Chương 14
Chẳng Kẻ Nào Hạ Nổi Ta
Thời gian cứ lững lờ trôi, đã sắp hết năm.
Người qua lại ở sân trường ngày một thưa thớt, vì trời ngày càng lạnh, và cũng vì nhiều ‘lệnh cấm’ khống chế mọi người. Tuy nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là sắp thi học kỳ đến nơi. Với đa số mọi người, thì chỉ cốt vượt qua được kỳ thi học kỳ, coi như ổn cả. Còn đối với sinh viên Học viện pháp luật thì đây là một lần cạnh tranh ác liệt.
Trong các phòng ký túc xá hầu như không thấy bóng các sinh viên lớp Cơ Địa. Cổng chính khu nhà vừa mở ra, họ đã đua nhau đi thư viện để chiếm chỗ ngồi, rồi bám riết ở đó cả ngày, thậm chí khi đi ăn cũng phải rất gấp gáp tranh thủ. Cho đến lúc chỉ còn vài phút thì đóng cổng khu ký túc, họ mới lục tục trở về phòng, trông ai cũng phờ phạc mỏi mệt. Họ lặng lẽ đi tắm gội rửa mặt rồi trở về phòng, lên giường ngồi học bài vở. Sau giờ tắt đèn, vẫn còn vài ba người ra hành lang đọc sách dưới ánh đèn hiu hắt.
Lần này anh cả của phòng 352 dự thi học kỳ lớp Cơ Địa, hai lần ‘liều mình’ đến phòng học chuyên dành cho lớp Cơ Địa để tự học, nhưng những ánh mắt gườm gườm của số đông ‘đối thủ’ đã lùa anh cả phải ‘bật bãi’.
Cho nên anh cả lại càng bị kích thích, về phòng ở, anh khua chân múa tay thề rằng nhất quyết phải thi đỗ vào lớp Cơ Địa. Kể từ đó, trong đám sĩ tử cặm cụi học hành bất kể sớm khuya đã có thêm anh cả. Cánh học sinh lớp Cơ Địa làm gì anh cũng làm theo, nửa đêm, anh cũng ra hành lang học bài. Mấy cậu cùng phòng ký túc thấy phiền hà quá bèn động viên anh cả sang phòng cũ của Chu Quân mà ở, bên đó yên tĩnh, lại đang có một giường bỏ trống. Anh cả ‘ấm đầu’ này cũng nghe theo và sang đó thật, nhưng lại tiu nghỉu trở về ngay, nói rằng đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.
Hoạt động của tổ WPO cũng gần như chỉ còn cái danh hão. Sự yên ổn bình thường bấy lâu nay đã khiến cho mọi người dần tin rằng câu chuyện tấm thẻ mượn sách chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Cái bàn ‘riêng’ ở nhà ăn B cũng dần vắng bóng người. Và hầu như không có ai báo cáo Phương Mộc về tình hình đi lại của bạn khác, ngay Phương Mộc cũng ngán chẳng thiết nghe nữa, nhưng hàng ngày đến ngồi ở bàn này ăn cơm đã trở thành một thói quen của anh.
Hoặc có lẽ, cũng vì đến đây anh có thể nhìn thấy Trần Hy.
Kể từ sau hôm anh và Trần Hy đi dạo siêu thị, cả hai chưa gặp lại nhau. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi đi như trước, còn Phương Mộc thì khắc khoải mong giờ phút hội ý ở nhà ăn B như mọi lần.
Trần Hy luôn đến hơi muộn hơn một chút.
Trước hết, cô tìm bóng của các thành viên khác trong nhóm. Mỗi lần ánh mắt cô và ánh mắt Phương Mộc gặp nhau, cô đều nhoẻn cười với hai hàng răng trắng bóng lấp lánh.
Cô thích ăn thức ăn hơi cay một chút.
Cô thích dùng khăn giấy nhãn hiệu ‘Hai trái tim lồng vào nhau’.
Một lần vào lúc sẩm tối ngày cuối tuần, chỉ có ba người đến trước bàn ăn ‘quy ước’: Phương Mộc, Trần Hy và Vương Kiện.
Phương Mộc thấy Trần Hy không cầm cặp sách và phích nước nóng mi-ni như mọi lần, mà là xách theo một xắc du lịch nho nhỏ, hình như chuẩn bị đi đâu đó. Anh định hỏi, rồi lại cảm thấy không nên.
Nhưng Trần Hy đã chủ động nói: “Tối nay em về nhà bà cô em ở nội thành.” Cô nghiêng đầu nhìn Phương Mộc: “Tổ trưởng có cho phép nghỉ không đấy?”
Phương Mộc hơi lúng túng, khua tay, coi như đồng ý.
Trần Hy bật cười, nụ cười của cô trông thật hấp dẫn, ngay Vương Kiện đang mải cúi xuống ăn cũng phải ngẩng lên trầm trồ.
Cơm xong, Vương Kiện lại vội vã cầm cặp sách rảo bước đi ra như mọi lần. Còn lại Phương Mộc và Trần Hy, cả hai đều im lặng.
Trần Hy lấy khăn giấy ra lau cái thìa rất tỉ mỉ cả mặt trước mặt sau, cho đến khi sạch bong mới thôi. Phương Mộc lặng lẽ ngồi nhìn cô.
“Thôi, em đi đây.” Trần Hy vẫn cúi đầu, nói.
“Ừ.”
“Em ra chỗ đỗ xe buýt ở cổng trường, đi xe buýt.”
Phương Mộc lại ‘ừ’, nhưng anh lập tức nói thêm.
“Anh ra tiễn em.”
“Được!” Trần Hy nở nụ cười rất tươi.
Hai người sánh vai nhau đi trong sân trường. Tuyết vừa mới rơi, mọi vật xung quanh đều bị phủ tuyết dày trắng xóa, khung cảnh hết sức yên tĩnh dễ chịu. Người qua lại rất thưa thớt, bước chân cả hai giẫm trên tuyết kêu lạo xạo. Họ trò chuyện những câu chẳng đâu vào đâu. Rồi dần đi đến gần bến xe.
“Em đi tuyến xe số mấy?” Phương Mộc nhìn về phía xa xa, có một chiếc xe buýt đang từ từ chạy lại.
“Tuyến 25.” Khuôn mặt Trần Hy đỏ hồng vì lạnh, hai chân không ngớt giẫm mạnh, và đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm.
Trong sắc trời gần tối, chiếc xe dần đi vào bến, chữ số in trên mũi xe dần hiện ra rõ hơn.
“Là xe này!”
Trần Hy nhìn kỹ hơn: “Không! Người quá đông. Em chờ chuyến sau vậy.”
Phương Mộc không nói gì, anh nhìn chiếc xe buýt đỗ trước mặt, một số hành khách lên xuống, sau đó nó lại từ từ lăn bánh.
Nơi đỗ xe chỉ còn Phương Mộc và Trần Hy, họ cùng trầm mặc như hai người xa lạ. Những ánh đèn pha của ôtô chạy qua chạy lại kéo bóng họ trải ra rõ dài trên mặt đường. Rồi bóng này dần rón rén ngả vào bóng kia.
Phương Mộc cảm thấy rõ bờ vai của Trần Hy áp vào anh, hình như cô hơi run run.
Trần Hy khá cao, chắc phải cao 1m68.
Phương Mộc đờ người ra, không dám cựa quậy. Hồi lâu sau anh mới nói: “Em thấy lạnh à?”
Trần Hy khẽ gật đầu.
Nhìn sang bờ vai mảnh khảnh của Trần Hy, anh bỗng có ý nghĩ muốn ôm choàng lấy cô.
Bỗng nhiên, chiếc xe buýt tuyến 25 dừng lại bến đỗ, cứ như từ trên trời rơi xuống.
Phương Mộc buột miệng: “Xe đến rồi.” Anh hối hận cũng không kịp nữa.
Trần Hy nhìn Phương Mộc, vẻ mặt cô có nét bất đắc dĩ.
Cô vẫy tay, rồi lẳng lặng lên xe. Chiếc xe lập tức chuyển bánh. Phương Mộc cảm thấy trên xe có một đôi mắt không ngừng nhìn mình, anh cũng nhìn mãi theo hướng xe đi, cho đến khi nó biến mất trong màn đêm.
Trên đường trở về ký túc xá, Phương Mộc đi ngang qua sân vận động. Khối kiến trúc chạy vòng quanh khổng lồ này đứng sừng sững trong đêm tối, như đang trầm mặc và nguy hiểm. Anh đứng bên cái cổng nhỏ, nơi Giả Liên Bác bị sát hại, do dự một lát, rồi anh bước vào.
Sân vận động phủ đầy tuyết, dường như thênh thang khác thường. Phương Mộc khẽ hít thở, rồi chầm chậm bước đi trên đường chạy xung quanh sân. Tuyết dưới chân anh kêu lạo xạo, nghe rất rõ giữa không gian tĩnh mịch. Thỉnh thoảng anh lại dừng bước, lắng nghe động tĩnh xung quanh, rồi lại tiếp tục bước đi.
Phía trước là bóng tối vô tận, và ở đầu kia của bóng tối ẩn chứa một bí mật to lớn.
Anh khao khát có thể vén bức màn tối ấy. Dù bí mật ấy có liên quan đến anh hay không, anh không biết, nhưng gần như bản năng nhất định thôi thúc anh từng bước tiến lên để tiếp cận nó.
Vì tò mò, hay là vì tự bảo vệ mình? Phương Mộc không thể có câu trả lời cho mình. Điều duy nhất anh có thể xác định là, phát hiện cái bí mật ấy cũng chính là phát hiện ra bản thân mình.
Càng lúc càng bước đến gần cái cột cờ. Tim Phương Mộc bắt đầu đập nhanh, nhịp thở cũng càng thêm gấp gáp.
Anh dường như vừa muốn phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng vừa sợ nhìn thấy nó.
Cây cột cờ cô đơn đứng đó, không hề có con ma nữ nào đứng bên cạnh sụt sùi khóc than kể lể nỗi oan khuất.
Phương Mộc bước đến, đưa tay sờ cây cột giá lạnh nhẵn trơn.
Liệu nó có còn nhớ mình đã từng cảm nhận sự ấm áp của thân thể một cô gái, rồi càng lúc càng nguội dần không?
Chắc nó cũng không nhớ cô gái ấy lúc lâm chung đã từng tỉnh lại, cố giãy giụa hòng thoát khỏi sợi dây lạnh lẽo trói chặt cô.
Nó không nhớ gì hết.
Nhưng kẻ kia thì nhớ, hắn nhớ tất cả mọi chuyện.
Chắc mày vẫn đang cười khẩy trong bóng tối. Chắc mày đang say sưa với nỗi sợ hãi và sự lúng túng của chúng tao. Và có lẽ mày đang sung sướng, ung dung lựa chọn một vật hiến tế tiếp theo?
Phương Mộc ngẩng nhìn bầu trời cũng một màu đen kịt.
Con ác quỷ đó là ai.
Trong đêm tối, thẳm sâu trong lòng Phương Mộc bỗng nảy sinh một ham muốn mạo hiểm. Toàn thân anh căng đầy một sức mạnh sắp sửa phun trào, anh thậm chí mong muốn tên hung thủ kia đang nhìn trộm anh trong đêm tối, rình thời cơ để hành động. Còn anh, anh cảnh giác, nhanh nhẹn, sẵn sàng tung ra một đòn chí mạng dành cho hung thủ.
Anh phấn khích nhìn khắp bốn phía, đôi tay anh hơi run run. Không cần vũ khí gì hết, chỉ đôi tay này là đủ, đôi tay này sẽ siết chặt yết hầu của hung thủ, như chặn đứng một vận mệnh.
Hồi lâu sau, Phương Mộc bình tĩnh trở lại. Anh thả hai tay xuống, cúi đầu, rồi rảo bước ra khỏi sân vận động.
Anh biết, sự phấn chấn của anh bắt nguồn từ cô gái đang ngồi trên xe buýt kia.
Anh cảm thấy hơi hổ thẹn vì sự ấu trĩ của mình.
Phòng ký túc chỉ có Chúc Tứ đệ và Ngô Hàm, điều hơi bất ngờ là, Vương Kiện cũng đang có mặt trong phòng.
“Những cậu kia đâu?” Phương Mộc hỏi. Anh đặt cặp sách lên giường, cúi xuống gầm giường lôi chậu rửa mặt ra.
“Nhị đệ và Ngũ đệ đi chơi quán Net và sẽ ở đó qua đêm luôn.” Chúc Tứ đệ trả lời.
“Còn anh cả?”
“Ha ha! Anh cả sang phòng đối diện, nói là muốn chuyển sang đó để cùng ôn bài với Vương Kiện.”
Vương Kiện thì ‘hừ…’ và khịt mũi.
“Nhưng Vương Kiện cho rằng sang ở cùng chúng ta còn hơn là ở chung với anh cả.” Ngô Hàm cười, nói.
“Tên phản đồ này!” Phương Mộc cũng phì cười. Rồi anh nháy mắt với Vương Kiện: “Hoan nghênh cậu trở về với quân ta!”
Lúc đang đánh răng, Phương Mộc nghe thấy ngoài hành lang có tiếng ồn ào bất thường, anh ngậm cả bàn chải đánh răng chạy ra, thấy ở đầu kia hành lang có hai người đang đánh nhau.
Anh nhận ra hai người ấy đều là sinh viên lớp Cơ Địa, đã từng ở cùng phòng với Vương Kiện.
Họ đang vật lộn giằng co, mồm thì không ngớt chửi tục. Xem ra, nguyên do là một anh nhìn trộm tài liệu ôn tập của anh kia. Anh kia điên tiết, nặng lời chửi rủa. Anh nhìn trộm thì cãi rằng mình biếu xén thầy giáo cho nên mới được tiếp tục ở lại lớp Cơ Địa. Hai anh cãi nhau rất hung, rồi dẫn đến ẩu đả.
Rất nhiều người tò mò chạy ra xem. Trong đó cũng có Vương Kiện đứng nhìn với vẻ hả hê khoái trá. Điều lạ lùng là các bạn cùng phòng hay cùng lớp, tất cả đều lạnh lùng đứng xem chứ không can ngăn hay khuyên nhủ. Cuối cùng, mấy cậu ở lớp bình thường thấy ngứa mắt bèn chạy vào tách hai người ra.
Màn náo kịch rồi cũng kết thúc.
Phương Mộc trở về phòng, sắp xếp chăn đệm chuẩn bị lên giường nằm thì thấy Vương Kiện lấy trong cặp ra mấy thứ đồ ăn: lạc rang, thịt nguội, trứng mặn gì đó… đặt lên bàn.
“Ngày cuối tuần, đừng học nữa, chúng ta nhâm nhi một chút!” Vương Kiện vui vẻ mời mọi người.
Chúc Tứ đệ lập tức hưởng ứng, chủ động xung phong xuống dưới nhà mua bia. Phương Mộc hơi do dự. Nhưng lại nghĩ gần đây quá căng thẳng, mình cũng nên thư giãn một chút, rồi anh cũng vui vẻ hòa nhập.
Ngô Hàm nhìn mọi người, rồi cậu ta lật gối lấy ra chiếc phong bì rút ra tờ 100 tệ, đưa cho Chúc Tứ đệ.
“Hôm nay tớ chiêu đãi. Tứ đệ cứ mạnh tay mà mua!”
Chúc Tứ đệ cảm thấy bất ngờ. Trong cuộc giao lưu tài trợ học bổng hôm qua, một nhà doanh nghiệp đã đưa tận tay Ngô Hàm cái phong bì này. Gia cảnh Tam đệ khó khăn, ai cũng biết cả, vả lại, không nên đem tiền tài trợ học tập ra để ăn nhậu. Cho nên Chúc Tứ đệ xua tay từ chối.
Thấy mọi người cứ quyết không nhận, Ngô Hàm bèn cố kéo Chúc Tứ đệ cùng đi mua đồ ăn.
Phương Mộc nhìn Vương Kiện, mỉm cười: “Hôm nay cậu cao hứng thế?”
Vương Kiện châm điếu thuốc lá: “Hà hà… có gì đâu? Chỉ là muốn uống một chút thôi.”
Vương Kiện miệng ngậm điếu thuốc, vui vẻ ngắm nhìn khắp gian phòng, rồi cầm cây đàn ghi-ta lên gảy một lúc.
“Phòng của các cậu tuyệt thật. Thế này mới ra dáng ký túc nam sinh chứ!”
“Thế này mà là tuyệt à?” Phương Mộc nhìn đám giày thể thao và bít tất vứt bừa trên sàn: “Phòng của bọn tôi có lẽ là nơi bẩn nhất khu ký túc II này.”
“Sạch sẽ như bệnh viện…, vẫn còn hơn phòng bọn tôi nhiều!” Vương Kiện vẫn ngậm điếu thuốc, phát âm không thật rõ lời: “Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, mấy gã đần thối ấy không có chút tình người nào.”
Phương Mộc bỗng hiểu ra tại sao Vương Kiện muốn tách khỏi các cậu kia, ra ở riêng. Một người đã bị ‘loại’ mà vẫn sống trong cái tập thể cũ, thì quả là khó chịu. Nhất là cái tập thể ấy lại rất thiếu tình nghĩa và đùm bọc, chỉ tràn ngập sự cạnh tranh và kình địch.
Lát sau Ngô Hàm và Chúc Tứ đệ đã trở về, tay ôm bọc to bọc nhỏ. Xem ra, Ngô Hàm đã chi không ít. Có bia, xúc xích, đồ hộp, lạp sường, dưa góp và một bao thuốc lá nữa, chắc có ý dành riêng cho Vương Kiện.
Mọi người cùng nhanh tay bày các đồ ăn lên bàn. Ngô Hàm lấy ra hai cây nến, để đề phòng tắt điện.
Sau vài tợp bia, không khí trong phòng vui nhộn hẳn lên. Ai ai cũng mở ‘máy nói’ thoải mái.
Vương Kiện rất phấn chấn, cũng liến thoắng nói nhiều hơn hẳn mọi ngày, chỉ hiềm cậu ta toàn nói về lớp Cơ Địa, và luôn miệng mạt sát mắng nhiếc.
Ngô Hàm cũng hết sức phấn khích, luôn tay rót bia, động viên mọi người gắp thức ăn, rất giống một vị chủ nhà. Phương Mộc nhìn một bàn đồ ăn thức uống, thầm nhẩm tính, rồi hỏi Ngô Hàm: “Chắc Tam ca đã chi không ít, phải không?”
Ngô Hàm không ngớt xua tay: “Không vấn đề gì. Anh em ta vui là chính!”
“Cậu không rủng rỉnh gì đâu, tôi cũng xin góp một chút.” Phương Mộc sờ túi tìm ví tiền.
“Làm gì vậy? Cậu coi thường tôi thế?” Ngô Hàm xị mặt, chặn tay Phương Mộc: “Tôi đã nói là tôi chiêu đãi, cậu thôi đi cho!”
Phương Mộc thấy Ngô Hàm có vẻ cáu thật, bèn thôi.
Lúc gần 11 giờ thì anh cả thập thò ở cửa rồi bước vào. Chúc Tứ đệ gọi ‘nào, uống cho vui’, nhưng anh cả từ chối. Sau đó cậu ta cứ đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn các bạn, có vẻ muốn nói gì đó.
Phương Mộc bảo anh cả cứ nói đi. Cậu ta ấp úng một lúc, rồi nói rằng mình không dám ngủ một mình ở phòng 351, muốn trở về phòng này. Vương Kiện lại khuân các thứ của mình trên giường anh cả dịch ra chỗ khác, cười hề hề ‘châm chích’ cậu ta mấy câu.
“Thấy chưa, tôi đã bảo cậu không có cái bản lĩnh đó!”
Mọi người đều xúm lại trêu chọc anh cả. Cậu ta ngượng nghịu chui tọt vào chăn, phớt lờ, không bảo sao.
Mấy phút sau, ký túc xá tắt đèn. Mọi người lầu bầu nguyền rủa, Ngô Hàm lập tức châm nến.
Ánh sáng yếu ớt cũng tạm đủ chiếu sáng cho căn phòng. Trong ánh sáng bập bùng, khuôn mặt mọi người lúc mờ lúc tỏ, sắc mặt dường như không ngớt thay đổi.
Vương Kiện có vẻ đã thấm men say, mặt đỏ gay như tôm he luộc chín. Cậu ta lim dim mắt vừa ‘thả’ lạc rang vào miệng vừa nói lè nhè cứ như một ông già.
“Cậu cho rằng dễ mà vào được lớp Cơ Địa à? Không những phải có tài mà còn phải có duyên nữa!”
Phương Mộc đá vào chân Vương Kiện, ra hiệu ‘e rằng anh cả vẫn chưa ngủ’. Nhưng cậu ta mặc kệ, cứ nói như bắn súng máy.
“Hừ, tôi cực ghét cái bọn khinh khỉnh ấy! Cậu cho rằng đã học năm thứ ba rồi, thi vào, học một năm nữa là có thể học thạc sĩ à? Bọn tôi phải học những bốn năm chết tiệt! Khi các cậu đi chơi game, đi tán gái thì bọn tôi làm gì? Vùi đầu mà học! Kẻ này theo dõi kẻ kia mà học! Các cậu dù bị nợ một hai môn, cảm thấy chẳng sao cả, cùng lắm là sang năm học lại thi lại, nhưng bọn tôi thì sao? Hễ có môn không đạt là bị lùa ra ngay!”
Cậu ta bỗng mở to đôi mắt vằn đỏ nhìn khắp lượt mọi người.
“Lùa tôi ra ư? Hừ! Lùa tôi ra! Đừng hòng! Sớm muộn gì tôi cũng quay trở lại. Tôi muốn chúng nó mở mắt ra mà nhìn Vương Kiện này là…”
Vương Kiện bỗng ngừng lại, hình như đang muốn tìm từ ngữ nào đó để miêu tả sự vĩ đại của mình. Nhưng sau mấy giây nghệt ra, cậu ta mới uể oải nói ra một danh từ hết sức chung chung.
“Người tài.”
Anh cả đang nằm, bỗng giở mình rất mạnh.
Vương Kiện cười ha hả, tay chỉ vào anh cả đang nằm trong chăn. Vương Kiện miệng há hốc, nhưng không nói được nữa, đôi mắt trào lệ. Rồi cậu ta ngoảnh sang bên, ngã vật xuống giường, bất động.
Mọi người xúm lại đỡ Vương Kiện đặt lên giường Phương Mộc, cậu ta giãy giụa một cách bất lực, miệng lẩm bẩm gì đó, tiếp theo là tiếng ngáy o o vang lên.
Cả ba người lại ngồi bên bàn, không ai nói gì, chỉ ngây nhìn ngọn nến. Hồi lâu sau, Chúc Tứ đệ thở dài: “Nó say rồi.”
Ngô Hàm lắc đầu: “Vì một cái danh nghe kêu tinh tang, có đáng không? Sao những gã này cứ u mê như thế nhỉ?”
Chúc Tứ đệ hình như nhớ ra điều gì đó, nhìn Vương Kiện đang ngủ say và anh cả đang trùm chăn, khẽ nói: “Năm nay Tam ca có định thi vào lớp Cơ Địa nữa không?”
Phương Mộc hất hàm ra hiệu cho Chúc Tứ đệ đừng khơi lại vấn đề không vui đó nữa.
“Không!” Ngô Hàm dường như không nghĩ sâu xa gì, bình thản đáp: “Khi nào học hết năm thứ tư, tôi sẽ thi để học thạc sĩ, tôi không tin mình không đỗ.”
“Lần trước, thật đáng tiếc cho cậu.” Chúc Tứ đệ không chú ý đến vẻ mặt của Phương Mộc: “Nghe nói, vào lớp Cơ Địa không chỉ là kết quả thi tốt mà còn phải biếu xén thầy cô giáo nữa. Chắc cậu bị loại vì không lót tay cho họ.”
“Tôi không biết.” Ngô Hàm gượng cười lắc đầu: “Và cũng không thiết nghĩ nữa. Vả lại, dù có tiền, tôi cũng không lót tay.”
Giọng cậu bỗng trở nên linh hoạt: “Tôi mời các cậu uống còn hơn.”
Phương Mộc và Chúc Tứ đệ đều cười, cả ba nâng cốc lên, chạm cốc.
“Để cậu phải chi tốn kém, bọn tôi băn khoăn quá.” Chúc Tứ đệ quệt mép bị dính bia: “Tiền của cậu, đâu dễ gì có được?”
Ngô Hàm nhìn cái gối trên giường mình, bên dưới nó còn một chiếc phong bì đựng 2.000 tệ.
“Cái thứ tiền ấy… tôi không thiết!”
Cậu ta ngoảnh nhìn Phương Mộc và Chúc Tứ đệ: “Các cậu tưởng họ giúp đỡ tôi thật à? Không! Họ giúp cho chính họ.”
Trong buổi lễ tài trợ, nhà doanh nghiệp mặt mũi phương phi hồng hào nắm chặt vai Ngô Hàm, đặt cái phong bì vào tay cậu, nhưng mắt ông ta lại nhìn sang phía khác, mắt nhìn vào vô số máy ảnh đang chớp đèn. Cho nên động tác của các phóng viên trông rất buồn cười, cứ như là định tranh nhau xông lên cướp phong bì; động tác của nhà doanh nghiệp cứng đơ khá lâu trong ánh sáng của đèn Flash và những tiếng vỗ tay.
Cuối cùng, ông ta buông tay ra có vẻ ‘bịn rịn’, và không quên nói một câu tâm huyết: “Với chút tiền nhỏ này, tôi mong bạn sẽ học thật tốt.”
Ngô Hàm thì chỉ nhìn xuống dưới sàn, vẻ mặt không thể hiện gì, không thấy nét ‘cảm động’ cũng không rớm lệ. Nhà doanh nghiệp rất không bằng lòng, vừa định nói thêm nữa thì Ngô Hàm đã cầm phong bì bước ra khỏi sân khấu.
“Họ chẳng qua chỉ sử dụng tôi làm công cụ để biểu diễn, để thể hiện sự hảo tâm rộng rãi của mình, thế thôi.”
Ngô Hàm nhìn ngọn lửa nến đang rung rinh: “Tôi không thể cho họ cơ hội ấy. Đó không phải là tiền trợ giúp, mà là thù lao trả công tôi đã phối hợp với họ để biểu diễn.” Cậu ta cúi đầu, giọng rất khẽ hầu như không thể nghe rõ: “Không ai có thể hạ nhục tôi, dù chỉ là một động tác cực nhỏ.”
Bầu không khí bỗng nặng nề. Không ai uống thêm được nữa.
Chúc Tứ đệ ngượng nghịu giả vờ ngáp một cái: “Ta đi ngủ thôi! Chà! Sắp 1 giờ đến nơi.”
Sắc mặt Ngô Hàm cũng bình thản trở lại. Cậu vừa phụ họa đồng tình với Chúc Tứ đệ vừa nhanh tay thu dọn các thứ còn sót trên ‘bàn tiệc’, rồi cởi áo, lên giường.
Phương Mộc nhìn Vương Kiện đang ngủ li bì trên giường mình, anh đứng dậy, rồi lên giường của Ngũ đệ.
Anh dẹp gọn các thứ lộn xộn trên giường. Trong phòng dần vang lên tiếng thở tiếng ngáy đều đều. Anh khẽ cởi quần áo, tắt nến đã cháy gần hết, rồi chui vào chăn. Vừa nằm yên thì điện thoại của phòng đổ chuông.
Khuya thế này, có thể là ai nhỉ?
Phương Mộc băn khoăn, nhưng vẫn nhanh chóng vùng dậy xuống giường, cầm ống nghe lên.
“A lô?”
Không thấy trả lời.
“A lô?” Phương Mộc bắt đầu nóng gáy. Chắc là một tên khốn nào đó, rách việc, gọi điện gây rối. Vừa định dập máy thì ống nghe vọng ra giọng nói dịu dàng của Trần Hy.
“Chưa ngủ à?”
Tim Phương Mộc bỗng đập nhanh.
Hơi ngớ ra mấy giây, rồi anh ấp úng nói: “Chưa… chưa ngủ. Sao… em cũng chưa ngủ à?”
“Không ngủ được.”
Im lặng rất lâu. Phương Mộc tay cầm ống nghe, nghe rõ tiếng thở của Trần Hy.
“Vừa nãy em xem bộ phim kinh dị, giết người hàng loạt.” Vẫn là Trần Hy lên tiếng trước: “Hì hì… hơi thấy sợ.”
“À…” Phương Mộc cảm thấy có một làn hơi ấm dâng lên từ đáy lòng, anh mỉm cười: “Đừng nên tự hù dọa mình như thế.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Tiếp đó là tiếng cười của Trần Hy: “Khuya thế này, anh đang làm gì thế? Vẫn đang phá án hay sao?”
Phương Mộc cảm thấy hình như mình có thể nhìn thấy nét cười của Trần Hy.
“Không! Anh vừa cùng các bạn trong phòng uống cốc bia.”
“Đã say rồi chứ?”
“Không.”
“Thế thì tốt.”
Lại im lặng.
Phương Mộc cúi người, tay đặt trên bàn, gắng nhận dạng từng âm thanh ở đầu dây bên kia, dường như rất không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
“Nếu…” Giọng Trần Hy rất khẽ, hình như hơi run run: “Nếu người tiếp theo là em, thì anh có buồn không?”
“Đừng nói vớ vẩn.” Phương Mộc vụt đứng thẳng người dậy: “Không thể, không thể có chuyện đó!”
“Em nói là nếu, nếu thế thì anh có buồn không?”
Phương Mộc im lặng mấy giây: “Có!”
Vừa nói xong, anh vội bổ sung ngay: “Em đừng sợ, anh sẽ…” Phương Mộc lúng túng, nói lắp bắp: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Trần Hy khẽ bật cười.
“Em biết mà.” Giọng cô rất vui vẻ: “Em biết.”
“Em đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
“Hì hì… cứ yên tâm, em không dễ bị cho đi đứt đâu!”
Hẳn là bộ dạng cô đang rất hài hước.
“Anh ngủ đi, kẻo các bạn cùng phòng lại kêu ca.”
“Được.” Phương Mộc đáp, rồi lại hỏi thêm: “Em ở nhà cô em, chừng mấy ngày?”
“Hai ngày. Tối chủ nhật lại về trường. Ta sẽ gặp nhau.”
“Được!”
“Em dập máy đây.”
“Ừ.” Phương Mộc vẫn áp tai vào ống nghe. Trần Hy im lặng mấy giây, rồi bật cười: “Kìa, sao anh không đặt máy xuống?”
“Anh chờ em.”
“Anh đặt trước đi.”
“Em đặt trước.”
“Không, anh phải đặt trước.”
Chắc Trần Hy đang mở to mắt, đôi môi xinh đang chúm lại.
“Được, anh đặt trước.”
Phương Mộc đặt ống nghe xuống. Mấy giây sau, hình như ‘chưa thể chấp nhận’, anh lại nhấc ống nghe lên. Nhưng trong ống nghe chỉ có những tiếng tu tu… không ngớt.
Ngố thật. Phương Mộc thầm chế nhạo mình.
Anh lại lên giường, cảm thấy bàn tay ươn ướt. Thì ra là tại lúc nãy anh nắm quá chặt ống nghe điện thoại. Anh lại tủm tỉm cười chính mình.
Các bạn đã ngủ say, hơi thở đều đều. Phương Mộc lắng nghe nhịp tim mình đang đập dần chậm trở lại. Hồi tưởng mấy phút điện thoại vừa rồi với Trần Hy, anh thấy sao mà ngọt ngào dễ chịu.
Rồi anh đi vào giấc ngủ. Trong mơ, anh nắm chặt hai bàn tay, miệng lẩm bẩm với mình.
Anh sẽ bảo vệ em.