Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 21

Chương 21
Bộ Mặt Thật

Phương Mộc nhìn về phía đầu cầu thang bên kia, trống trơn, không có gì lạ.
“Không thấy gì hết!” Phương Mộc quay lại hỏi Ngô Hàm: “Cậu nhìn thấy gì à?”
“Ừ.” Ngô Hàm gật đầu, có phần nghĩ ngợi: “Có lẽ tôi bị hoa mắt.” Rồi cậu nhún vai: “Đi thôi!”
Phương Mộc ‘ừ’, rồi đi lên cầu thang. Đi đến chỗ chiếu nghỉ cầu thang tầng 2, anh bỗng không thấy Ngô Hàm ở phía sau, bèn ngoảnh lại. Thì ra Ngô Hàm vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Tam ca sao thế?”
Ngô Hàm cau mày, nhìn chằm chằm về phía tận cùng hành lang. Mấy giây sau, hình như cậu đã phải rất quyết tâm: “Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường.”
Thấy bạn có vẻ căng thẳng, Phương Mộc vội chạy xuống, khẽ hỏi: “Cậu vừa nhìn thấy gì?”
“Lúc bước lên cầu thang, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người, nhưng rồi lại không thấy đâu nữa.”
“Thế à?” Phương Mộc nhìn đồng hồ: “Gần 12 giờ đêm, còn có ai ra ngoài làm gì?”
“Cho nên tôi mới lấy làm lạ.” Ngô Hàm nhìn Phương Mộc: “Liệu có phải là…”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau mấy giây, rồi không ai bảo ai, cùng nhẹ chân sải bước tiến về phía tận cùng hành lang.
Ngô Hàm đi sát vào tường, nhanh chóng, không một tiếng động, tiếp cận cầu thang. Phương Mộc đi theo sau đồng thời lắng nghe động tĩnh ở hai bên.
Lúc sắp bước đến đầu cầu thang, Ngô Hàm thò tay vào túi áo. Một con dao găm cỡ lớn xuất hiện trong tay.
Phương Mộc ngạc nhiên: “Tam ca, cậu…”
Ngô Hàm khẽ ‘suỵt…’ một tiếng.
“Tôi mua nó sau khi ra viện.” Rồi cậu hạ thấp giọng: “Nếu lại gặp hắn, tôi sẽ không dễ bị hắn quật ngã như lần trước đâu.”
Rồi Ngô Hàm mở lưỡi dao ra. Ánh thép sáng lạnh lấp loáng dưới ánh đèn yếu ớt. Nhìn thấy con dao, Phương Mộc bỗng có cảm giác căng thẳng không rõ nguồn cơn, bàn tay anh bỗng rớm mồ hôi lạnh.
Cầu thang không có ai cả. Ngô Hàm ngoảnh lại ra hiệu cho Phương Mộc đi theo mình lên gác.
Vừa lên đến tầng 2, Ngô Hàm chợt biến sắc và ngồi thụp xuống, Phương Mộc thấy thế cũng ngồi xuống theo, không dám thở mạnh.
Mấy giây sau, thấy xung quanh vẫn yên tĩnh như thường, Phương Mộc thận trọng nghiêng người thò đầu ra nhìn lên phía trên cầu thang.
Không thấy có gì lạ. Rồi anh quay lại nhìn Ngô Hàm. Rõ ràng Ngô Hàm đã phát hiện ra điều gì đó, cậu ta cau mày rõ chặt, hai mắt nheo lại, hình như đang muốn nắm bắt một thứ âm thanh nào đó. Phương Mộc cũng chú ý lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì hết.
Sắc mặt Ngô Hàm càng lúc càng nghiêm trọng khiến Phương Mộc cũng cảm thấy hơi cuống.
“Cậu đã nghe thấy gì à?”
Ngô Hàm ngoảnh lại, thì thào hai chữ: tầng 6.
Tầng 6?
Phương Mộc được biết, trên tầng 6 chỉ một nửa số phòng có sinh viên ở, nửa còn lại bỏ trống. Trong đó có vài gian phòng dùng làm nhà kho, chứa các đồ lặt vặt và chổi, xô, chậu làm vệ sinh. Người ta đã cho xây tạm một bức tường thấp ngăn cách hai khu vực nhà ở và nhà kho để tiện quản lý, giữa cầu thang phía nhà kho và hành lang còn có một cánh cửa sắt, cửa thường được khóa hẳn hoi. Cầu thang Phương Mộc và Ngô Hàm đang đứng, là lối thông đến nhà kho.
Tức là bên này không có sinh viên ở, tại sao lại có tiếng chân người đi lại?
Phương Mộc đang lấy làm lạ thì Ngô Hàm đã đứng dậy, cúi thấp người và chạy vụt lên cầu thang rất nhanh. Phương Mộc không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cũng chạy lên theo.
Chỉ là bốn tầng cầu thang mà sao lúc này dường như cao vô tận. Tiếng giày thể thao cọ xát trên bậc thang hình như cũng vang hơn mọi ngày mấy lần. Phương Mộc chạy ào lên, phía trước chỉ thấp thoáng thấy bóng Ngô Hàm nhấp nhô. Khi lên đến chỗ chiếu nghỉ giữa cầu thang tầng 5 lên tầng 6, Phương Mộc cảm thấy tim mình dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Nhưng, đôi mắt anh bất chợt mở to.
Cánh cửa sắt mọi ngày bị khóa, lúc này đang mở.
Vô số câu hỏi ùa đến khiến đầu óc Phương Mộc trở nên rối bời.
Ai đã mở cửa này?
Giữa đêm khuya, ai đã lên tầng 6?
Người ấy định làm gì? Liệu có phải…
Hay là hắn đã làm một việc gì đó rồi?
Ngần này câu hỏi khiến Phương Mộc mất khả năng suy nghĩ và hành động, anh chỉ biết đứng nghệt ra. Còn Ngô Hàm thì rất tỉnh táo, tiếp tục nhẹ chân bước vào tầng 6. Ngô Hàm quan sát thật kỹ ổ khóa cửa, rồi khẽ đẩy cửa, và ngoảnh lại vẫy tay ra hiệu cho Phương Mộc lên theo.
Phương Mộc thận trọng bước vào cửa sắt, thấy Ngô Hàm đang lom khom ở một góc hành lang, thò đầu vào rồi lại lùi ra ngay.
Phương Mộc áp lưng vào tường, nhích dần từng bước, vừa định hỏi ‘tình hình ra sao’ thì sắc mặt Ngô Hàm khiến anh phát hoảng giật mình.
Mặt Ngô Hàm tái nhợt, cơ mặt vặn vẹo vì căng thẳng. Cậu đang từ từ đứng lên, vừa lắng nghe động tĩnh ở hành lang vừa ra hiệu cho Phương Mộc ghé tai lại gần.
“Có một người… đã vào gian phòng cuối cùng.”
Phương Mộc kinh ngạc: “Cậu nhìn rõ là ai không?”
“Không. Chỉ thấy bóng người. Nhưng…” Ngô Hàm dường như cố vắt óc suy nghĩ: “…Hình như trông rất quen.”
Phương Mộc cảm thấy đôi môi mình đã khô quăn.
“Ta nên làm gì, Tam ca? Báo cảnh sát…”
Ngô Hàm nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Đừng vội. Có lẽ hắn không phải kẻ xấu. Ta cứ xem xem sao đã…”
Nói rồi Ngô Hàm lại nhìn quanh quan sát, thấy không có ai khác, cậu ta bèn bước ra chỗ góc ngoặt, vẫy tay gọi Phương Mộc. Cả hai cùng rón rén bước về phía đầu cùng hành lang.
Ngô Hàm đi trước, Phương Mộc đi sau. Cả hai đã bước đến cửa gian phòng. Cửa đóng, nhưng vẫn có thể nhìn qua khe thấy bên trong có ánh đèn rất yếu. Ngô Hàm áp tai vào cánh cửa nghe ngóng, lát sau cậu đứng thẳng người lên, thì thầm rất khẽ với Phương Mộc: “Bên trong có người.”
Tim Phương Mộc đập như điên, những tiếng thình thịch như rót vào màng nhĩ chẳng khác gì tiếng búa tạ đang đập ở hành lang.
Yết hầu Ngô Hàm cứng đanh, phập phồng lên lên xuống xuống. Cậu ta nhìn Phương Mộc.
Tay nắm chặt con dao găm cỡ đại, và đẩy mạnh cánh cửa.
Cửa đã bị khóa, nhưng tiếng động đã khiến cho bên trong hoảng loạn thì phải. Những tiếng bàn ghế bị xô đẩy nghe rất rõ.
Hình như đối phương hoang mang rối loạn lại càng làm cho Ngô Hàm thêm can đảm. Cậu vừa đập cửa vừa quát lớn: “Phòng bảo vệ đây! Mở cửa ra!”
Tiếng đập cửa và tiếng quát vang rền khác thường ở hành lang trống trải. Phương Mộc nắm chặt nắm đấm, toàn thân run run, vừa như muốn nhảy bật dậy lại vừa như rất lúng túng.
Ngô Hàm ngoảnh sang khẽ dặn dò: “Phương Mộc! Tôi đứng đây canh, cậu chạy ra tìm binh khí gì đó…” Ngô Hàm chỉ về phía cánh cửa đối diện: “Trong đó có bàn ghế gãy… mau đi đi!”
Phương Mộc vội chạy như bay về phía cảnh cửa ấy.
Đây là một gian nhà kho, chất đống đủ các thứ bát nháo. Phương Mộc lôi một cái bàn cũ kỹ ra, chân giẫm tay vặn, dỡ ra được hai cái chân bàn, rồi lại chạy trở ra.
Ngô Hàm cầm một cái chân bàn, ra hiệu cho Phương Mộc chuẩn bị tư thế.
“Nghe tôi chỉ huy, xông vào luôn!”
Phương Mộc gật đầu, giơ một cái chân bàn lên, hít thật sâu, đứng tại chỗ vận khí, rồi nhìn vào miệng Ngô Hàm.
“Một… hai… ba!”
Tiếng ‘ba’ chưa dứt, cả hai đã cùng dồn hết sức đạp cửa xông vào.
Cánh cửa đổ sập trong những tiếng động rầm rầm. Chấp nhận đám bụi mù mịt tạt vào mặt mũi, hai người theo nhau chạy vào.
Chưa đợi Phương Mộc nhìn tình hình trong phòng, Ngô Hàm đã kêu lên: “Mẹ khỉ, gay rồi!”
Phương Mộc ngay lập tức thấy Ngô Hàm chạy ra chỗ cửa sổ căn phòng.
Phương Mộc phát hoảng, chạy ra theo. Ô cửa sổ bằng gỗ đã biến dạng, một cánh cửa sổ cũng biến mất. Trên bậu cửa sổ lổn nhổn những mảnh xơ gỗ và vữa xi măng. Ngô Hàm nhoài người ra ngoài nhìn ngó, rất nhanh, cậu quay lại với vẻ mặt kinh hãi chưa nguôi.
“Hắn… hắn ngã xuống dưới kia rồi!”
“Gì cơ?” Phương Mộc cảm thấy choáng váng ghê gớm. Anh thò đầu ra cửa sổ, chỉ thoáng nhìn, anh đã trợn mắt há mồm đứng đờ ra như tượng.
Chẳng rõ từ lúc nào, mặt trăng đã lách mây chui ra, hắt ánh sáng lạnh lẽo xuống mặt đất.
Sân bên dưới không tối đen nữa. Trên nền xi măng xam xám, là một người nằm vật ra đó, chân tay duỗi thẳng.
Phương Mộc sợ đến ngây đờ, sao lại có thể như thế được?
“Các cậu làm gì thế? Có chuyện gì vậy?”
Một tràng những câu mắng mỏ giận dữ bỗng tung ra từ phía sau lưng khiến Phương Mộc giật mình, bừng tỉnh, lập tức ngoảnh lại.
Cô Tôn Mai choàng áo khoác, đầu tóc rối mù đang đứng trên cái cánh cửa gần như đã nát vụn, điên tiết hét lên: “Hai đứa định làm gì thế này? Nổi loạn hay sao?”
Ngô Hàm chỉ ra cửa sổ, lắp bắp nói: “Cô… Cô Mai… có người… chúng cháu…”
Tôn Mai ngao ngán xua tay, và sải bước đến bên cửa sổ: “Sao?”
Vừa thò đầu ra, Tôn Mai đã kinh hãi kêu lên: “Trời ơi…”
Rồi ngoảnh lại, sắc mặt tái nhợt, run run chỉ tay về phía Phương Mộc.
“Đó… đó là ai?”
Câu này khiến Phương Mộc bừng tỉnh, anh đứng thẳng lên, co cẳng chạy xuống tầng dưới.
Có một số sinh viên đã bị tiếng động làm cho thức giấc, họ chạy ra hành lang túm năm tụm ba hỏi nhau xem là chuyện gì. Rồi họ nhớn nhác nhìn Phương Mộc bằng ánh mắt kỳ quái khi anh chạy vụt qua chỗ họ. Phương Mộc không cảm nhận thấy gì nữa, đầu óc anh đang nổi cộm một câu hỏi:
Người từ tầng 6 rớt xuống sân, là ai?
Phương Mộc chạy như điên, nhưng anh chợt nhớ ra cánh cửa sắt lúc nãy Ngô Hàm đã khóa mất rồi, anh cuống quýt chạy quanh, giật mạnh cánh cửa sắt một cách vô ích, chỉ hận rằng không thể chui qua khe cửa.
May sao Ngô Hàm cũng kịp chạy xuống đến nơi. Cửa vừa mở, Phương Mộc lao ra ngay và chạy đến chỗ người kia bị rơi xuống sân.
Càng lúc càng đến gần cái hình người nhạt nhòa ấy, bước chân Phương Mộc bỗng chậm lại. Anh cảm thấy đôi chân mình nhũn ra, toàn thân cũng bủn rủn.
Người ấy là ai?
Liệu có còn sống không?
Khi còn cách người ấy khoảng ba mét thì Phương Mộc đứng lại. Anh nhìn chằm chằm vào con người đang nằm bất động kia. Đôi chân anh như bị đóng đinh tại chỗ.
Ngô Hàm cũng đã đuổi kịp đến nơi, thấy Phương Mộc đứng im, cậu ta hơi do dự một lát. Rồi, giậm chân, cất bước đi đến gần.
Phương Mộc như kẻ mộng du, nhìn Ngô Hàm đang rất thận trọng vừa bước đi vừa cúi xuống nhìn.
“Gì thế này?” Tiếng Ngô Hàm kinh ngạc kêu lên. Tiếp theo là: “Phương Mộc mau lại đây!”
Phương Mộc rùng mình, mím môi, vận hết lòng can đảm ra bước lên.
Lúc bước đến gần người kia, Phương Mộc nhận ra cái thân hình ấy rất kỳ dị. Nhìn kỹ hơn, hình như hắn mặc bộ đồ áo thun liền quần.
Phương Mộc bỗng nghĩ ra một điều gì đó, tim anh bỗng đập dồn dập.
Anh cuống lên lần sờ khắp người mình, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bật lửa để trong túi quần.
Anh lúng túng bật lạch tạch mấy nhát, rồi một ngọn lửa nhỏ đã sáng lên trên tay anh.
Cảnh tượng trước mắt lập tức được soi rõ.
Một đám mảnh kính cửa sổ vỡ vụn và những mảnh gỗ. Người kia nằm ngửa trên đó theo hướng nam bắc, tứ chi dang rộng. Một cánh cửa sổ gãy vỡ và một sợi dây thừng đang đè trên người.
Người ấy mặc một bộ áo thun liền quần màu đen, một cái chụp đầu trông rất gớm ghiếc đáng sợ đang trùm lên đầu.
Đây là bộ trang phục diễn kịch của Ngô Hàm dùng trong vở kịch nói ‘Bữa tiệc của ác ma’!
Tay Phương Mộc run bần bật, ngọn lửa trên tay anh cũng không ngừng chấp chới. Trong ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, cái chụp đầu gớm ghiếc kia trông càng cực kỳ đáng sợ.
Phương Mộc nhìn Ngô Hàm, thấy cậu cũng đang nhìn mình.
Cả hai cứ thế nhìn nhau đến mấy giây, rồi Ngô Hàm gật đầu.
Phương Mộc hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, rồi anh lột cái chụp đầu ra.
Dưới ánh trăng, là khuôn mặt của Đường Đức Hậu đang trợn mắt há mồm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
    Tải app để đọc truyện sớm nhất