Chương 473: tức chết người không đền mạng
Phụt!
Trần Vũ rốt cuộc không áp chế nổi, phun ra một ngụm máu, biểu lộ dữ tợn, hận không thể xôra, lên xé xác Thi Nhân Sâm nghìn năm.
Quá khinh người!
Một ngụm máu này, hoàn toàn chính là bị Thi Nhân Sâm nghìn năm ép phun ra.
Ngoại trừ tức giận, Trần Vũ càng kinh hãi nhiều hơn. Hắn biết rõ uy lực của thanh kiếm trong tay như thế nào. Cho dù là đối mặt với cường giả như Triệu Thần Cơ, Dương Huyền Phong, Trần Vũ vẫn có lòng tin đánh bại.
Nhưng cây củ cải thành tinh này lại rất cổ quái, cứng rắn không tưởng nổi, vậy mà chỉ dựa vào thân thể bé nhỏ kia mạnh mẽ chống lại được.
Trần Vũ rất nghi ngờ, là thanh kiếm này của mình xảy ra vấn đề, hay là cây củ cải thành tinh này thật sự đáng sợ như thế?
Không chỉ có mình hắn. Ở đây, ngoại trừ Phương Lâm ra, cho dù là mấy vị đại nhân vật, đều dùng ánh mắt có phần nghiêm nghị nhìn Thi Nhân Sâm nghìn năm.
- Vật này có thi khí rất nồng đậm!
Trong đôi mắt đẹp của Mục Hồng Trần có ánh sáng chớp động, kinh ngạc nói.
- Căn bản không phải cây củ cải gì, mà là một gốc nhân sâm thành tinh!
Hoàng Như Long nói, trong mắt có vẻ tham lam.
Triệu Trấn Long nhíu chặt lại đôi mi, im lặng không nói.
Hạc Thiên Niên lộ ra vẻ mặt có vài phần sầu lo. Cây củ cải thành tinh này xuất hiện, khiến cho Trần Vũ vẫn luôn nắm chắc kết cục thắng lợi trong tay đã hoàn toàn cải biến.
Chỗ Càn quốc, Dương Kiến Nghiệp và Hàn Lạc Vân cũng đều rất kinh ngạc, không ngờ trên người Phương Lâm còn cất giấu một thứ lợi hại như thế.
- Ngươi thật không biết gì sao?
Dương Kiến Nghiệp có hơi nghi ngờ nhìn Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân lắc đầu, nói:
- Ta đích thực không biết, chắc đây là cơ duyên của Phương Lâm.
Dương Kiến Nghiệp nghe vậy, nhìn bọn người Hoàng Như Long cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Vật này sợ là sẽ khiến cho một số người ngấp nghé.
Hàn Lạc Vân ừ một tiếng, hắn cũng rõ điều này. Đồ vật giống như củ cải kia rõ ràng là một gốc nhân sâm quỷ dị, mặc dù kì quái một chút, nhưng đã có linh trí, lại còn cứng rắn khác thường, bất luận như thế nào đều xem như một vật kỳ lạ, khẳng định sẽ khiến một số người ngấp nghé.
Quảng trường cũng đang nhanh chóng khôi phục. Chỗ này có pháp trận cực kì kì lạ, cho dù quảng trường sụp đổ đến không ra hình dạng, đều có thể trong thời gian rất ngắn khôi phục lại như lúc ban đầu.
Giây phút này, Trần Vũ cầm trường kiếm ngân sắc cổ xưa, thân hình run rẩy. Sau khi bị tức đến thổ huyết, hắn cũng không có cảm giác dễ chịu hơn chút nào.
- Tiểu tử, bản đại gia còn chưa hưởng thụ đủ đâu, ngươi làm sao đã ỉu xìu rồi? Tiếp tục đến đi chứ!
Thi Nhân Sâm nghìn năm chỉ vào Trần Vũ, giọng điệu khiêu khích nói, giọng nói này lại cộng thêm vẻ mặt bỉ ổi của nó, quả thực khiến cho người ta muốn đè nó xuống đất cuồng đạp.
Ngay cả Phương Lâm cũng nhe răng trợn mắt, gia hỏa này thật sự là quá muốn đánh, ngay cả mình đều có phần không nhịn được muốn đá nó một cước.
Trần Vũ bị Thi Nhân Sâm nghìn năm nói cho tức giận đến phát điên, đầu óc nóng lên, nhất thời muốn huy động trường kiếm lần nữa. Nhưng sau một khắc, hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
Bên ngoài sân, tông chủ Phiêu Miểu tông Hạc Thiên Niên cũng thở dài một hơi. Vừa rồi, thời điểm Trần Vũ muốn huy động trường kiếm thời lần nữa, hắn đều không nhịn được muốn mở miệng quát hắn ngừng lại.
Bởi vì, chỉ có Trần Vũ và Hạc Thiên Niên biết, mặc dù thanh trường kiếm cổ xưa nà có uy lực rất lớn, nhưng cũng là một bảo vật cấm kỵ, nhiều nhất chỉ có thể huy động năm kiếm. Nếu như huy động thêm một lần, thì sẽ sử dụng hồn phách của người dùng làm cái giá.
Hạc Thiên Niên đã từng thử đánh ra tám kiếm, kiếm thứ chín lập tức khiến hồn phách của bản thân rơi vào trạng thái suy yếu, nghỉ ngơi trọn vẹn nửa năm mới khôi phục lại.
Mà Trần Vũ không có cảnh giới cao, trên cơ bản khi đánh kiếm thứ sáu sẽ khiến cho hồn phách của hắn phải tiêu hao, nhẹ thì hồn phách suy yếu, phải tĩnh dưỡng khoảng một năm nửa năm.
Nặng thì, chính là mất cả tính mạng.
Cưỡng ép đánh ra kiếm thứ năm không phải là không thể được, Trần Vũ cùng lắm sẽ suy yếu một đoạn thời gian khó khôi phục lại, nhưng làm như vậy thật sự đáng sao?
Hiển nhiên là không đáng, cây củ cải thành tinh này rất cổ quái, hoàn toàn không làm gì được nó, cho dù chặt thêm hai kiếm, thì sẽ giết chết được nó sao?
Đương nhiên không thể.
Trường kiếm mặc dù sắc bén, nhưng đánh vào trên một khối đá vừa xấu vừa cứng, vậy thì không có chút ý nghĩa nào.
- Bản đại gia thật vất vả mới hiện thân một lần, đều không có một đối thủ lợi hại một chút, thật sự là tịch mịch như tuyết, làm bản đại gia cô độc lâu như vậy.
Thi Nhân Sâm nghìn năm gật gù đắc ý nói, lộ ra dáng vẻ cao thâm khó dò.
Trần Vũ lộ ra sắc mặt khó coi, cực kì uất ức thu trường kiếm vào. Vốn cho rằng dùng ra thanh kiếm này hẳn là có thể đánh bại Phương Lâm, nhưng không ngờ Phương Lâm lại lấy ra một cây củ cải thành tinh, hoàn toàn khiến Trần Vũ không có cách nào.
Nhìn thấy Trần Vũ thu hồi trường kiếm, ánh mắt Phương Lâm lấp lóe, cũng lập tức suy đoán thanh kiếm này đoán chừng không cách nào sử dụng nhiều lần, trong lòng có phần thở dài một hơi.
- Làm rất tốt, cho ngươi một gốc dược liệu cổ này.
Phương Lâm nói, ném một gốc dược liệu cổ ra.
Hai mắt Thi Nhân Sâm nghìn năm phát sáng, lập tức bắt lấy dược liệu cổ, ở trước mắt bao người bắt đầu gặm ăn.
- Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó, đợi bản đại gia ăn xong, lại cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp.
Thi Nhân Sâm nghìn năm vừa nhìn Trần Vũ nói, vừa không ngừng gặm dược liệu cổ, mỗi một lần gặm đều ăn như hổ đói, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.
Trần Vũ giật giật khóe miệng, ta chờ ngươi làm cái gì!
Lập tức, Trần Vũ nổi giận gầm lên một tiếng. Lúc này, hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, bất luận thắng thua, đều phải đập cây củ cải thành tinh này đến không còn hình dáng!
Toái Tinh Chỉ được thi triển ra, khí tức đáng sợ lao thẳng về phía Thi Nhân Sâm nghìn năm.
Thi Nhân Sâm nghìn năm bị đánh bay ra ngoài, trong tay còn nắm chặt lấy không muốn không thả, bên trong miệng oa oa chửi bậy, nhưng trên thân cũng không có bất cứ dấu vết gì.
Vẫn là lông tóc không tổn hại!
- Tiểu tử, ngươi lại dám đánh lén bản đại gia! Ngươi nhất định phải chết, ngươi chết chắc rồi! Bản đại gia muốn đánh chết ngươi! Đánh cho mẹ ruột ngươi đều không nhận ra.
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu to, nhưng lại vô cùng thông minh trốn ở sau lưng Phương Lâm.
Phương Lâm im lặng, Trần Vũ đã hướng đến phía mình. Vẻ mặt phẫn nộ kia giống như mình giết cả nhà của hắn vậy.
Nhưng Trần Vũ này đã rối tung lên. Tuy rằng trong sự phẫn nộ nên thế công cuồng mãnh, nhưng lại bại lộ rất nhiều sơ hở.
Ngay cả khi thi triển chưởng pháp thần diệu phiêu miểu ra, cũng đều không có loại cảm giác trôi chảy liên miên bất tuyệt như trước đó.
Phanh!
Phương Lâm đánh một quyền đập vào bả vai Trần Vũ. Trần Vũ lộ ra vẻ mặt khó coi, thân hình lảo đảo, Phương Lâm bắt lấy cơ hội, lập tức tấn công mạnh.
Thân hình Trần Vũ bay thẳng ra ngoài, lại liên tiếp phun ra máu tươi, bịch một tiếng, chật vật ngã sấp xuống đài.
Một số người lộ ra vẻ không đành lòng, Trần Vũ này quá đáng thương, bị một cây củ cải thành tinh khiến cho chật vật như thế.
- Tiểu tử, cùng bản đại gia đấu, ngươi còn kém xa lắm. Tiểu đệ của bản đại gia đều có thể đánh cho ngươi lục thân không nhận. Nếu như bản đại gia tự mình xuất thủ, ngươi đã sớm hôi phi yên diệt.
Thi Nhân Sâm nghìn năm ôm gốc dược liệu cổ, vênh váo đắc ý đi ra, nhìn Trần Vũ nói.
Phương Lâm trừng mắt nhìn nó một cái, gia hỏa này thật đúng là rất giỏi, lại dám nói mình là tiểu đệ của nó?
Trần Vũ không cam lòng, hai mắt đỏ hồng, hắn không cam lòng cứ bại như vậy, hắn tự tin có thể chiến thắng Phương Lâm, lại bởi vì một cây củ cải thành tinh mà phải thua?
- Không! Trần Vũ ta không thua! Ta còn có một lá bài tẩy cuối cùng!
Trần Vũ bỗng nhiên đứng dậy, vỗ vào túi Cửu Cung, khắp khuôn mặt đều lộ vẻ dữ và liều lĩnh.
Trang 237# 2