Chương 68.2:. Số mệnh sao?.
Một mặt chạy trốn, hắn vừa thỉnh thoảng biến hóa góc độ. Cho dù là báo săn thoăn thoắt nhất cũng không linh hoạt bằng hắn. Cho dù là linh dương giỏi về chạy trốn nhất cũng không giảo trá bằng hắn.
Văn Ngoạt bám sát phía sau Lý Nhàn, áo gấm bồng bềnh, không chút nào bị Lý Nhàn từ bỏ. Tốc độ chạy trốn của Lý Nhàn khiến ông ta giật mình, mà càng làm cho ông ta giật mình chính là phương hướng lựa chọn chạy trốn của Lý Nhàn.
Dưới chân núi.
Nơi chiến mã của Huyết kỵ.
Ánh mắt Văn Ngoạt nghiền ngẫm nhìn thiếu niên bay vút phía trước, trong lòng thật ra hơi chút khiếp sợ. Ông ta thật không ngờ, thiếu niên kia lại đoán được nơi chiến mã đó không có mai phục.
Lý Nhàn đoán không lầm, Văn Ngoạt đang chơi một trò chơi khiến ông ta hưng phấn. Mấu chốt trò chơi này ở chỗ, bốn phương tám hướng gần như tất cả đều là tử môn, duy chỉ có chỗ kia là sinh môn.
Đây là lỗ hổng Văn Ngoạt cố ý để lại, ông ta muốn nhìn thấy đám mã tặc này không dám đi lấy ngựa.
Ông ta thật không ngờ, thiếu niên kia lại có thể đoán ra được.
Nếu ông ta biết, đội ngũ mà Hoàng Loan mang theo cũng hoàn toàn rơi vào bẫy của Lý Nhàn, chỉ sợ kinh ngạc trong lòng ông ta còn đậm hơn nữa. Ông ta chưa bao giờ là người xem nhẹ đối thủ, cũng chưa bao giờ sẽ đánh giá cao đối thủ. Nhưng lúc này đây, hiển nhiên ông ta đánh giá thấp tâm trí của thiếu niên kia.
- Xem ra thật sự không thể để cho ngươi sống sót rồi.
Văn Ngoạt lẩm bẩm nói.
Lý Nhàn chạy như bay, khi xuất hiện trước mặt hắn là một vách đá dựng đứng, ánh mắt tức thì sáng rực. Hắn không bởi vì vách đá dựng đứng này ngăn cản đường đi mà ảo não, trên thực tế vách đá dựng đứng này chính là một trong kế hoạch chạy trốn của hắn. Nơi này không phải vách đá dựng đứng phụ cận Trương Trọng Kiên bọn họ ẩn thân mà là lúc lên núi Lý Nhàn cũng đã lưu ý địa phương ở dưới. Thật ra bắt đầu từ lúc lên núi, Lý Nhàn quan sát nhìn kỹ địa hình này. Mà một người từ trong tã lót bắt đầu chạy trốn, để ý đường lui đã thành thói quen của hắn.
Vẫn vọt tới trước vách đá dựng đứng cao ba mươi mấy mét kia, Lý Nhàn lại không có ý tứ nào dừng lại. Hắn giống như ưng non luyện tập bay lượn, không ngờ trực tiếp từ trên vách đá dựng đứng nhảy xuống.
Giữa không trung Lý Nhàn ném cung cứng xuống chân núi, rút chủy thủ từ trong túi da hươu ra cực nhanh, sau đó hắn vặn người trên không trung, mạnh mẽ đâm chủy thủ vào vách núi đá. Thanh âm chói tai vang lên, chủy thủ đâm vào trong vách dá bắn ra hoa lửa. Cứ như vậy, thân mình của Lý Nhàn trên vách đá dựng đứng trượt xuống, mượn chủy thủ giảm tốc độ trượt xuống. Khi còn cách mặt đất khoảng ba bốn thước, hai chân của Lý Nhàn đồng thời đạp lên vách đá dựng đứng trước sau lộn một vòng xinh đẹp vững vàng đáp xuống đất.
Thuận tay nhặt cung cứng lên, Lý Nhàn như gió xông về phía trước.
Hắn có chủy thủ, có thể cắt kim đoạn ngọc cho nên không giảm tốc độ nhanh chóng nhảy xuống vách đá dựng đứng. Trong tay Văn Ngoạt dù có đao, nhưng lại không đơn giản đâm vào nham thạch như vậy được. Nhưng ông ta cũng không hề dừng bước, mà kêu to một từ.
- Tán!
Thanh Diên phía sau ông ta mười mấy thước lập tức ném tán lớn màu đen đã thu lại ra ngoài, giống như một đạo lưu quang màu đen, tán lớn màu đen kia nhanh chóng bắn về phía Văn Ngoạt.
Văn Ngoạt cũng không quay đầu lại, giơ tay bắt lấy tán đen, cổ tay run lên.
Phịch một tiếng, mở tán ra.
Ông ta cũng trực tiếp nhảy từ trên vách đá dựng đứng xuống, cầm tán nhẹ nhàng rơi xuống.
Lý Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Văn Ngoạt giơ cao tán thân hình kinh diễm bay xuống. Đầu tiên hắn sửng sốt, ngay sau đó lập tức mắng một câu.
Hắn không dám dừng lại, chạy như điên trong rừng rậm.
Cứ truy đuổi như vậy và bị đuổi như vậy trong hơn nửa canh giờ, Lý Nhàn đã có thể nhìn thấy ánh sáng ngoài khu rừng. Chỉ cần ra khỏi khu rừng, sau đó lao từ sườn núi cao xuống, nơi đó là nơi Huyết kỵ để lại chiến mã. Nếu Văn Ngoạt nói không sai, như vậy chỉ cần xông tới đó lấy Đại Hắc Mã, dù Văn Ngoạt biết bay cũng không thể đuổi kịp hắn. Nhưng trong lòng Lý Nhàn thật ra hơi chút không yên, hắn lo lắng người của Văn Ngoạt đã giết toàn bộ chiến mã rồi.
Một khắc lao ra khỏi khu rừng này, Lý Nhàn huýt một tiếng sáo vang dội!
Dưới chân núi vọng đến tiếng hí của chiến mã đáp lại. Lý Nhàn huýt sáo, sau khi nghe tiếng hí của Đại Hắc mã, trong lòng hắn lập tức thoải mái.
Hắn chạy một mạch từ trên sườn núi cao lao xuống như điên, thời điểm sắp lao từ trên sườn núi cao xuống, bỗng, một cảm giác bất an và sợ hãi mãnh liệt theo tiếng gió gào thét nảy sinh khiến cho Lý Nhàn lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn mạnh mẽ tránh né sang một bên, sau đó xoay người, trước tiên rút trực đao sau lưng ra. Hắn chỉ kịp chắn trực đao trước ngực, một bóng đen đã nhanh như tia chớp đánh tới.
Keng một tiếng.
Lực độ cực mạnh đánh Lý Nhàn bay ra ngoài. Hắn cảm thấy trong ngực bị đè nén mạnh mẽ, cổ họng tức thì tanh nồng, sau khi nôn một ngụm máu ra ngoài, cuối cùng Lý Nhàn cũng thấy rõ bóng đen kia.
Đó là cán tán đen lớn, sau khi thu tán đã được Văn Ngoạt ném qua. Nếu không phải Lý Nhàn có phản ứng nhanh chóng, hắn đã bị cán tán thô to đó đâm xuyên qua ngực rồi. Nếu không phải trực đao là do vẫn thạch chế tạo nên cứng hơn thép bình thường, thì tán đen lớn kia có thể đánh nội tạng của Lý Nhàn vỡ thành một bãi thịt nát rồi.
Trên thế giới không có nhiều trùng hợp như vậy. Lý Nhàn có thể trong mấy năm liên tục bỏ chạy tìm đường sống, cũng không phải bởi vì vận khí và trùng hợp, duyên cớ lớn nhất chính là bởi vì hắn là người có chuẩn bị. Hắn là một kẻ điên, một kẻ điên vì sống sót mà không từ thủ đoạn làm cho mình trở nên mạnh mẽ; một kẻ điên bất cứ thời khắc nào cũng chuẩn bị ứng phó với sinh tử; một kẻ điên vĩnh viễn sẽ không chỉ có một thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
Nếu quả thật trước khi lên núi hắn không đưa nhuyễn tiên của Âu Tư Thanh Thanh, dù trực đao có thể ngăn được một kích kinh diễm của tán đen kia, hắn cũng sẽ bởi vì rơi từ trên sườn núi cao xuống mà gãy xương đứt gân, cho dù không trực tiếp ngã chết cũng không có khả năng thoát được rồi.
Trước giây phút ngắn ngủi mất đi ý thức, động tác hắn bỏ trực đao tại sườn núi cao rút nhuyễn tiên ra, vung lên, nhuyễn tiên quấn lên một cây đại thủ làm giảm tốc độ rơi xuống của hắn.
Mặc dù là như vậy, Lý Nhàn từ trên sườn núi cao bị ngã xuống vẫn thất điên bát đảo khiến hắn tức thì ngất đi.
Mà Văn Ngoạt không còn đại hắc tán nữa thì bay như tiên từ trên sườn núi cao cực nhanh xuống.
Thiếu niên lang ngã sấp xuống ở trong bụi cỏ, Đại Hắc mã xông lại cũng không thể ngăn cản chủ nhân hôn mê. Hắc mã lè lưỡi liếm hai má của Lý Nhàn, dùng miệng an ủi hy vọng chủ nhân tỉnh lại.
Thiếu niên thật sự quá mệt mỏi rồi.
Trước khi hắn hôn mê, tựa như thấy tòa miếu am lụn bại, dường như thấy lão ni mặt đầy nếp nhăn kia, dường như, lại trở về ngày gió tuyết đó.
Văn Ngoạt chậm rãi đi đến chỗ Lý Nhàn, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú nhưng bẩn thỉu kia khẽ thở dài một cái.
- Chung quy ngươi khó thoát được số mệnh.
Văn Ngoạt than nhẹ, chậm rãi giơ hoành đao lên.