Chương 46: kể ác viêm ba
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Đỉnh có đỉnh khí, chính là khí tức ẩn chứa trong bản thân đan đỉnh, người bình thường không có cách nào phát hiện ra. Nhưng bản thân Phương Lâm là Đan Tôn, lại tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, tất nhiên có thể nhận thấy được đỉnh khí ẩn chứa trong đan đỉnh.
Cách chủ yếu nhất để Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết của Phương Lâm nâng cao tất nhiên là cắn nuốt lò luyện đan thượng hạng. Hấp thu đỉnh khí tuy rằng không tốt bằng trực tiếp cắn nuốt lò, nhưng cũng có thể khiến cho Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết nhận được sự nâng cao.
Lúc này ngoại trừ Kim Viêm đỉnh ra, Phương Lâm sẽ không có đỉnh lò nào khác. Kim Viêm đỉnh cần để luyện đan, tất nhiên không thể nuốt. Tuy rằng không thể nuốt cái đỉnh màu đen trước mắt này, nhưng hấp thu một ít đỉnh khí tất nhiên là có thể.
Dù sao chỉ cần không hút một lần quá nhiều, loại đỉnh khí này sẽ cuồn cuộn không ngừng phát sinh. Phương Lâm đã có dự định, nếu lúc này không có được lò luyện đan gì tốt, vậy tới nơi này hấp thu đỉnh khí vậy.
Nghĩ đến liền làm, Phương Lâm ngay lập tức ngồi ở bên cạnh cái đỉnh màu đen, trực tiếp vận chuyển Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết.
Chỉ thấy một tia khí tức màu đen rất khó nhận ra từ trong cái đỉnh màu đen này tràn ngập ra, hóa thành một dòng cực nhỏ, qua trog miệng Phương Lâm tiến vào trong cơ thể hắn.
Một khắc khi khí tức màu đen này tiến vào trong cơ thể, toàn thân Phương Lâm giống như ăn quả ớt hồ lô, sắc mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi.
Sau một lát, Phương Lâm ngừng lại. Trên mặt hắn ửng hồng một mảnh, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu theo gò má trượt xuống.
Phương Lâm thở hổn hển, nhìn hình như rất mệt mỏi, nhưng hai mắt lại sáng vô cùng, mơ hồ có vẻ hưng phấn.
“Lần đầu tiên hấp thu còn không quá thích ứng. Chỉ có điều đỉnh khí kia tác dụng đối với ta thật không nhỏ. Ta nghĩ hấp thu nửa tháng, ta có thể thử trùng kích Nhân Nguyên lục trọng.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Trong lúc Phương Lâm muốn tiếp tục hấp thu, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ kịch liệt.
- Bên trong, nhanh cút ra ngoài!
Một giọng nói hùng hậu lại phách lối vang lên.
Phương Lâm nhíu mày, nhắm mắt lại không tiếp tục để ý tới. Dù sao nơi này có pháp trận bao phủ, người bên ngoài trừ phi điên rồi mới có thể xông vào.
Ầm ầm ầm.
Tiếng gõ không ngừng vang lên bên tai, khiến người ta phiền não. Chỉ có điều Phương Lâm lại giống như lão tăng nhập định, nhắm mắt lại chuyên chú hấp thu đỉnh khí, giống như hoàn toàn không nghe được những tiếng gõ khiến cho người ta phiền lòng này.
Bên ngoài phòng luyện đan, một người thanh niên thân thể mập mạp vẻ mặt thâm trầm, không ngừng vung cánh tay to khỏe đánh vào cánh cửa của phòng luyện đan.
Ở bên cạnh hắn, vẻ mặt Khang Lộc đầy chờ mong.
Người thanh niên mập mạp này đúng là hắn gọi tới. Người này tên là Viên Ba, chính là đệ tử trung đẳng. Phòng luyện đan số chín tầng chữ Hoàng này vẫn luôn bị hắn chiếm dụng. Phần lớn những đệ tử khác đều biết tên mập thích gian phòng luyện đan này, cũng không dám tranh đoạt với hắn.
Viên Ba mặc dù chỉ là đệ tử trung đẳng, lại nổi tiếng lưu manh, mười phần là kẻ du côn, dựa vào toàn thân dữ tợn, hơn nữa có phụ thân chính là trưởng lão Đan tông, bởi vậy ở Đan tông không bao nhiêu người dám đi trêu chọc hắn.
Mặc dù chỉ là đệ tử trung đẳng, nhưng ngay cả rất nhiều đệ tử thượng đẳng cũng không muốn chống lại tên mập này.
Đã từng có đệ tử hạ đẳng không biết trời cao đất rộng, nhân lúc Viên Ba không ở phòng luyện đan số chín. Kết quả sau khi đi ra bị Viên Ba đánh thành trọng thương, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Mà bởi vì phụ thân Viên Ba, hắn cũng không hề bị trừng phạt gì, chỉ là phạt bị giam giữ một thời gian mà thôi. Sau khi đi ra, hắn vẫn kiêu ngạo hống hách.
Viên Ba trăm triệu lần không nghĩ tới, mình chỉ ra ngoài cùng mấy người bằng hữu ăn uống một trận, phòng luyện đan của mình tự nhiên bị người chiếm mất.
Vậy cũng được sao? Lại có người dám chiếm phòng luyện đan của Viên Ba ta? Đây không phải là muốn lật trời sao?
Viên Ba là một người tính tình hung bạo, lại trực tiếp chạy tới phá cửa, muốn trút cơn giận trong lồng ngực này ra ngoài.
Ai biết bên trong tự nhiên nửa chút động tĩnh cũng không có. Sắc mặt Viên Ba càng lúc càng khó coi. Đây là không để Viên Ba mình vào mắt sao?
- Tạp chủng bên trong, nhanh lăn ra đây cho ta, nếu không lão tử lấy cái mạng chó của ngươi!
Viên Ba gầm thét giận dữ, lại ngoan độc đập vài cái, đập đến tay mình cũng thấy đau.
Mấy phòng luyện đan gần đó đều có người nhô đầu ra, có phần bất mãn nhìn về phía bên này. Nhìn thấy là Viên Ba, có mấy người rụt đầu trở lại, sợ trêu chọc thị phi. Còn có hai ba người không khiếp sợ Viên Ba, liền ở đó xem náo nhiệt.
- Lại có người dám cướp phòng luyện đan của Viên Ba. Điều này thật thú vị.
- Cũng không biết là ai to gan như vậy, Viên Ba người này cũng không dễ chọc.
- Người này chắc hẳn gặp xui xẻo, Viên Ba ra tay không có khả năng ngoan độc bình thường.
- Người kia chắc hẳn cũng sợ, trốn ở bên trong không dám ra.
- Hì hì, tránh được nhất thời, không tránh được một đời.
…
Bốn phía xung quanh dần dần có không ít đệ tử Đan tông tập trung lại, trong lúc nhất thời bàn luận ầm ĩ. Không ít người đều cảm thấy đồng tình đối với người trốn ở phòng luyện đan này. Cũng có người hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, muốn xem náo nhiệt.
Khang Lộc lẫn ở trong đám người, trong lòng có phần đắc ý, đồng thời cũng rất chờ mong hình ảnh Phương Lâm bị Viên Ba ra sức đánh.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người nào ở đây gây ầm ĩ?
Đúng lúc này, một trưởng lão nghe tin đi đến, nhíu mày nói.
Khi hắn nhìn xung quanh, thấy được Viên Ba đang tức miệng mắng to, nhất thời cảm thấy đau đầu một hồi. Viên Ba lưu manh này, ai cũng không muốn đi dính vào.
Nhưng lúc này cũng không có cách nào, trưởng lão trung niên này chỉ có thể đi tới, không vui nhìn Viên Ba, nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Viên Ba nhìn thấy trưởng lão tới cũng không sợ, nói:
- Có người mắt mù, chiếm phòng luyện đan của ta, bây giờ sợ ta ở bên trong không dám đi ra.
Không cần Viên Ba nói, trung niên này trưởng lão cũng biết là tình huống gì. Nhưng loại chuyện này hắn không thể giải quyết. Cho dù muốn giải quyết, cũng có lòng mà không có sức.
- Dù vậy ngươi cũng không thể ảnh hưởng đến những người khác chứ, biết không?
Trưởng lão trung niên trừng hai mắt nói.
Viên Ba bĩu môi, có vẻ không thèm quan tâm.
Trưởng lão trung niên cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn đám đệ tử tập trung ở xung quanh, nói:
- Đều tản ra. Vây quanh chỗ này làm cái gì?
Không ít người tản đi, cũng có vài người đứng ở phía xa xem náo nhiệt.
- Lục trưởng lão, ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào?
Viên Ba cười lạnh nói.
Trưởng lão họ Lục này thấy đám đệ tử xung quanh tản ra, lập tức hạ giọng nói:
- Ngươi không thể yên tĩnh một chút, đừng khiến ta khó xử được sao?
Viên Ba hừ một tiếng, nói:
- Đây cũng không phải là ta chủ động tìm việc, mà kẻ bên trong kia không có mắt. Phòng luyện đan của Viên Ba ta, không phải người nào cũng có thể tùy tiện chiếm lấy. Ngày hôm nay nếu như tiểu tử này không đi ra, buổi tối ta cũng chắn ở chỗ này, cho đến khi hắn đi ra mới thôi.
Nghe vậy, Lục trưởng lão này cảm thấy vô cùng đau đầu, trong lòng cũng thầm mắng không biết là người mắt không mở hết lần này tới lần khác chạy vào phòng luyện đan của Viên Ba. Ngươi nói xem, đây không phải là tự mình tìm phiền phức sao?
Trên mặt Viên Ba cười lạnh. Hắn cũng không sợ trưởng lão nào, bởi vì cha hắn chính là trưởng lão Đan tông, hơn nữa có quan hệ thân thiết với thủ tọa. Có thể nói, Viên Ba hắn ở trong Đan tông, chỉ cần không làm ra chuyện giết người phóng hỏa, trên cơ bản đều không có hậu quả gì nghiêm trọng.
Lục trưởng lão bất đắc dĩ, chỉ đánh quay về phía trong phòng luyện đan kêu lên:
- Người ở bên trong, hiện tại lập tức đi ra!
Sau khi nói xong, hiện trường im ắng một mảnh. Phòng luyện đan số chín kia lại là không có chút động tĩnh nào, giống như bên trong căn bản không có người.
Trang 24# 1