Chương 319: hoàn toàn dựa vào hành động
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Trương Thiên Đức bị mọi người Đan Minh vây đánh một trận, tuy rằng bộ dạng thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, nhưng thương thế không tính là quá mức nghiêm trọng.
Nhưng thương thế ngược lại là thứ yếu. Hắn đường đường là đệ tử của Tề đại sư, lại bị người đè xuống đất hung hăng đánh cho một trận, mặt mũi đều bị vứt sạch.
Tề đại sư liên tục gầm lên giận dữ, nói cái gì muốn khiến cho những kẻ đánh người phải trả cái giá thật lớn. Chỉ có điều lại không có ai lưu ý tới hắn. Ngay cả Tô lão cũng xem thường đảo mắt, nhiều người như vậy đều động thủ, ngươi có thể làm sao? Chẳng lẽ đều bắt tất cả lại sao?
Trong lòng Tề đại sư cũng hiểu rõ, một đồ đệ của bản thân mình xem như là bị đánh uổng. Cho dù hắn rất phẫn nộ, nhưng nhiều người như vậy, ngươi căn bản là không có cách nào xử trí, dù sao luật pháp không trách đám đông, đạo lý này để ở nơi đâu cũng rất thích hợp.
- Tô lão nên làm chủ cho vãn bối.
Lúc này, tiếng Phương Lâm kêu khóc truyền đến, khiến người ta đều nhìn lại về phía hắn.
Chỉ thấy sắc mặt Phương Lâm trắng bệch, ôm ngực, bộ dạng bị nội thương, kêu trời trách đất nói:
- Tô lão à, ta bị Trương Thiên Đức này đánh ra nội thương, ngài phải làm chủ cho ta. Trương Thiên Đức này khinh người quá đáng, không để Đan Minh Càn quốc chúng ta vào trong mắt.
Tô lão trợn trừng hai mắt, kinh ngạc nhìn bộ dạng Phương Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Những người khác ở đây cũng lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.
Tề đại sư càng thiếu chút nữa tức tới lệch cả mũi. Đồ đệ của ta đều bị đánh thành như vậy, ngươi còn ở nơi này kêu trời trách đất. Rốt cuộc ai mới là người bị hại hả?
Tôn Khai cực kỳ tức giận, chỉ vào Phương Lâm quát:
- Đều tại ngươi làm hại sư đệ ta biến thành như vậy, ngươi tội đáng chết vạn lần!
Vẻ mặt Phương Lâm khủng hoảng, khóc càng thảm khốc:
- Tô lão, ngài xem thử đi, ngài xem thử đi. Người này càng muốn hung dữ hơn Trương Thiên Đức kia. Còn có thiên lý nữa hay không? Đan Minh Càn quốc chúng ta từ lúc nào lại bị người khi dễ như vậy?
Các luyện đan sư ở đây, thấy dáng vẻ thê thảm của Phương Lâm như vậy, đều cảm giác như chính mình trải qua, ai nấy đều căm tức nhìn Tề đại sư và Tôn Khai này.
Tôn Khai có chút sợ hãi. Nếu chẳng may mình cũng chọc cho nhiều người tức giận, những người này lại vây lại đánh cho mình một trận, vậy thì không đáng.
- Tô Kiếm Xuyên, tất cả mọi chuyện ba người sư đồ ta gặp phải ở chỗ này, ta đều sẽ báo lên trên từ đầu chí cuối. Đến lúc đó ta xem ngươi ứng phó như thế nào.
Tề đại sư hừ một tiếng nói.
Tô lão mỉm cười:
- Đối phó thế nào, cũng không làm phiền Tề đại sư phải quan tâm, ngược lại là Tề đại sư ngài chắc hẳn nên dành thời gian cố gắng giáo dục hai người đồ đệ này, sau này nếu tiếp tục ngang ngược ương ngạnh như vậy, sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
Tôn Khai nghe vậy, trong lòng thầm rùng mình, Tề đại sư càng tức giận:
- Đệ tử của ta, dạy như thế nào không cần ngươi tới nói cho ta biết!
Nói xong, hắn hằm hằm xoay người tiến vào nội sảnh.
Tôn Khai đỡ Trương Thiên Đức sưng mặt sưng mũi, cũng lặng lẽ tiến vào bên trong, lại không còn một chút dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo nào nữa.
Đợi cho sau khi ba người Tề đại sư đều đi vào, Phương Lâm không lại tiếp tục kêu khóc nữa. Nhìn kỹ lại, trên mặt hắn rõ ràng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, vừa rồi hoàn toàn chính là đang diễn trò.
Huynh muội Chung gia ở bên cạnh đều nhìn tới ngây người, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cười nói:
- Vừa rồi ta hành động không tệ chứ?
Vẻ mặt Chung Hạo Nhiên như không còn gì để nói. Chung Tiểu Nhu vô cùng ngây thơ gật đầu. Mới vừa rồi nàng còn thật sự cho rằng Phương Lâm bị Trương Thiên Đức này đánh thành nội thương, trong lòng vẫn âm thầm lo lắng, không nghĩ tới hắn lại là diễn trò, hắn làm cũng quá giống thật.
Phương Lâm rung đùi đắc ý, lẩm bẩm, bộ dạng cuộc sống giống như trò chơi, hoàn toàn dựa vào hành động.
...
Đến buổi chiều, sát hạch công khai vẫn tiến hành như cũ. Hơn ba trăm người sát hạch đến từ các nơi của Càn quốc, đều bắt đầu tiến hành sát hạch theo trật tự.
Huynh muội Chung gia cũng ở trong đó. Phương Lâm còn cẩn thận căn dặn bọn họ một ít việc cần chú ý khi sát hạch, để bảo đảm bọn họ có thể thông qua sát hạch.
Nhưng điều Phương Lâm có thể làm cũng chỉ có bao nhiêu đấy. Hắn có thể giúp đỡ huynh muội Chung gia đi tham gia sát hạch, lại không có cách nào trực tiếp khiến cho bọn họ thông qua sát hạch.
Một cửa ải quan trọng nhất vẫn phải xem bản thân bọn họ làm thế nào.
Chính bản thân Phương Lâm cũng phải cần tham gia sát hạch, chỉ có điều cũng không phải là sát hạch công khai, mà là sát hạch luyện đan sư tam đỉnh.
Lúc này toàn bộ Đan Minh đều bận rộn chuyện sát hạch công khai, cho nên Phương Lâm muốn tiến hành sát hạch, chỉ có thể đợi đến khi sát hạch công khai hoàn toàn chấm dứt mới có thể lại tiến hành.
Cửa thứ nhất sát hạch thảo mộc, cửa thứ hai sát hạch phương pháp luyện đan, Tề đại sư đều không xuất hiện, ngay cả hai đồ đệ của hắn cũng không lộ diện.
Tô lão cùng với người của Đan Minh cũng không để tâm, dù sao ngươi thích tới hay không, chẳng qua là một chuyện hình thức mà thôi.
Hai cửa ải trước mặt, lại có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ bị đào thải. Hơn ba trăm người, khi đến cửa thứ ba, chỉ còn lại hơn năm mươi người.
Mà trong hơn năm mươi người này, huynh muội Chung gia không ngờ cũng có trong danh sách, đều thuận lợi thông qua hai sát hạch trước mặt, đi tới sát hạch luyện đan cuối cùng.
Hơn nữa thành tích của hai người ở hai cửa ải trước đều coi như không tệ, thuộc về loại cầm cờ đi trước này.
Điều này cũng làm cho Phương Lâm âm thầm vui mừng. Xem ra hai huynh muội này thật sự có chút chân tài thực học, cũng không uổng công mình làm người tiến cử bọn họ.
Cửa thứ ba, thử thách luyện đan, chính là một cửa ải quan trọng nhất, trong lòng Tề đại sư này tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn hiện thân, ngồi ở bên cạnh Tô lão, trên mặt vẫn hiện ra vẻ thâm trầm.
- Tề đại sư, ngươi xem trong những hài tử này, có người nào đặc biệt xuất sắc hay không?
Tô lão thấy Tề đại sư này còn đang canh cánh trong lòng, cố ý nói như thế.
Tề đại sư nhất thời lộ ra một tia buồn bực:
- Tô Kiếm Xuyên, không nên lại khiêu khích điểm mấu chốt của lão phu, chuyện chỗ này, ngươi cứ chờ mà xem.
Tô lão cười ha hả, căn bản cũng không lưu ý.
Cuối cùng, sát hạch kết thúc, Tề đại sư đã sớm ngồi không yên, cũng không nhìn xem kết quả thế nào, trực tiếp phất ống tay áo một cái, rời khỏi trường thi.
Hơn năm mươi thiếu nam thiếu nữ, cuối cùng thông qua sát hạch thứ ba chỉ có mười một người. Những người khác đều không ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Huynh muội Chung gia không phụ sự kỳ vọng của Phương Lâm, cũng ở trong mười một người này.
Khi huy hiệu luyện đan sư nhất đỉnh đeo vào ngực áo bọn họ, hai huynh muội đều kích động vạn phần, Chung Tiểu Nhu còn òa khóc lên.
Có huy hiệu này, bọn họ lại không còn là cô hồn dã quỷ không nhà để về. Tuy rằng Đan Minh cũng là một đầm nước đục, nhưng huynh muội hai người ít nhất có chỗ dựa vững chắc, Thẩm gia này muốn lại xuống tay với bọn họ, sẽ ở cân nhắc một chút tới hậu quả khi trêu chọc Đan Minh.
- Phương đại ca, đại ca là đại ân nhân của huynh muội chúng ta, sau này huynh muội chúng ta làm trâu ngựa cho ngươi, báo đáp ân tình của đại ca.
Hai huynh muội đi tới trước mặt Phương Lâm, giọng nói của Chung Hạo Nhiên vô cùng kích động nói.
Phương Lâm nhếch miệng cười, vỗ nhẹ vào vai của bọn họ:
- Ta cũng không làm cái gì cả. Có thể thông qua sát hạch, đều là thực lực của bản thân các ngươi. Sau này các ngươi dự định thế nào, ở chỗ này sao?
Chung Hạo Nhiên gật đầu:
- Huynh muội chúng ta đã không có nhà để về, chỉ có thể ở lại Đan Minh, ta vốn còn muốn cùng Phương đại ca ngươi đi tới Tử Hà tông, chỉ có điều ta lo lắng nếu để Tiểu Nhu một mình ở chỗ này….
- Hai hạt giống này không tệ, ta muốn dẫn đi.
Đúng lúc này, Tề đại sư này bỗng nhiên đi tới, cũng không liếc mắt nhìn Phương Lâm, chỉ vào huynh muội Chung gia nói.
Trang 160# 2
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn Tác giả: Vạn Cổ Thanh Liên