Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 11

Chương 11
Nhóm WPO

Một nữ cần vụ vóc người đẫy đà dẫn Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ đến phòng làm việc của Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm đang nghỉ trưa, anh để nguyên quần áo ngả người trên đi-văng chợp mắt một lúc. Thấy ba người bước vào, anh vội đứng lên rồi mời họ ngồi.
Phương Mộc nói vắn tắt ý định, rồi mở cặp sách lấy ra cuốn sách bằng tiếng Anh và cuốn sổ tay của mình đưa cho Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm rất hào hứng, anh xem rất tỉ mỉ một hồi lâu. Cuối cùng, giống như Ngô Hàm đã nói, Hình Chí Sâm nêu ra vấn đề Giả Liên Bác đã chết, nhưng không có tên trong tấm thẻ mượn sách. Anh nhìn Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ bằng ánh mắt ‘trưng cầu’, và hỏi: “Các cậu cho rằng sự việc này nói lên điều gì?”
Cả ba sinh viên lúng túng nhìn nhau. Ngô Hàm đánh bạo nói: “Chúng tôi cũng không thể khẳng định đây có phải một đầu mối có giá trị hay không, mà chỉ cảm thấy hơi khả nghi, cho nên mới cần đến báo cho các anh.”
Hình Chí Sâm nhìn cậu ta: “Cậu tên gì?”
“Ngô Hàm.”
Hình Chí Sâm cúi nhìn danh sách trong cuốn sổ tay, rồi ngẩng đầu lên: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là Phương Mộc, cậu là Chúc Thừa Cường, đúng không?”
Phương Mộc và Chúc Tứ đệ gật đầu.
Hình Chí Sâm nói: “Cả ba cậu đều có tên trong danh sách này, các cậu cảm thấy nạn nhân tiếp theo rất có thể là mình, phải không?”
Cả ba đều đỏ mặt.
“Tâm trạng của các cậu, tôi hiểu, nhưng không cần phải căng thẳng như thế làm gì. Hiện giờ, vẫn chưa có căn cứ chứng tỏ mấy vụ án đều do một hung thủ gây ra. Cho nên cuốn sách và cả tấm thẻ mượn sách này có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”
Hình Chí Sâm chú ý đến Phương Mộc đang đắn đo định nói gì đó, bèn tủm tỉm ra hiệu cho Phương Mộc cứ nói.
“Tôi cảm thấy…” Phương Mộc hơi do dự: “Mấy vụ án mạng này là do một kẻ gây ra.”
“Thế ư? Lý do là gì?” Hình Chí Sâm nhướn mày: “Có chứng cứ gì không?”
“Không. Mà chỉ là cảm giác…” Phương Mộc cân nhắc từ ngữ, cảm thấy rất khó diễn đạt cho rõ cảm giác đó của mình: “Tôi cảm thấy… mình có thể cảm nhận thấy hắn.”
Chúc Tứ đệ và Ngô Hàm kinh ngạc nhìn Phương Mộc.
“Thậm chí có lúc tôi cảm thấy tôi chính là hắn!” Đã nói ra rồi, Phương Mộc đánh liều nói tất cả ra.
Hình Chí Sâm sắc mặt không thay đổi nhìn cậu thanh niên đang kích động, anh chậm rãi nói: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Biết ạ! Nhưng tôi không phải hung thủ. Điều này thì các anh biết rất rõ.”
Hình Chí Sâm chăm chú nhìn Phương Mộc, rồi anh nhẩn nha châm một điếu thuốc lá.
“Cậu thử nói cảm nhận của mình xem nào?”
Trong nửa giờ sau đó, Phương Mộc kể với Hình Chí Sâm cách nhìn nhận của mình về mấy vụ án mạng kia. Nhất là sau vụ án hai sinh mạng ở sân vận động, anh cảm nhận ra hung thủ tìm thấy khoái cảm trong hành vi giết người.
Phương Mộc có ý nhấn mạnh mấy chữ này: nghệ thuật giết chóc.
Hình Chí Sâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản ngồi nghe, trong thâm tâm, anh cảm thấy cậu thanh niên này quả là khác thường. Dù miêu tả không có một chút căn cứ sự thật nào, thậm chí có thể coi đây chỉ là những suy đoán chủ quan, nhưng điểm xuất phát để suy luận thế giới nội tâm của hung thủ, cách tư duy của cậu ta thật là táo bạo. Dù Hình Chí Sâm chưa quyết định cần phải đồng thời xử lý cả ba vụ án, nhưng chính anh cũng đã suy đoán như Phương Mộc: hung thủ chỉ có một.
Có điều, hiện giờ không có chứng cứ để chứng minh suy đoán này, tuy nhiên, những ý nghĩ của Phương Mộc lại là một gợi ý đáng kể cho Hình Chí Sâm. Trong khi chưa có manh mối nào có giá trị thì việc nghiên cứu tâm lý hung thủ cũng có thể là một hướng đi.
Hình Chí Sâm quyết định giữ cuốn sách và cuốn sổ tay lại, coi như một manh mối để điều tra. Khi tiễn ba cậu sinh viên ra về, anh đưa cho Phương Mộc tấm danh thiếp của mình, dặn dò Phương Mộc nếu phát hiện ra chi tiết gì thì cứ báo cho anh biết. Phương Mộc hơi do dự rồi cũng nhận lời.
Ngồi trên xe trở về, Ngô Hàm nói giọng vừa kinh ngạc vừa khâm phục: “Không ngờ Phương Mộc thật tài ba!”
Chúc Tứ đệ khẽ đấm vào vai Phương Mộc: “Từ nay cậu có ý tưởng gì thì đừng giữ kín trong lòng nữa, cứ nói ra, anh em ta sẽ cùng phân tích.”
Phương Mộc im lặng, tay anh mân mê tấm danh thiếp đang để trong túi áo, mắt nhìn ra khung cảnh trời chiều ngoài cửa kính.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Tổ chuyên án bắt tay vào xem xét cuốn sách tiếng Anh và danh sách trong tấm thẻ mượn sách. Kết quả khiến họ rất thất vọng. Tên sách dịch ra tiếng Trung Quốc nghĩa là ‘Kinh tế học quốc tế và chính sách kinh tế quốc tế’, tác giả Philip Kin là người nước ngoài. Là sách tiếng Anh, nên số người mượn không nhiều. Danh sách người mượn ghi trong thẻ mượn sách, là các sinh viên Học viện pháp luật và khoa kinh tế. Cũng dễ hiểu thôi: ngoài sinh viên những ngành nói trên, chẳng mấy ai hứng thú với những cuốn sách loại này. Trong đó, ba người đã chết là Chu Quân, Đồng Sảnh, Tống Phi Phi đã từng mượn về đọc. Về thứ tự, thì Đồng Sảnh mượn sớm nhất, rồi đến Chu Quân, cuối cùng là Tống Phi Phi. Người chết thứ tư là Giả Liên Bác bạn trai của Tống Phi Phi, nhưng cậu không có tên trong danh sách này.
Các kỹ thuật viên kiểm tra kỹ cuốn sách, mong tìm thấy những dấu hiệu của mật mã hoặc ám hiệu gì đó, nhưng đều không có. Cuốn sách vẫn còn rất mới, chỉ có vài chỗ do người đọc dùng bút đánh dấu lại.
Tổ chuyên án dần dần thiên về nhận định rằng danh sách trên tấm thẻ mượn sách chỉ là ngẫu nhiên; họ cũng nghiên cứu thêm và đưa ra quyết định kiểm tra lại toàn bộ tàng thư của thư viện, nếu lại có những tấm thẻ đồng thời có tên ba người thậm chí cả bốn người đã chết, thì càng chứng tỏ đây hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Nhưng thư viện trả lời rằng, sau lần chỉnh lý vừa qua, họ đã tiêu hủy vô số thẻ mượn sách. Tuy không thể chứng minh rằng tấm thẻ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng cảnh sát cũng không thiết tiếp tục điều tra khía cạnh này nữa.
Phía cảnh sát tạm thời im lặng, nhưng tin tức về ‘tấm thẻ mượn sách chết chóc’ đã lan truyền khắp Đại học Sư phạm, và càng lúc càng ly kỳ. Phiên bản được kháo nhau rộng rãi nhất là, trong thư viện trường có một cuốn sách giết người, những ai đã từng mượn đọc sẽ đều phải chết. Ngày nào cũng có người đến tìm Phương Mộc để hỏi xem mình có tên trong cái danh sách độc giả đó không, kết quả là, có anh nghe xong thì mặt mũi xám như tro, có anh lăn ra ngất, cũng có anh nhảy cẫng lên vì mừng rỡ.
Một buổi chiều nọ, Ngô Hàm trở về phòng ký túc thì vừa khéo nhìn thấy một tốp người ra về với vẻ mặt hớn hở như vừa chết hụt được sống lại. Phương Mộc và Chúc Tứ đệ đang ngồi nhà, vẻ mặt lầm lì.
“Cứ đà này thì không ổn.” Ngô Hàm cau mày: “Phòng của chúng ta biến thành công ty tư vấn mất rồi!”
“Thì tôi biết làm gì bây giờ?” Phương Mộc mệt mỏi nói: “Thằng nhóc học năm thứ 2 khoa kinh tế đã đến đây ba lần, lần đầu tôi nói rằng nó không có tên trong danh sách, nhưng nó không tin. Cứ như là tôi muốn hại nó thì phải!”
Ngô Hàm mỉm cười, hỏi: “Có tin gì ở Sở công an không?”
“Không.” Phương Mộc có vẻ tiu nghỉu: “Chắc họ cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên, trùng hợp.”
“Còn cậu, cậu nghĩ sao?”
Phương Mộc do dự một lát: “Tôi không cho là thế, tôi khẳng định tấm thẻ mượn sách ấy có vấn đề.”
Chúc Tứ đệ từ nãy vẫn im lặng, bây giờ mở miệng.
“Các cậu có nghĩ rằng…” Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt có nét sợ hãi: “Có lẽ…”
Chúc Tứ đệ không nói tiếp, hình như những câu định nói ra, ngay cậu ta cũng càng thấy sợ hãi.
“Ý cậu là… có lẽ hung thủ nằm ngay trong danh sách ấy chứ gì?” Phương Mộc hơi run run: “Tôi cũng đã nghĩ đến điều này.”
Cả ba ngồi lặng đi một lúc.
Sau một hồi lâu, Ngô Hàm chậm rãi nói: “Tôi đề nghị chúng ta mở cuộc họp. Tất cả mọi người.”
Họ ấn định vào 4 giờ rưỡi chiều, cũng là lúc nhà ăn đã mở cửa, phần lớn sinh viên đều vào đó ăn cơm, sẽ ít có khả năng bị quấy nhiễu. Địa điểm gặp gỡ là phòng học ở đầu cầu thang tầng 6 Học viện pháp luật. Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ chia nhau thông báo cho những người còn lại có tên trong ‘danh sách’.
Lúc 4 giờ 40 thì tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ. Bao gồm:
Học viện pháp luật: Trương Quốc Đống, Tề Viễn sinh viên năm thứ 4; Phương Mộc, Ngô Hàm, Chúc Thừa Cường, Vương Kiện sinh viên năm thứ 3. Khoa kinh tế: Trần Hy (nữ), Vương Bồi (nữ), Liêu Sấm, sinh viên năm thứ 2; Trâu Kỳ, Lưu Bách Tùng sinh viên năm thứ 3.
Mười mấy người ngồi rải rác trong phòng học, ai cũng lén nhìn trộm nhau, những người đã quen nhau đang thì thầm to nhỏ. Một bầu không khí quái dị bao trùm cả phòng học.
Phương Mộc cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Là người chủ trì kêu gọi mọi người đến tụ tập, anh không thể không tỏ ra có khí thế.
Phương Mộc hắng giọng, rồi cầm cuốn sổ tay lên: “Các bạn đã đến đủ cả rồi, tôi xin điểm danh, đọc đến tên ai thì người ấy đứng dậy, để tiện cho mọi người cùng làm quen với nhau.”
Anh điểm danh các bạn ở Học viện pháp luật trước, Trương Quốc Đống và Tề Viễn đều học lớp trên, mọi ngày Phương Mộc cũng thường chơi bóng với họ, coi như đã quen nhau. Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ thì khỏi phải bàn. Khi đọc đến tên Vương Kiện, thì không ai lên tiếng, đọc đến lần thứ hai, thì một nam sinh mặt mũi xám ngoét ngồi ở góc phòng mới nói ‘có’.
Đọc xong danh sách, Phương Mộc thở phào, cứ như vừa làm xong một nhiệm vụ rất khó khăn. Rất có thể, trong hơn chục người ngồi đây có một người sắp phải ‘hiến tế’.
Danh sách này chẳng khác nào một lá thư mời từ địa ngục gửi đến khiến người ta kinh hãi.
“Các bạn đều biết trong gần ba tháng qua trường ta liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng, cướp đi sinh mạng của bốn người. Tôi vào thư viện vô tình phát hiện ra một cuốn sách và một tấm thẻ mượn sách, trong thẻ đó có tên ba người đã gặp nạn.”
Những người ngồi đây đều đã biết thông tin này, nhưng khi nghe chính Phương Mộc nói ra, sắc mặt ai cũng tái mét.
“Tôi không biết tấm thẻ đó có liên quan gì đến các vụ án kia không, nhưng riêng tôi thì cảm thấy đây không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù tôi rất mong đây chỉ là ngẫu nhiên. Vì thế, tôi muốn nhắc các bạn…” Phương Mộc đưa mắt nhìn từng người một lượt: “Tính mạng là quan trọng, dẫu khả năng xấu chỉ là một phần chục nghìn thì chúng ta vẫn cứ phải cảnh giác.”
Ở một góc lớp bỗng có tiếng cười khẩy. Phương Mộc nhìn về hướng đó, thấy Vương Kiện đang lắc đầu, sắc mặt đầy vẻ khó chịu.
Phương Mộc thôi không nhìn cậu ta nữa: “Tôi biết các bạn đều đang nghi ngờ cách nghĩ của tôi. Tôi xin nói luôn, tôi không phải cảnh sát, phá án không phải nhiệm vụ của tôi. Tôi cũng không cần có chứng cứ gì. Tôi xin nói thẳng ra rằng, tất cả chỉ là trực giác của tôi. Tôi cũng không trông chờ các bạn phải tin tôi, nhưng tôi mong mỗi chúng ta đều nâng cao cảnh giác, vì rất có thể nạn nhân tiếp theo sẽ là một trong số chúng ta.”
Phương Mộc ngừng lại một lát. Cả phòng học im ắng như cõi chết.
“Sức lực của mỗi cá nhân là có hạn, cho nên tôi mong mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, và không hành động một mình trong bất kỳ tình huống nào. Nếu các bạn phát hiện ra những sự việc hoặc con người khả nghi, thì nên thông báo cho nhau. Nói đơn giản là chúng ta hãy kết nối thành một khối. Có lẽ, chỉ có như vậy thì… chúng ta…” Phương Mộc liếm đôi môi đã khô cứng: “… mới có thể bảo vệ tính mạng của chúng ta.”
Phương Mộc đã nói xong. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Rất nhanh, một nữ sinh khoa kinh tế giơ tay phát biểu, Phương Mộc nhớ rằng cô tên là Vương Bồi.
“Nhưng, tại sao lại không để cho cảnh sát bảo vệ chúng ta?”
“Theo tôi được biết, đối với các vụ án đã xảy ra, cho đến hôm nay cảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì trong điều tra khám phá. Và họ cũng không cho rằng tấm thẻ mượn sách có liên quan đến các vụ án đó.” Ngô Hàm bình tĩnh nói: “Nói cách khác, cảnh sát sẽ cho rằng chúng ta tập hợp ở đây hôm nay là một chuyện hão huyền chẳng đâu vào đâu.”
“Vậy… chúng ta nên thế nào đây?” Trâu Kỳ sinh viên năm thứ 2 khoa kinh tế hỏi.
“Như tôi vừa nói, chúng ta gắng tối đa không hành động một mình. Nhất là vào buổi tối, dù đi đâu cũng nên có bạn đi cùng. Nếu có tình hình gì khác thường thì thông báo ngay.” Phương Mộc ngừng lại một lát: “Chúng ta có thể chia làm hai tổ, các bạn ở khoa kinh tế là một tổ, các bạn ở Học viện pháp luật là một tổ. Nếu không thấy phiền hà, thì ngoài giờ lên lớp và đi ngủ ra, chúng ta gắng ở gần kề nhau. Nếu các bạn không phản đối, thì tôi tạm thời phụ trách tổ Học viện pháp luật, tổ khoa kinh tế cũng nên cử một bạn làm tổ trưởng, để chúng ta tiện liên lạc với nhau.”
“Tôi chịu thôi.” Liêu Sấm ở khoa kinh tế đứng lên: “Nhà tôi ở trong thành phố này, hàng ngày tan lớp xong tôi về nhà. Và… cái chuyện này đúng là rất viển vông.”
“Thế thì bạn có thể ra về.” Phương Mộc nghiêm mặt lại: “Nếu có bạn nào cảm thấy chuyện tôi đang nói là rất vớ vẩn, thì có thể ra về.”
Anh nhìn Vương Kiện, ánh mắt đôi bên gặp nhau. Vương Kiện cúi xuống, ngồi im bất động.
Liêu Sấm sải bước ra ngoài, sập cửa đánh sầm một cái. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhưng vẫn ngồi yên.
Suốt một tiếng đồng hồ sau đó, Phương Mộc và những người còn lại bàn kế hoạch từ nay về sau và phương thức liên lạc. Mọi người quyết định làm theo ý kiến của Phương Mộc, chia thành hai tổ. Tổ Học viện pháp luật do Phương Mộc phụ trách, Trần Hy chủ động nhận phụ trách tổ khoa kinh tế. Mọi người thống nhất rằng, ngoài giờ lên lớp và khi đi ngủ ra, sẽ gắng tối đa ở gần bên nhau; 5 giờ chiều mỗi ngày sẽ hội ý ở hội trường B để kiểm tra sĩ số và trao đổi tình hình trong ngày hôm đó. Phương Mộc và Trần Hy ghi cho nhau số điện thoại phòng ký túc và số máy nhắn tin BP.
Cuối cùng, có người đề nghị đặt tên chung cho cả tập thể. Lưu Bách Tùng nhanh nhẩu nói luôn: “Gọi là tổ WPO.”
Mọi người đều có vẻ không hiểu. Cậu ta bèn giải thích: “Nghĩa là We protect ourselves.”
Tất cả nhất trí thông qua.
Cuộc họp kết thúc, Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ ra về cuối cùng. Cả ba sánh vai nhau bước đi trong sân trường đang càng lúc càng tối, rất có tư thế ‘sinh tử có nhau’.
“Thế là tốt rồi, mọi người cùng đoàn kết, quan tâm hỗ trợ lẫn nhau.” Chúc Tứ đệ nhìn bầu trời, nói giọng bùi ngùi: “Hung thủ muốn ra tay cũng sẽ không dễ đâu.”
“Đúng! Và…” Phương Mộc ngập ngừng.
“Cậu định nói là nếu hung thủ có tên trong danh sách này thật thì chúng ta cũng dễ khống chế hắn, phải không?” Ngô Hàm nói với Phương Mộc.
Phương Mộc ngượng nghịu cười, coi như đã thừa nhận.
“Nói thật xem…” Ngô Hàm dừng bước, nhìn Phương Mộc, nghiêm sắc mặt hỏi: “Cậu có nghi ngờ tôi và Chúc Tứ đệ không?”
Phương Mộc không do dự đáp: “Không! Còn hai cậu?”
Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ nhìn nhau mỉm cười: “Cũng không! Tôi nhắc lại câu này: cậu không có cái gan ấy! Hì hì…”
Hình như ánh trăng trên đỉnh đầu bỗng sáng hẳn lên.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất