Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 347: giả vờ giả tỏi cái gì

Chương 347: giả vờ giả tỏi cái gì
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread​

Tia sáng chói mắt giằng co được một hồi, mới chậm rãi biến mất.
Trên mặt người thanh niên tóc bạc đến từ Mạnh quốc vẫn không có biểu tình gì, hình như bất kỳ chuyện gì phát sinh cũng sẽ không khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng những người khác ở đây, ai nấy lại hoảng sợ vô cùng.
Nhất là những luyện đan sư ở Hắc Đỉnh thành đợi tương đối lâu, càng hiểu rõ ràng hơn đá thử vàng có ánh sáng như vậy lại có ý nghĩa như thế nào.
Thiên tài trong thiên tài!
Ánh sáng giống như người thanh niên tóc bạc vậy, đã rất lâu không xuất hiện, gần đây một lần, cũnglà hơn mười năm trước mà thôi.
Chín người của Mạnh quốc tuy rằng sợ hãi người thanh niên tóc bạc, nhưng lúc này cũng bởi vì thanh niên tóc bạc có thiên phú xuất sắc, bọn họ lộ ra vẻ đắc ý.
Mấy người của Vân quốc lại lộ ra vẻ kinh ngạc và nghiêm trọng, bọn họ không nghĩ tới, lần này trừ Triệu Thần Không bên phía bọn họ ra, vẫn còn có nhân vật thiên tài như vậy.
Về phần đám người Càn quốc, thần sắc mỗi người cũng khó coi, đại hội luyện đan sư lần này quả nhiên là tàng long ngọa hổ, không nói tới Triệu Thần Không Vân quốc, hiện tại lại xuất hiện một người thanh niên tóc bạc không rõ lai lịch, Càn quốc bọn họ muốn lực áp hai nước khác, hiện tại xem ra là cực kỳ khó khăn.
- Vị huynh đài này ngược lại khiến cho Triệu mỗ được mở rộng tầm mắt, không biết tôn tính đại danh là gì.
Triệu Thần Không đi lên phía trước, cười hỏi.
Người thanh niên tóc bạc lạnh lùng nói:
- Quách Chân.
- Hóa ra là Quách huynh, lần này Mạnh quốc có Quách huynh trấn thủ, xem ra tất nhiên có thể trong đại hội đạt được kết quả không tệ.
Triệu Thần Không ôm quyền nói, hình như muốn kết giao với Quách Chân này.
Chỉ có điều Quách Chân lại có vẻ vô cùng lạnh nhạt, có một cảm giác từ chối người từ ngoài ngàn dặm, sau khi Triệu Thần Không phát giác ra được, cũng không nói thêm gì nữa.
- Ta đi thử một chút!
Một người thanh niên của Vân quốc nóng lòng muốn thử đã đi tới, đứng ở trước đá thử vàng này.
Oong!
Lại là một ánh sáng sáng lên, chỉ có điều còn xa mới đạt được trình độ của thanh niên tóc bạc, nhưng coi như không tệ có thể xưng là thiên tài.
- Ta tới!
Một nữ tử của Mạnh quốc đi tới, ánh sáng sáng lên, ngược lại có vẻ rất bình thường, miễn cưỡng đạt đến sát biên giới của thiên tài.
- Thế nào? Càn quốc các ngươi không có ai đi thử một chút sao?
Triệu Thần Không liếc mắt nhìn đoàn người Càn quốc, khóe miệng hơi cong lên, hỏi.
Lý Phong không nhịn được, khi ra trước, gương mặt lạnh lùng trực tiếp đi tới trước đá thử vàng này.
Ở trong mười người của Càn quốc, thực lực của Lý Phong chắc hẳn xem như là tương đối đỉnh phong, dù sao cũng là là nhóm trước mười trên bảng xếp hạng luyện đan sư của Càn quốc, thiên phú tất nhiên không thể chê.
Chỉ thấy Lý Phong đặt một tay ở trên đá thử vàng, sau một lát một ánh sáng có phần mãnh liệt xuất hiện.
Trên mặt của Lý Phong có vài phần kích động, nhưng sau đó lại cứng đờ.
Bởi vì ánh sáng của hắn tuy rằng mãnh liệt, nhưng kém hơn người thanh niên tóc bạc Quách Chân không phải là một hai điểm.
Lý Phong cắn răng, trong lòng không ngừng giận dữ gầm thét lên. Nhưng thiên phú của một người sẽ không bởi vì hắn có phẫn nộ không cam lòng tới mức nào mà có thể thoáng cái nâng cao, là trình độ gì chính là trình độ đó, đá thử vàng sẽ thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lý Phong có thiên phú tuy rằng thật sự không tệ, nhưng so với thiên tài như Quách Chân vậy, vẫn kém một ít.
Ánh sáng ảm đạm xuống, sắc mặt Lý Phong khó coi, nắm chặt nắm đấm, không nói được một lời trở lại trong đám người.
- Coi như là khá lắm rồi.
Triệu Thần Không cười như không cười nói, khiến cho Lý Phong càng phẫn nộ.
Lý Kiến Long vỗ nhẹ vào vai của Lý Phong, ra hiệu hắn an tâm không nên nóng vội.
Phương Lâm nháy mắt ra hiệu nhìn Lý Phong, cười nói:
- Có phải nhìn họ Triệu kia rất không thoải mái hay không? Có cần chúng ta lại đi tới đánh hắn một trận hay không?
Lý Phong hung hăng trừng mắt với Phương Lâm, trong lòng oán thầm, ta với ngươi rất thân thuộc sao?
Chỉ có điều Phương Lâm ngược lại nói không sai. Lý Phong quả thật nhìn Triệu Thần Không này rất không vừa mắt, rất muốn đánh hắn một trận.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, ai cũng biết ở chỗ này nếu như đánh Triệu Thần Không, vậy sẽ khiến cho hậu quả rất nghiêm trọng.
Hơn nữa người ta Vân quốc người đông thế mạnh, có đánh được hay không cũng còn không biết.
Phương Lâm thấy Lý Phong không phản ứng tới mình, hắn bĩu môi, lại nhìn về phía Lý Kiến Long:
- Ngươi tại sao không đi thử xem?
Lý Kiến Long mỉm cười, nói:
- Ta tất nhiên muốn thử.
Trong khi nói chuyện, Lý Kiến Long chạy tới trước đá thử vàng, đưa tay đặt ở trên đá thử vàng.
Biểu tình của Lý Kiến Long vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không gặp hoàn toàn kích động và chờ mong, hắn đối với thiên phú của mình là trình độ gì đã biết rất rõ ràng, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ có điều khi ánh sáng sáng lên, trong lòng hắn vẫn tránh không được có phần chấn động.
Ánh sáng của Lý Kiến Long cũng vô cùng chói mắt, vượt qua Lý Phong, nhưng chung quy kém hơn Quách Chân. Nhưng so với vài người khác của Vân quốc và Mạnh quốc, hắn vẫn tương đối xuất sắc.
Lý Kiến Long mỉm cười, không bất kỳ mất mát và đắc ý nào, rất bình tĩnh đi trở lại.
- Ha hả, Càn quốc không có ai sao? Thế nào đều là một vài kẻ giá áo túi cơm như vậy?
Vân quốc nơi nào, có người khinh thường nói.
Lời ấy nhận được không ít người tương ứng, dù sao đến bây giờ có thể thấy Mạnh quốc có một Quách Chân lực ép quần hùng, Vân quốc ở đây có Triệu Thần Không tuy rằng còn chưa có đi kiểm nghiệm thiên phú, nhưng ai cũng biết thiên phú của hắn sợ rằng kinh khủng nhất trong mọi người.
Càn quốc cho đến tận bây giờ, cũng chỉ là một Lý Kiến Long tương đối không đáng ngại.
- Kêu la cái rắm, Vân quốc các ngươi cũng không thấy xuất hiện người nào có bộ dạng của con người? Ngay cả huynh đệ Lý gia tệ nhất trong số chúng ta ở đây, các ngươi cũng không sánh bằng, còn có mặt mũi nói này nói nọ, không biết xấu hổ à?
Phương Lâm lập tức chống thắt lưng, quay về phía đám người Vân quốc khinh thường nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Quả thực đáng giận!
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
...
Theo như lời Phương Lâm nói, và thái độ phách lối này của hắn nhất thời khiến cho đám người Vân quốc tức giận không thôi, ai nấy đều là ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Bên này, thần sắc hai người Lý gia cũng không được tự nhiên, chúng ta thành kém nhất từ lúc nào?
Nụ cười trên mặt Triệu Thần Không biến mất, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo nhìn Phương Lâm, hình như xem thường nói chuyện với Phương Lâm.
- Nhìn cái gì vậy? Có bản lĩnh ngươi để chúng ta kiến thức một chút thiên phú của ngươi cao tới mức nào, ở chỗ này giả vờ giả tỏi cái gì?
Phương Lâm trợn mắt nói.
Cho dù là Triệu Thần Không tính tình kìm chế cũng không tệ lắm, thiếu chút nữa cũng bị Phương Lâm làm cho tức giận đến mức thất thố.
- Ngươi giỏi lắm, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Triệu Thần Không cười lạnh nói, theo đó chính là sải bước đi về phía đá thử vàng này.
Nhìn thấy Triệu Thần Không muốn kiểm nghiệm thiên phú, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn, ngay cả mấy người trên lầu các đều lộ ra thần sắc nghiêm trọng.
- Ha hả, đợi lát nữa các ngươi không nên quá giật mình.
Nghiêm lão đầu trọc vừa cười vừa nói.
Cốc bà tử và Tô lão đều khẽ hừ một tiếng, tuy rằng bọn họ đã sớm nghe nói Triệu Thần Không có thiên phú dị bẩm, nhưng bọn họ đều là nhân vật có kiến thức rộng rãi, cho dù là nhìn thấy thiên phú kinh người, cũng không sẽ quá mức kinh ngạc.
Ba người Gia Cát Thương ngược lại mười phần mong đợi. Dù sao từ bất kỳ phương diện nào nhìn tới, Triệu Thần Không này chắc là người đứng đầu trong đại hội luyện đan sư lần này.
Nhưng về phần thiên phú của Triệu Thần Không rốt cuộc cao tới trình độ nào, bọn họ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Khi Triệu Thần Không đứng ở đá thử vàng trước, ánh sáng của đá thử vàng này trong nháy mắt chính là bắn ra.​


Trang 174# 2


Tuyệt Đỉnh Đan Tôn Tác giả: Vạn Cổ Thanh Liên

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất