Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 474: đầu lâu quỷ khắc bằng đá

Chương 474: đầu lâu quỷ khắc bằng đá
- Tiểu tử, còn có bản lĩnh gì thì cứ việc thi triển ra, bản đại gia không cần tự mình xuất thủ, tiểu đệ của ta cũng có thể thu thập ngươi.
Thi Nhân Sâm nghìn năm hết sức vô sỉ nói, sau đó cực kì hèn mọn trốn ở sau lưng Phương Lâm.
Phương Lâm trợn trắng mắt, gia hỏa này lại dám lấy mình ra làm bia đỡ đạn.
Chỉ thấy Trần Vũ vỗ vào túi Cửu Cung, lập tức có một đồ vật kỳ dị xuất hiện ở trong tay.
Vật này chính là một pho tượng đá được khắc đẹp đẽ khéo léo. Nhưng ngoại hình lại vô cùng dữ tợn, chính là một đầu lâu ác quỷ, mặt xanh nanh vàng, hai mắt lồi ra, chỉ cần nhìn một chút, trong lòng người ta lập tức dâng lên mấy phần hàn ý.
Nhìn thấy Trần Vũ lấy ra đồ vật này. Bên ngoài sân, Hạc Thiên Niên lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng mở miệng quát:
- Không nên dùng vật này!
Nhưng Trần Vũ đã bị phẫn nộ làm đầu óc mê mẩn, hoàn toàn không có nghe được lời nói của Hạc Thiên Niên. Lập tức, hắn bỗng nhiên vỗ lồng ngực, một ngụm máu tươi phun ra, rơi xuống trên đầu quỷ đá này.
Thời điểm máu tươi nhỏ xuống trên đó, một luồng khí tức cực kỳ quỷ dị tràn ra bốn phương tám hướng. Bên tai mọi người giống như nghe được một tiếng gầm thét đến từ vực sâu vô tận.
Một ít võ giả có tu vi khá thấp, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cảm thấy tâm thần có hơi không tập trung, rất muốn rời đi nơi này.
- Không hay rồi!
Hạc Thiên Niên lộ ra vẻ mặt khó coi, muốn xuất thủ cưỡng ép ngăn cản Trần Vũ lại.
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí đen từ trong pho tượng đầu lâu quỷ kia tràn ngập ra. Trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ quảng trường, khiến cho người ở bên ngoài sân hoàn toàn không nhìn thấy tình huống trong sân như thế nào.
- Chuyện gì xảy ra?
Một số người nhìn về phía Hạc Thiên Niên.
Hạc Thiên Niên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Đây là đồ vật cấm kỵ, Phiêu Miểu Tông ta từ trước đã truyền thừa lại ba cái, vẫn luôn trấn áp tại bên trong cấm địa ở tông môn, không ngờ tên nghịch đồ này lại lấy trộm một cái.
- Thứ này có thể làm được cái gì?
Triệu Trấn Long nhíu mày hỏi.
Hạc Thiên Niên có vẻ hơi do dự, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Nếu ba cái quỷ đầu điêu khắc kia bị thôi động cùng lúc, có thể triệu hoán mười vạn ác quỷ, cắn nuốt tất cả sinh linh. Nếu như chỉ có một cái, cũng có thể diệt sát tất cả tồn tại Thiên Nguyên trở xuống.
- Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều rất sợ hãi, không ít võ giả tán tu nhao nhao cách xa quảng trường, diệt sát tất cả võ giả Thiên Nguyên trở xuống, đây quả thực là quá đáng sợ.
Hàn Lạc Vân bỗng nhiên đứng dậy, nhất thời muốn xông vào trong hắc khí cuồn cuộn kia để trợ giúp, đi cứu Phương Lâm ra.
- Hàn tông chủ không nên xúc động, nếu như ngươi tiến vào trong hắc khí kia. Lệ quỷ bên trong hắc khí sẽ trở nên càng mạnh. Đến lúc đó, ngay cả ngươi cũng khó mà thoát thân.
Hạc Thiên Niên vội vàng nói, trên mặt có vẻ phức tạp.
Hàn Lạc Vân lạnh lùng nhìn hắn một chút, nói:
- Chẳng lẽ ngươi bảo ta trơ mắt nhìn Phương Lâm chết sao?
Nói xong, Hàn Lạc Vân lập tức muốn xông vào bên trong quảng trường.
Bỗng nhiên, giọng nói của Phương Lâm từ trong hắc khí vô cùng nồng đậm truyền đến:
- Sư tôn yên tâm, con không sao.
Nghe được giọng nói của Phương Lâm, Hàn Lạc Vân dừng lại bước chân, nhíu mày. Mà Hạc Thiên Niên thì lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Giây phút này, ở bên trong hắc khí che khuất bầu trời kia. Phương Lâm đứng tại chỗ, bốn phía đều có từng ác quỷ lơ lửng không cố định, vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiển nhiên, những ác quỷ đều coi mình là con mồi, muốn ăn mình.
Phương Lâm biết, những ác quỷ này chính là âm vật do âm khí ngưng tụ sinh ra, thích nhất là cắn nuốt máu thịt người sống. Nếu như người bình thường gặp được, đích thật là khó thoát khỏi tai kiếp.
- Má ơi, nhiều quỷ vật như vậy, muốn hù chết bản đại gia sao?
Thi Nhân Sâm nghìn năm lộ ra vẻ mặt sợ hãi, vẫn trốn ở sau lưng Phương Lâm.
Ở cách đó không xa, Trần Vũ nắm lấy đầu quỷ khắc đá trong tay, trên mặt có vẻ điên cuồng. Nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy, cánh tay hắn đang cầm đầu quỷ khắc đá kia ngay đang dần dần khô héo.
Phương Lâm cũng chỉ nhìn Trần Vũ kia một chút, lập tức không để ý đến hắn, vỗ túi Cửu Cung, lấy trường mâu cổ xưa ra.
- Trường mâu tiền bối, những quỷ vật này phải giao cho ngài rồi.
Phương Lâm nhìn trường mâu cổ xưa nói.
Trường mâu vừa xuất hiện, lập tức thả ra sát khí kinh người, như có một Ma Thần đang phẫn nộ xuất thế.
Khi những ác quỷ đang nấp ở trong hắc khí tiếp xúc đến sát khí kinh khủng do trường mâu thả ra, đều liên tục kêu thảm, lập tức bị khí tức của trường mâu xoá bỏ.
Oanh!!!!
Lúc đầu ác quỷ có đếm cũng đếm không hết, gần như là trong nháy mắt bị xoá bỏ sạch sẽ, hắc khí cũng hoàn toàn tiêu tán.
Phương Lâm thu hồi trường mâu ở trong nháy mắt hắc khí tiêu tán. Bên ngoài sân, đám người tập trung nhìn lại, thấy Phương Lâm không hao tổn sợi tóc gì, đều lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Nhất là Hạc Thiên Niên, biểu tình kia quả thực là quá chấn động, giống như là thấy được chuyện gì không tưởng tượng nổi.
- Làm sao có thể? Bằng lực lượng của hắn không có khả năng xua tan ác quỷ do đầu lâu quỷ khắc bằng đá này thả ra mới phải.
Hạc Thiên Niên liên tục lắc đầu, hắn đối với tà vật mà tông môn vẫn luôn trấn áp kia là vô cùng kiêng kị. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Phương Lâm lông tóc không tổn hao gì ở trong hắc khí kia, ngược lại còn xua tan hắc khí và ác quỷ đi, việc này đối với hắn mà nói là một đả kích cực lớn.
Mà Trần Vũ kia thì càng thêm kinh hãi, hắn vận dụng vật này, vốn là ôm ý nghĩ đả thương địch thủ một ngàn thì tự tổn tám trăm, hoàn toàn không ngờ đầu quỷ khắc đá này lại cũng không làm gì được Phương Lâm.
Ngược lại là Trần Vũ hắn, một cánh tay đã hoàn toàn khô héo, chỉ còn lại có một lớp vỏ khô bao phủ xương tay.
Vận dụng đầu quỷ khắc đá này cũng phải bỏ đại giới cực lớn, huyết nhục bên trong cánh tay của Trần Vũ chính là bị đầu quỷ khắc đá này nuốt chửng.
- Ha ha ha ha, chỉ là bàng môn tà đạo, còn nghĩ đối phó bản đại gia? Cũng không tự cầm tấm gương nhìn xem mình có đức hạnh gì?
Hắc khí tiêu tán, Thi Nhân Sâm nghìn năm lập tức đắc chí.
Phương Lâm nhìn thấy nó liền nhức đầu, trực tiếp thu nó vào Cửu Cung.
Trần Vũ sững sờ, đầu quỷ khắc đá trong tay rơi xuống đất, cả người giống như thất hồn lạc phách.
- Ngươi thua.
Phương Lâm lạnh nhạt nói.
Trần Vũ cười thảm, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay khô héo của mình, lắc đầu, mở miệng nói:
- Ta thua.
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Phương Lâm.
- Ai.
Hạc Thiên Niên thở dài một tiếng. Lúc này, hắn cũng không có tâm tư trách cứ Trần Vũ cái gì, phất phất tay, để hai đệ tử Phiêu Miểu tông đỡ Trần Vũ trở về.
Đồng thời, Hạc Thiên Niên vung tay lên, đầu quỷ khắc đá lập tức bay đến trong tay của hắn, chỉ thấy Hạc Thiên Niên lập tức lấy ra một hộp đá màu đen, cầm đầu đầu khắc đá này nhốt vào bên trong hộp đá.
Mọi người đều chưa tỉnh hồn lại. Một trận chiến này quá đặc sắc, bất luận là Trần Vũ hay là Phương Lâm, song phương có thể nói là các thức thủ đoạn, có qua có lại.
Mà mọi người kinh ngạc nhất, vẫn là thực lực của Phương Lâm, quả thực có phần thâm bất khả trắc, Trần Vũ cũng đã vận dụng đồ vật cấm kỵ, bỏ ra một cánh tay làm đại giới, nhưng vẫn như cũ không làm gì được Phương Lâm.
- Một mình Phương Lâm hắn liên tiếp đánh bại ba người thiên tài.
Có người kinh ngạc nói.


Trang 238# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất