Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 20

Chương 20
Tuần Đêm

Lúc bước vào phòng làm việc của Hình Chí Sâm, Đinh Thụ Thành hơi ngạc nhiên vì nhìn thấy Phương Mộc đang ngồi trên ghế. Trông anh chàng này gầy hơn hẳn mấy hôm trước, mái tóc bù xù, sắc mặt nhợt nhạt thật đáng sợ. Nếu hai tay có thêm cái còng thì cậu ta chẳng khác gì một kẻ tình nghi vừa bị lôi ra khỏi phòng giam.
“Sao trông cậu phờ phạc thế này? Ốm à?”
Phương Mộc cố nở nụ cười: “Không.”
Hình Chí Sâm xua tay ra hiệu cho Đinh Thụ Thành ngồi xuống.
“Thế nào rồi?”
Đinh Thụ Thành thở dài, giơ ngón trỏ ngón cái về phía Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm đẩy bao thuốc về phía Đinh Thụ Thành, Thành rút ra một điếu, châm lửa hút. Rồi rầu rầu nói: “Không có tiến triển gì.”
Sắc mặt Hình Chí Sâm không có gì thay đổi. Phương Mộc thì bỗng ỉu xìu, đầu cúi thấp xuống.
Hình Chí Sâm gảy tàn thuốc lá: “Cậu nói đi?”
Đinh Thụ Thành vừa từ Đại học Sư phạm trở về. Trước đó, căn cứ vào đề nghị của Hình Chí Sâm, tổ chuyên án quyết định đồng thời điều tra cả bốn vụ án ở Đại học Sư phạm. Hình Chí Sâm cho rằng cả bốn vụ án chỉ có một điểm chung là cùng xảy ra trong nhà tường, nhưng anh chấp nhận cách suy luận của Phương Mộc: hung thủ chỉ là một, và, hắn là người trong trường.
Tổ chuyên án quyết định bắt đầu làm từ vụ án mạng xảy ra ở câu lạc bộ. Đinh Thụ Thành dẫn vài người đến khoa kinh tế, ngoài lập hồ sơ về Trần Hy ra, còn điều tra một lượt về các mối quan hệ xã hội có thể gây ra thù oán đối với Trần Hy. Kết quả thật đáng thất vọng: không có bất cứ dấu hiệu nào thể hiện thù oán gì đối với cô gái tốt nết Trần Hy đến nỗi phải hạ sát cô ấy bằng thủ đoạn cực kỳ tàn ác như thế.
“Cho nên, động cơ của hung thủ…” Đinh Thụ Thành gấp cuốn sổ tay lại: “Cho đến giờ vẫn là một bí ẩn.”
Hình Chí Sâm nghe xong hồi lâu không nói gì, anh chỉ tay sờ cằm, miệng ngậm thuốc lá rít liền mấy hơi. Rồi anh bỗng hỏi: “Cậu nhìn nhận thế nào?”
Đinh Thụ Thành đang mải nghĩ, nên ngớ ra không nói gì được.
“Gì cơ?” Thành ngẩng đầu. Thì ra Hình Chí Sâm hỏi Phương Mộc.
Phương Mộc không trả lời ngay, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Tôi nghĩ, điều tra riêng rẽ về vụ Trần Hy sẽ không có kết quả. Vẫn nên đồng thời xem xét cả bốn vụ án.”
Hình Chí Sâm đứng lên, anh tỏ ra hào hứng: “Ý cậu là…”
“Tôi đã nói với anh rồi. Tôi không hiểu động cơ của hung thủ là gì, nhưng tôi cảm nhận rất rõ hắn có tâm lý thù hận rất sâu. Nhất là ở hai vụ đầu tiên. Tuy nhiên…” Phương Mộc hơi ngừng lại: “Tâm trạng của hắn đã có biến đổi.”
“Biến đổi?” Đinh Thụ Thành sốt ruột hỏi.
“Đúng thế. Nếu nói hắn giết hại Chu Quân và Đồng Sảnh nhằm xả hận, thì hắn giết ba người sau đó là Tống Phi Phi, Giả Liên Bác và Trần Hy là vì… thể hiện.”
“Thể hiện cái gì?”
“Khả năng khống chế. Đó là một thứ khoái cảm khi thao túng được người khác.” Phương Mộc quay sang nhìn Đinh Thụ Thành: “Anh Thành, khi lần đầu được mặc sắc phục cảnh sát, anh rất thích đeo súng đi lượn khắp đó đây và rất muốn can thiệp vào đủ thứ chuyện, đúng không?”
Đinh Thụ Thành ngẫm nghĩ, rồi bỗng đỏ mặt.
Phương Mộc mỉm cười, tiếp tục nói: “Có thể khống chế người khác, quả là một chuyện rất thích thú. Có thể nói, tên hung thủ rất tự tin mình có cái khả năng này.”
Phương Mộc bỗng hạ thấp giọng: “Nhất là khi hắn giết người.”
“Nếu thế thì…” Hình Chí Sâm thả ra một làn khói hình chữ o: “Trong đời sống thực tế, hắn là một gã không có năng lực không chế người khác.”
Phương Mộc gật đầu.
Hình Chí Sâm trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nói: “Cậu Thành hãy điều tra theo hướng này, trọng tâm là nhóm người tầng lớp dưới trong Đại học Sư phạm.”
Nhóm người tầng lớp dưới? Từ này khiến Phương Mộc phản cảm. Nó thể hiện sự miệt thị, và tự coi mình là bề trên. Cho nên, khi Ngô Hàm hỏi anh ‘vụ án tiến triển đến đâu’, anh rất do dự.
“Không sao.” Ngô Hàm tỏ ra không bận tâm: “Tầng lớp dưới, phạm vi không nhỏ, họ sẽ phải điều tra vã mồ hôi.”
Phương Mộc vội giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi cho rằng phạm vi điều tra không bao gồm sinh viên…”
“Ha ha…” Ngô Hàm dúi mạnh vào vai Phương Mộc, rồi nhảy tót lên bậc cầu thang: “Cậu nghĩ thoáng quá đấy. Tầng lớp dưới là tầng lớp dưới. Tôi thuộc nhóm đó. Và người kia cũng vậy.”
Ngô Hàm chỉ Đường Đức Hậu đang quét hành lang.
Gần đây Đường Đức Hậu ăn mặc rất chỉnh tề, hôm nay đang mặc chiếc áo khoác cộc bằng nỉ khá đẹp, trông trẻ lại đến vài tuổi. Thấy động tác của Ngô Hàm, anh ta thẳng người lên hỏi: “Chuyện gì thế, cậu Hàm?”
“Không ạ. Chỉ nói hôm nay trông chú rất oách.” Ngô Hàm cười, rồi nhanh chân bước đi.
Đường Đức Hậu cười hề hề, chỉnh lại cái áo.
Đúng như Ngô Hàm nói, việc điều tra khó hơn dự kiến rất nhiều. Vì diện điều tra quá rộng, theo thống kê bước đầu, những người trong trường mà điều kiện kinh tế yếu, có đến hơn ngàn người. Mặt khác, các đối tượng bị điều tra đều tỏ thái độ rất ác cảm với cảnh sát. Cũng không nên lấy làm lạ, cuộc sống chật vật đã khiến họ rất bức xúc và tự ti, nay lại biến thành đối tượng điều tra về các vụ án mạng, họ không thể không bất mãn.
Công tác điều tra loại trừ không thuận lợi, khiến Đinh Thụ Thành suốt ngày ca cẩm. Phương Mộc mấy lần gọi điện đến anh ta, vừa nói vài câu đã bị anh ta thô bạo dập máy. Bí quá, Phương Mộc chỉ còn cách cố gắng nghe ngóng dò la tình hình điều tra, mong nắm được một vài đầu mối.
Ngô Hàm cũng giúp đỡ Phương Mộc không ít. So với người khác, Ngô Hàm hiểu rõ về nhóm người tầng lớp dưới hơn, nhất là những sinh viên nghèo và các nhân viên quèn trong trường. Phương Mộc rất cảm ơn cậu ta, nhưng Ngô Hàm chỉ coi như mình đang giúp chính mình.
“Phải tóm được hắn, thì mới triệt để chứng minh cho sự trong sạch của tôi. Mặt khác…” Ngô Hàm gãi đầu: “Mẹ nó chứ! Tôi rất muốn trả thù hắn đã phang tôi chết ngất.”
Chiều hôm nay Phương Mộc và Ngô Hàm lại chạy đi nghe ngóng tin tức, lúc trở về thì đã 9 giờ rưỡi tối, đành ngồi quán bên ngoài trường ăn bát mỳ rồi trở về ký túc xá, cả hai đều mệt nhoài. Trong phòng chỉ có một mình Chúc Tứ đệ đang ngồi bên bàn. Thấy họ về, Chúc Tứ đệ đứng lên.
“Hai cậu đã về rồi?”
“Chỉ mình cậu ở nhà à?” Ngô Hàm ném cặp sách lên giường trên, rồi nằm vật ra trên giường của Chúc Tứ đệ.
Chúc Tứ đệ ‘ừ’ một tiếng, rồi ngoảnh sang Phương Mộc: “Lục đệ, tối nay có việc gì không?”
Phương Mộc cầm lưng cốc nước nguội trên bản lên ngửa cổ uống cạn, rồi vừa lau mép vừa đáp: “Không. Thì sao?”
Chúc Tứ đệ nhìn lên bàn: “Hôm nay, là… hai tuần của Trần Hy…”
Lúc này Phương Mộc mới chú ý đến cái túi nilon khá to màu đen, bên trong đựng đầy các thứ. Miệng túi hé mở, bên trong thấp thoáng mấy xấp tiền giấy.
Một luồng hơi ấm bỗng dâng lên khắp người, Phương Mộc chầm chậm ngoảnh lại mỉm cười nhìn Chúc Tứ đệ.
“Cảm ơn Tứ ca.”
Chúc Tứ đệ ngượng nghịu gãi đầu: “Chuyện này… tôi biết hơi rõ… tôi có thể giúp cậu.”
Ngô Hàm nghe thấy thế cũng ngồi xuống: “Tứ đệ, cậu thật chu đáo.”
Chúc Tứ đệ dẩu môi nhìn Ngô Hàm, rồi quay sang Phương Mộc: “Tôi sẽ đi cùng Lục đệ.”
Phương Mộc im lặng một lát, rồi gật đầu.
“Được!”
Chúc Tứ đệ xách túi nilon, cầm chiếc bật lửa trên bàn, rồi quay sang Ngô Hàm: “Tam ca có đi không?”
Ngô Hàm lắc đầu.
“Tôi không đi.” Cậu ta nhìn Phương Mộc. Rồi hạ thấp giọng: “Tứ đệ đừng để cậu ấy bị xúc động quá.”
Chúc Tứ đệ gật đầu, rồi đi theo Phương Mộc ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi cổng khu ký túc xá, Phương Mộc hơi bối rối. Đi đâu đây?
Chúc Tứ đệ nhận ra điều này, khẽ nói: “Đến sân vận động, ở đó tương đối vắng vẻ.”
Trời đã tối hẳn, màn đêm bao trùm khắp sân vận động phủ đầy tuyết trắng, nhưng vẫn thấy có chút ánh sáng hắt lên. Tất cả là một khoảng mênh mông và hết sức tĩnh mịch. Tứ đệ nói đúng, làm nghi thức tế lễ ở đây rất thích hợp.
Cả hai tìm một chỗ khuất gió. Phương Mộc không muốn nhúc nhích cũng không nói gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Anh chỉ buông thõng hai tay đứng đó. Chúc Tứ đệ không trách gì bạn, cậu nhanh nhẹn lấy các thứ ở túi nilon ra, xếp ngay ngắn.
Phương Mộc nhìn cậu làm, bỗng nói: “Thật không ngờ Tứ ca lại thạo những việc như thế này.”
Chúc Tứ đệ cười: “Tôi tìm hiểu, là vì Đồng Sảnh, nào ngờ lại có thể giúp cậu…”
Chúc Tứ đệ nhận ra mình trót lỡ lời. Cậu ta ho khan mấy tiếng để ‘chữa thẹn’, rồi khẩn trương tiếp tục công việc.
Đã ổn thỏa cả. Chúc Tứ đệ đứng dậy, thận trọng nhìn Phương Mộc: “Bắt đầu chứ?”
Phương Mộc trầm mặc, gật đầu.
Lửa đã bén, và nhanh chóng biến thành một đống lửa nho nhỏ. Phương Mộc cúi xuống, cảm nhận những làn hơi ấm đang nhè nhẹ đưa lại tựa như những sợi tóc dài của Trần Hy lướt qua khuôn mặt anh.
Chúc Tứ đệ đưa cho Phương Mộc một tệp tiền giấy, Phương Mộc cầm lấy rồi thả vào ngọn lửa.
Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm khó bảo. Tệp tiền giấy bị quăn lại trong ngọn lửa, biến thành những mảnh đỏ hồng, mỏng tang, rồi tan biến, hình như nó bay đi một miền xa vắng không tên.
Trần Hy, em có khỏe không?
Em đang ngủ say trong một cái hộp gỗ xinh xắn đặt trong một căn nhà yên tĩnh nào đó ở tỉnh Hồ Nam xa xôi ngàn dặm. Có lẽ em vừa được bàn tay của người cha vuốt ve, có lẽ em vừa được sưởi ấm bằng những giọt nước mắt của người mẹ. Em đang du ngoạn ở chốn em chào đời và cất tiếng nói lần đầu tiên, đi những bước đi đầu tiên, trải nghiệm những nỗi khắc khoải lần đầu tiên. Và em vẫn điềm đạm, dịu dàng như xưa.
Anh mong em hãy về đây, về cái nơi đã khiến trái tim em lần đầu tiên rung động…
Đôi mắt Phương Mộc đã nhòa lệ, ánh lửa nhảy nhót đã biến thành một vầng sáng lóa mắt, mờ ảo, nhưng vẫn rất thật. Khuôn mặt Trần Hy đang dần hiện lên càng lúc càng rõ nét trong quầng lửa.
Cặp lông mày thanh mảnh, đôi mắt trong veo, sống mũi cao và thẳng, hai chiếc răng khểnh xinh xắn và đáng yêu…
Anh có thể bảo vệ em không?
Xin lỗi, xin lỗi em.
Phương Mộc nức nở không sao kìm nén được. Xin lỗi em…
Cảm giác ấm áp trên mặt dần trở nên rất thật, tựa như được một bàn tay đang áp nhẹ lên.
Hãy vững vàng, đừng để em phải lo lắng…
Em hơi nghiêng đầu, anh thấy trong mắt em là bao nỗi quyến luyến vấn vương không bao giờ dứt…
Phương Mộc đưa tay ra như một lẽ tự nhiên, và đúng vào lúc này, cảm giác đau buốt ở đầu ngón tay đã làm tan biến mọi hình ảnh trước mắt anh.
Giọng nói trầm trầm của Chúc Tứ đệ vang bên tai Phương Mộc:
“Tôi trao thân tôi, cho người thân nhất. Tôi trao hồn tôi, cho trời cho đất…”
Trên sân vận động trống vắng tràn ngập vô số tiếng ồn không rõ nguồn cơn, hình như có một bóng hình mờ nhạt đang bay về phía tận cùng của màu trắng lạnh lẽo trải dài xa tắp nơi chân trời.
“Tôi gửi tâm tư, cho cõi trần thế. Trao trái tim tôi, cho người tôi yêu…”
Chúc Tứ đệ thả tệp tiền giấy cuối cùng vào đống lửa, rồi lại đứng thẳng, cúi đầu, khe khẽ nhẩm đọc, cho đến khi ngọn lửa yếu dần rồi tắt hẳn.
Khi đốm lửa cuối cùng xoay tròn rồi tan biến theo làn gió bắc giá lạnh, sân vận động lại chìm trong bóng tối vô cùng vô tận. Phương Mộc vẫn quỳ trên mặt đất phủ tuyết còn hơi âm ấm, cho đến lúc Chúc Tứ đệ kéo anh đứng lên.
“Lục đệ, ta về thôi.” Chúc Tứ đệ giúp Phương Mộc phủi tuyết bám trên đầu gối: “Trần Hy nhất định cảm nhận ra cậu. Ở thế giới bên kia, cô ấy sẽ rất vui.”
Phương Mộc dường như đã mất hết khả năng suy nghĩ và hành động, anh để mặc Chúc Tứ đệ kéo đi, cả hai chầm chậm bước về phía cổng sân vận động. Lúc đi đến bức tường vây, Phương Mộc bỗng vùng ra khỏi tay Chúc Tứ đệ.
“Cậu cứ về trước đi!” Phương Mộc đưa ống tay áo lên lau nước mắt: “Tôi muốn nán lại đây một lúc nữa.”
Chúc Tứ đệ hơi do dự: “Lục đệ, nên về thôi. Sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá. Và, cậu ở lại một mình, tôi không thể yên tâm.”
“Tôi không sao đâu.” Phương Mộc cố mỉm cười: “Bảo Tam ca để cửa cho tôi vào.”
Chúc Tứ đệ chần chừ: “Thôi được. Cậu phải cẩn thận đấy nhé!”
Phương Mộc nhìn theo bóng Chúc Tứ đệ dần khuất trong màn đêm, rồi ngoảnh lại nhìn sân vận động tối đen, anh bỗng cảm thấy lòng mình cũng vô cùng trống vắng như nơi này. Anh đưa tay lên xoa mặt thật mạnh, cảm thấy đã tỉnh táo hơn, rồi anh bước lên khán đài ngồi xuống.
Hôm nay trời âm u, bầu trời đặc quánh mây đen, không thấy sao cũng không thấy trăng. Trong bóng tối, sân vận động trông rất giống một cái sân khấu khổng lồ im ắng như cõi chết sau khi màn diễn đã khép lại.
Trên sân khấu này đã diễn ra quá nhiều câu chuyện.
Hai cái chết cực kỳ bí hiểm, nhưng cũng đầy mỹ cảm của Tống Phi Phi và Giả Liên Bác.
Trong đám đông huyên náo, người ta cảm nhận được nỗi kinh hãi không sao diễn tả nổi đối với thần chết.
Nhưng, đương nhiên, cũng có những buổi tối tuyệt đẹp khi sánh vai với Trần Hy đi dạo.
Màn đêm đã lặng lẽ chứng kiến hết màn diễn này đến màn diễn khác. Hoặc kinh dị, hoặc mơ hồ khó hiểu, hoặc ấu trĩ, hoặc ngọt ngào. Có những vai diễn đã chết, có những vai vẫn đang vật lộn; có những vai luôn ẩn náu trong bóng tối và bưng miệng cười thầm. Màn đêm vẫn tiếp tục lặng lẽ bao trùm cả ngôi trường đã xảy ra vô số chuyện này, nó quyết giữ kín những bí mật không thể hé lộ với ai.
Hãy cho tôi biết, kẻ đó là ai?
Bỗng phía sau lưng Phương Mộc vọng lại những tiếng bước chân. Anh cảnh giác ngoảnh lại, thầm kinh ngạc: đêm tối thế này đến sân vận động, có thể là ai?
“Ai đấy?”
Tiếng bước chân dừng lại. Rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Phương Mộc, cậu phải không?”
Là Ngô Hàm. Phương Mộc thở phào.
Ngô Hàm nhảy lên bậc khán đài rồi rảo bước lại.
“Cậu không sao đấy chứ?”
“Ừ! Sao cậu biết tôi đang ở đây?”
“Tứ đệ nói cho tôi biết.” Ngô Hàm ngồi xuống bên Phương Mộc: “Muộn rồi cậu vẫn ở bên ngoài, tôi không yên tâm.”
Kể từ hôm Trần Hy bị sát hại, Ngô Hàm bị đánh chết ngất, thì mẩu chuyện về chiếc thẻ mượn sách đã trở nên vô nghĩa. Tổ WPO cũng không còn lý do gì để tồn tại nữa. Các thành viên từng hứa hẹn sẽ tự giữ gìn và quan tâm chăm sóc lẫn nhau, dường như không ai muốn nhắc lại chuyện này nữa. Mọi người dần dần trở về cuộc sống của mình, tiếp tục sắm vai vốn có.
Rốt cuộc chỉ còn Phương Mộc và Ngô Hàm, hai người mải miết truy tìm hung thủ.
Nghĩ đến đây, Phương Mộc đặt tay lên vai Ngô Hàm.
Anh chàng này gầy gò, nhưng bên trong cơ thể tiềm ẩn một sức mạnh thật khó diễn tả, khiến người ta cảm thấy có thể yên tâm, tin cậy.
“Về thôi!” Ngô Hàm nhìn quanh bốn phía: “Tình hình như hiện giờ, nên cẩn thận vẫn hơn.”
Phương Mộc gật đầu, đứng dậy vận động chân tay đang tê bại, rồi anh bước theo Ngô Hàm ra khỏi sân vận động.
Sân trường tịnh không một bóng người, chỉ thấy những ngọn đèn đường nhấp nháy một cách bất lực. Phương Mộc và Ngô Hàm sánh vai bên nhau đi dưới những ánh đèn đan chéo. Phương Mộc nhận ra Ngô Hàm luôn thục tay vào túi áo, vẻ mặt rất cảnh giác.
Có người bạn như thế này đồng hành, thật sự không có gì phải sợ hãi cả.
Về đến trước khu ký túc II, Phương Mộc đưa tay thử đẩy cổng. Đúng như dự đoán, cổng đã khóa. Anh vừa định gõ cửa thì Ngô Hàm đã kéo lại.
“Đừng gọi cô Tôn Mai kẻo sẽ lại bị ăn mắng. Tôi có chìa khóa đây rồi.”
Nói rồi Ngô Hàm kéo cánh cổng hé ra một khe nhỏ, đưa chìa khóa vào. Mấy giây sau, khóa đã được mở, cậu rút then sắt ra.
“Vào đi! Nhẹ chân thôi.”
Cả hai rón rén bước vào khu nhà ký túc, đặt chân lên bậc cầu thang. Phương Mộc vừa định đi lên thì Ngô Hàm đi sau bỗng dừng lại.
“Sao?”
Phương Mộc đứng trên bậc thang ngoảnh đầu hỏi: “Tam ca sao thế?”
Ngô Hàm nghiêng đầu, nhìn hút về cầu thang ở đầu kia hành lang.
“Phương Mộc, vừa nãy cậu không nhìn thấy gì à?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất