùng mình tới già, cùng chết với mình.
Hắn và Âu Tư Thanh Thanh tay nắm tay lao về phía trước, tiếng cười vang vọng.
Trời sắp sáng rồi, mặt trời đã ló ra ở chân trời phía đông.
Huyết kỵ sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã tiếp tục lên đường, hướng về phía nam, quyết chí tiến lên.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, một chấm đen trên bầu trời đang xoay quanh qua lại. Khi chấm đen đó dần rõ nét chậm rãi rơi xuống trên một cái cây đại thụ. Lý Nhàn mới nhìn rõ đó là con chim ưng đực vẫn non nớt như xưa nhưng đã có thể vỗ cánh bay cao. Nó đã có thể bay lượn tận phía chân trời, sau đó bay về nhà của mình.
Trấn Hoài Viễn.
- Trời sắp tối rồi.
Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành, dáng người cao gầy đứng trên tường đất, nhìn về phía quân doanh Cao Cú Lệ thấp thoáng đối diện với sông Liêu Hà phía rất xa kia, lẩm bẩm nói.
Ông ta rất gầy, cho nên áo choàng khoác trên vai trông rộng thùng thình. Ông ta mặc một bộ quan phục của võ tướng Đại Tuỳ, lưng lại không đeo đao, nhìn dòng nước sông Liêu Hà chảy xiết phía xa, người đàn ông trung niên cau mày. Đang là buổi trưa mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng miệng ông ta lại lẩm bẩm câu trời sắp tối rồi. Mấy người đứng sau ông ta càng khiến người khác không hiểu nổi là đều lần lượt gật đầu, như thể đều đồng ý với lời nói xằng nói bậy của người đàn ông trung niên.
- Trời đúng là sắp tối rồi.
Một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, tóc đã hoa râm phụ hoạ nói theo: - Đường Công, hay là chuẩn bị sớm đi.
Người đàn ông trung niên chậm rãi khoát tay áo đáp: - Triệu Nhân, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta là quan thần của Đại Tuỳ đương nhiên sẽ cung cúc tận tuỵ vì Đại Tuỳ, nếu ngươi không muốn hại Lý gia ta tan cửa nát nhà, vậy thì việc ngươi nói trước đó đừng có nhắc lại nữa.
Người kia thở dài, không nói gì nữa.
Y tên là Lưu Văn Tĩnh, tự là Triệu Nhân.
Người được Lưu Văn Tĩnh gọi là Đường Công đương nhiên chính là Đường quốc công Lý Uyên cai quản đô lương đại quân ở Hoài Viễn. Ban nãy chuyện Lý Uyên và các mưu sĩ thuộc hạ đang tranh luận là kể từ đầu năm trên các vùng đất lớn phương bắc đã có mấy tên đại tặc khởi sự phản Tuỳ, Lưu Văn Tĩnh nhân cơ hội khuyên nhủ Lý Uyên cũng sớm có mưu đồ. Lý Uyên chỉ lắc đầu không đồng ý, mọi người đều không tiện nói gì nữa.
- Tôn An Tổ, Trương Kim Xưng, Vương Bạc
Lý Uyên thở dài nói: - Bọn họ không làm nên đại sự được.
Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Tôn An Tổ người quận Thanh Hà vì không cam lòng để thê tử chết đói còn mình bị bức đi lính nên đã phẫn nộ đánh chết Huyện lệnh. Dưới sự giúp đỡ của Đậu Kiến Đức chiêu mộ dân chúng tạo phản, dẫn quân tiến vào hồ Cao Kê, tự xưng là Mạc Dương Công. Trong mấy tháng ngắn ngủi, y đã liên tiếp tấn công nhiều huyện thành, mặc dù đều không công phá được, nhưng đã khiến lòng dân ở các châu huyện gần đó bàng hoàng.
Không lâu sau, đồng hương Thanh Hà với Tôn An Tổ là Trương Kim Xưng cũng giương cờ tạo phản, chiếm cứ đầm Cự Lộc, gây rối các quận huyện xung quanh cướp bóc dân chúng. Y phối hợp chặt chẽ với Tôn An Tổ ở đầm Cự Lộc, một nam một bắc, thanh thế dần lớn mạnh.
Mà so với Tôn An Tổ và Trương Kim Xưng thì Vương Bạc người quận Tề càng có danh khí lớn hơn nữa. Y và đồng hương Mạnh Nhượng sau khi nhất tề tạo phản, chiếm giữ núi Trường Bạch, mấy tháng ngắn ngủi đã phát triển thành một lực lượng võ trang hùng mạnh có hàng vạn người. Y tự xưng là Tri Thế Lang, viết nên một bài "Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca" đã được lưu truyền rộng rãi trong một thời gian rất ngắn.
- Hoằng Cơ, nghe nói ngươi và tên Tôn An Tổ đó có chút quan hệ?
Lý Uyên nghiêng đầu hỏi võ quan trẻ tuổi dáng người khôi ngô vạm vỡ đang đứng phía sau.
Người này cao khoảng một mét chín, lưng hổ eo vượn, mặc quan phục Giáo uý Đại Tuỳ chính lục phẩm, tay cầm hoành đao giắt ở thắt lưng, mặt mài tuấn tũ, khí vũ hiên ngang.
- Gã từng là lão binh dưới trướng gia phụ, khi còn nhỏ tại hạ đã gặp gã vài lần.
Lưu Hoằng Cơ, cha y là Lưu Thăng từng là Thứ sử Hà Châu của Đại Tuỳ, là bạn cũ với Lý Uyên. Sau khi Lưu Thăng qua đời, gia đạo suy bại, vô cùng nghèo khó. Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã hạ chỉ mệnh vào tháng hai ở Trác quận rằng con cháu gia đình tử tế trong thiên hạ tự chuẩn bị ngựa, áo giáp, binh khí đến Trác quận tập kết, Lưu Hoằng Cơ vì nghèo khó không mua nổi ngựa đã đi bộ đến Trác quận. Giữa đường do không có lộ phí, cùng với một lũ đồ tể kết hợp ăn trộm một con trâu giết bán thịt, bị người ta bẩm báo quan phủ nhốt vào đại lao. May mà Lý Uyên biết được, phái người đưa tiền chuộc gã ra. Từ đó về sau gã luôn theo bên cạnh Lý Uyên, Lý Uyên thấy gã võ dũng cũng rất yêu mến tín nhiệm. - Chuyện này đừng nhắc lại nữa, không được nói với bất kỳ ai.
Lý Uyên nhíu mày nói: - Tôn An Tổ là một kẻ phản tặc, y không phải là lão binh xuất thân từ gia phủ nhà ngươi, ngươi và y không có chút quan hệ gì, biết chưa?
Lưu Hoằng Cơ cảm kích nhìn Lý Uyên, khom người đáp: - Tại hạ nhớ kỹ.
Lý Uyên ừ một tiếng, nói: - Thường ngày ngươi qua lại nhiều với Thế Dân, nó thích tập võ, thân thủ ngươi rất tốt, hãy dậy nó nhiều hơn. Cứ coi như một nửa là thầy của nó đi, để nó mở mang thêm kiến thức đã kiêu ngạo quá.
Con cả của Lý Uyên là Lý Kiến Thành nói: - Có Hoằng Cơ huynh dạy Thế Dân tập võ, nó chắc chắn sẽ cực kỳ vui mừng.
Lý Uyên liếc nhìn đứa con trai trưởng tính cách ôn hoà hiền hậu của mình, thở dài nói: - Hàng ngày con làm huynh trưởng cũng quá nuông chiều các em, Thế Dân còn được, chứ Nguyên Cát bướng bỉnh quá!
Lý Kiến Thành khom người đáp: - Phụ thân, Nguyên Cát còn nhỏ, đang lúc bướng bỉnh. Nếu quản quá nghiêm khắc sẽ phản tác dụng.
Điều Lý Uyên vui mừng nhất chính là quan hệ giữa ba đứa con trai của mình rất hoà thuận, huynh đệ kính trên nhường dưới. Đặc biệt là con trưởng Kiến Thành và con thứ Thế Dân, hai người vô cùng khăng khít. Từ nhỏ đã như thế, Lý Kiến Thành cho dù làm gì, Lý Thế Dân đều sẽ đi theo sau giống như cái đuôi.
Lý Uyên gật đầu nói: - Tử Kỳ, có chuyện con phải nhớ kỹ, nhà chúng ta giờ không còn như ngày xưa, con hàng ngày hành sự nhớ không được huênh hoang, tránh để người đời mượn cớ.
- Hài nhi xin ghi nhớ.
Lý Kiến Thành cung kính đáp lại.
Lý Uyên thở dài nói: - Trời sắp tối rồi, thế đạo sắp loạn. Lý gia chúng ta càng phải cẩn thận hơn, có thể bảo vệ gia tộc, huynh muội các ngươi không phải lo cơm ăn áo mặc, ngoài ra ta cũng không còn yêu cầu xa vời nào khác.
Nói xong, ông ta lơ đãng liếc nhìn Lưu Văn Tĩnh, ánh mắt khiến người khác khó suy đoán.
Lưu Văn Tĩnh hoảng hốt trong lòng, đành phải chuyển chủ đề: - Đường Công, ngài từng nghe qua lời tiên tri của lão ni trước khi chết chưa?
- Triệu Nhân! Câm mồm!
Cơn thịnh nộ không hiểu từ đâu tới của Lý Uyên khiến mọi người thót tim, ông ta quay đầu lạnh lùng nhìn Lưu Văn Tĩnh nói: - Chuyện này không ai được phép nhắc lại nữa, nếu các ngươi còn muốn để cho Lý gia ta sinh tồn tiếp thì coi như chưa ai từng nghe qua chuyện này.
Bộ dạng giận dữ của ông khiến người khác vô cùng sợ hãi, lúc này, các mưu sĩ thuộc hạ của Lý Uyên mới bất ngờ phát hiện ra, người đàn ông trung niên trước mặt họ bị người đời cười chê là Lý lão ẩu này, nhìn quanh đều có một luồng sát khí lạnh lẽo.