Chương 141: vu thu phàm hành động
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Người thanh niên Võ tông này thoáng ngẩn người ra. Hắn không rõ vì sao Phương Lâm lại hỏi vấn đề này. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Phương Lâm thấy hắn lo lắng không nói lời nào liền nhếch miệng lên:
- Ngươi thông minh hơn Vương Huyền Long kia.
Lời này khiến cho người thanh niên Võ tông này dở khóc dở cười. Hắn chỉ có thể không tự nhiên, gật đầu.
Mọi người đều có vài phần kính trọng Phương Lâm. Nhiều người lại lộ ra ánh mắt kính sợ.
Ánh mắt hai người Mạnh Triều Dương, Vu Thu Phàm nhìn Phương Lâm cũng mang theo sự phức tạp và kính phục.
Mới nhập môn trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm, làm một Đan Đồng hoàn toàn không có tiếng tăm gì, hiện tại hắn lại nắm giữ thực lực như vậy, thật sự hiến người ta có cảm giác giống như mộng ảo.
Tuy rằng thân phận của Phương Lâm vẫn là đệ tử hạ đẳng, nhưng không có bất kỳ người nào còn dám xem hắn như đệ tử hạ đẳng.
Nếu không luận về thế lực phía sau, Phương Lâm hoàn toàn có thể vượt qua Đan Tông Tứ Tú.
Trong này, người có cảm xúc sâu sắc nhất chính là Vu Thu Phàm.
Chí ít trước cuộc thi đấu Vạn Dược môn, Vu Thu Phàm vẫn luôn không mấy chú ý tới Phương Lâm, cho nên trước sau không ra tay đối phó với Phương Lâm.
Nhưng cho tới bây giờ, trong lúc bất tri bất giác Phương Lâm không ngờ đã lợi hại như vậy, Vu Thu Phàm hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ sẽ đối nghịch cùng Phương Lâm.
Phương Lâm thu hết biểu tình của mọi người xung quanh vào trong mắt. Trong lòng hắn ngược lại vô cùng bình tĩnh. Bởi vì đây vốn chính là điều hắn dự đoán trước.
Hội thưởng trúc lần này không chỉ có Vu Thu Phàm và Đinh Tuyền Cơ sẽ gây khó dễ cho Phương Lâm. Phương Lâm cũng muốn mượn cơ hội lần này tới đạp Đinh Tuyền Cơ và Vu Thu Phàm để thượng vị.
Không lên tiếng thì thôi, một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc. Đây chính là dự định của Phương Lâm.
Mà người để hắn lập uy lại chính là Đinh Tuyền Cơ xui xẻo này.
Phương Lâm sử dụng thực lực của mình chứng minh bản thân bây giờ không giống như trước đây, không phải ai cũng có thể dễ dàng bóp nặn được.
Hiện tại xem ra Phương Lâm đã đạt được mục đích. Hơn nữa trải qua một trận đánh này, danh vọng của Phương Lâm ở Đan tông cũng đã tăng cao đến độ cao giống như Đan Tông Tứ Tú, thậm chí cao hơn Đan Tông Tứ Tú.
Về phần bên phía Võ tông, Phương Lâm không quan tâm danh tiếng của mình thế nào, nhưng cũng muốn cho đám người Vũ Tông biết mình không dễ chọc.
- Khụ khụ, mọi người chắc đã đến đông đủ rồi. Hội thưởng trúc lần này lại bắt đầu đi.
Mạnh Triều Dương ho khan một tiếng, khiến cho lực chú ý của mọi người chuyển tới trên người mình.
Mọi người cũng phục hồi lại tinh thần. Tuy rằng cảnh tượng Phương Lâm hành hung Đinh Tuyền Cơ kia rất chấn động, nhưng hôm nay bọn họ đều tới để tham gia hội thưởng trúc.
Phương Lâm cũng giả vờ như vừa rồi chưa từng phát sinh cái gì, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ. Chỉ có điều ánh mắt lại hữu ý vô tình liếc về phía Vu Thu Phàm.
Vu Thu Phàm tất nhiên cũng nhận thấy được. Trong lòng hắn âm thầm khẩn trương. Hắn cũng hiểu rõ Phương Lâm mặc dù không động thủ với mình, nhưng đang cảnh cáo mình.
Cái gọi là hội thưởng trúc lại là một đám người học đòi văn vẻ soi mói trúc trong Vạn Trúc lâm một hồi, sau đó sẽ mỗi người lấy ra một ít bảo vật tới cho mọi người giám định và thưởng thức. Nếu như có người coi trọng, có thể lấy ra vật có giá trị ngang bằng tới tiến hành trao đổi.
Nói cách khác, hội thưởng trúc này cũng là một trận giao dịch nhỏ. Đan tông và đệ tử Võ tông đều có thể tùy ý tiến hành giao dịch, không bị quy định của tông môn gò bó.
Đương nhiên, cơ hội tự do như vậy một năm cũng không có mấy lần. Cho nên những người này trước khi tới tham gia hội thưởng trúc đều vô cùng quý trọng. Bọn họ cũng dự định ở trên hội thưởng trúc đổi lấy một ít thứ tốt mình cần.
Nhất là đệ tử Võ tông. Yêu cầu của bọn họ đối với đan dược quá lớn. Nhưng thời điểm bình thường, những đan dược bọn họ có thể mua lại bị hạn chế rất nhiều, không có cách nào lấy được đầy đủ đan dược.
Cho nên, những đệ tử Võ tông có thể tới tham gia hội thưởng trúc đều có chuẩn bị trước khi đến.
Phương Lâm cũng không biết rõ ràng về nội dung thật sự của hội thưởng trúc, cho nên cũng không mang theo thứ gì đến. Bởi vậy ở trong cuộc giao dịch này, hắn chỉ có thể đóng vai một quần chúng. Điều này khiến cho Phương Lâm thở dài tiếc hận.
Ngược lại, trên người Độc Cô Niệm có không ít bảo bối đổi lấy đồ của hai đệ tử Võ tông, khiến hai đệ tử Võ tông này mừng rỡ, miệng cũng không khép lại được.
- Phương sư đệ, chỗ của ta có một thứ muốn trao đổi với ngươi, không biết sư đệ có thể cho chút mặt mũi hay không?
Khi Phương Lâm đang âm thầm đáng tiếc nhìn người khác giao dịch với khí thế ngất trời, Vu Thu Phàm đã lặng lẽ đi tới bên cạnh Phương Lâm, vẻ mặt tươi cười nói.
Phương Lâm ngược lại không nghĩ tới người này sẽ chủ động đến tìm mình. Hắn lập tức hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi nghĩ đổi cái gì với ta?
Vu Thu Phàm nhìn Phương Lâm, giọng thành khẩn nói:
- Ta muốn đổi lấy sự tha thứ của Phương sư đệ.
Nghe hắn nói như thế, Phương Lâm đã hiểu rõ, Vu Thu Phàm này muốn mượn danh nghĩa trao đổi, tới xoa dịu mối quan hệ với mình.
Đoán được ý đồ của người này, Phương Lâm cũng cười, nói:
- Vậy không biết ở sư huynh chuẩn bị gì thứ tốt?
Vu Thu Phàm nhìn thấy được trên mặt Phương Lâm tươi cười đầy thâm ý, lại biết được đối phương cũng không ngốc, khẳng định đã hiểu rõ ý định của mình.
Ngay lập tức, chỉ thấy Vu Thu Phàm nở nụ cười thần bí, lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một cái bình ngọc, thận trọng đưa cho Phương Lâm.
- Phương sư đệ xem qua. Sư huynh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được thứ này.
Vu Thu Phàm nói.
Phương Lâm tiếp nhận bình ngọc. Hắn cũng không sợ người này giở trò quỷ, trực tiếp mở ra nhìn.
Chỉ thấy trong bình ngọc có ba viên yêu đan tối đen như mực. Một mùi yêu khí nồng đậm mạnh mẽ thoáng cái tràn ra.
Phương Lâm lập tức đậy nắp bình lại, trên mặt có vài phần kinh ngạc.
- Yêu đan của yêu thú nhị biến. Quả nhiên là đồ tốt!
Phương Lâm gật đầu nói.
Bên trong cái bình này có ba viên yêu đan màu đen, Phương Lâm vừa nhìn đã biết được chúng tối thiểu phải lấy ra từ yêu thú nhị biến nhất trọng. Đối với rất nhiều luyện đan sư, nó cũng có giá trị xa xỉ.
Luyện đan sư ngoại trừ dược liệu ra, có nhu cầu rất lớn đối với yêu đan. Nhất là yêu đan cảnh giới cao càng khó có thể kiếm được một viên.
Dù sao yêu đan được lấy ra từ trong cơ thể của yêu thú, yêu thú lại khó có thể săn giết. Cho nên ở trong tay của các luyện đan sư, yêu đan luôn luôn là vật tương đối quý trọng, sẽ không dễ dàng lấy ra trao đổi.
Không phải ai cũng có khả năng lấy được ba viên yêu đan cảnh giới nhị biến này. Dựa vào thực lực của bản thân Vu Thu Phàm căn bản không bất kỳ khả năng nào.
Cho nên ba viên yêu đan này chắc là do trưởng bối phía sau Vu Thu Phàm cho hắn. Vu Thu Phàm lại cầm tới đưa cho Phương Lâm, đổi lấy cơ hội cùng Phương Lâm giải hòa.
Nhìn từ điểm này, Vu Thu Phàm lại không phải là một người đơn giản. Hắn có thể lấy ra đồ quý trọng như vậy chỉ để đổi lấy sự giải hòa của Phương Lâm, điều này không cần một ít quyết đoán lại làm không được.
Chí ít theo Phương Lâm thấy, Vu Thu Phàm này còn mạnh hơn Đinh Tuyền Cơ rất nhiều.
- Thảo nào bên trong Đan Tông Tứ Tú, thế lực của Vu Thu Phàm là lớn nhất. Quả nhiên hắn không phải là người bình thường.
Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Vu Thu Phàm là một người biết đối nhân xử thế, đồng dạng cũng là một người thông minh. Hắn nhìn ra được, sau này tiếp tục đối địch với Phương Lâm là chuyện vô cùng không sáng suốt. Đối địch cùng với một nhân vật lợi hại như thế, không bằng hóa thù thành bạn mới tốt.
Hơn nữa, Vu Thu Phàm tự nghĩ, giữa mình cùng Phương Lâm cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn. Hình như mâu thuẫn duy nhất cũng chỉ là ở trên người Khang Lộc.
Mà bây giờ Khang Lộc đã sớm bị giết chết ở dưới chưởng của Cổ Đạo Phong. Hai người cũng không có trực tiếp xung đột, tất nhiên cũng có cơ hội đổi chiến tranh thành tơ lụa.
Trang 71# 2
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn Tác giả: Vạn Cổ Thanh Liên