Chương 482: thiêu sống
Ngọn lửa màu đen mang theo khí tức kinh khủng, giống như một cơn thủy triều, cuốn về phía Triệu Thần Cơ.
Triệu Thần Cơ biến sắc. Nhưng lúc này, hắn có ma huyết phụ thể, cường thịnh đến cực điểm, bởi vậy lựa chọn cứng rắn chống lại ngọn lửa màu đen này.
- Chỉ là ngọn lửa, có thể làm gì được ta?
Triệu Thần Cơ gầm thét, trên thân có ma khí phun trào, trực tiếp dựa vào thân thể xông vào trong ngọn lửa.
Thân hình Hàn Hiểu Tinh lui lại, hoa sen màu đen vẫn lơ lửng ở trước người của nàng, không ngừng thả ra ngọn lửa màu đen, dường như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ trước mắt nàng đến không còn gì.
Thân thể Triệu Thần Cơ bị hãm vào trong hắc hỏa. Mặc dù lúc này hắn có nhục thể cực kỳ cường hãn, càng có ma khí bảo hộ, nhưng hắc hỏa này cũng cực kì bất phàm.
- Đáng chết!
Triệu Thần Cơ mắng một tiếng, cảm giác thống khổ cực kỳ, hắc hỏa này giống như là như giòi trong xương, không ngừng đốt cháy da thịt của hắn.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy, trên thân thể Triệu Thần Cơ đã có bao nhiêu chỗ bị hắc hỏa nhiễm vào. Bất luận ma khí sôi trào như thế nào, vẫn đều không dập tắt được hắc hỏa này.
Nhưng Triệu Thần Cơ đích thật là đáng sợ, nhục thể của hắn trải qua ma huyết rèn luyện, đã sớm siêu việt võ giả cấp độ Địa Nguyên, thậm chí so với cường giả Thiên Nguyên bình thường còn mạnh hơn.
- Hừ, mặc dù những ngọn lửa này cổ quái, nhưng còn chưa đủ để đốt chết ta!
Triệu Thần Cơ rống to.
- Vậy ta sẽ đốt tới khi ngươi chết mới thôi!
Hàn Hiểu Tinh lạnh lùng nói, hoa sen màu đen trước người lặng yên nở rộ.
Ầm ầm!!!!
Một nắm đấm hoàn toàn do hắc hỏa ngưng tụ thành xuất hiện, trực tiếp hung hăng đập vào thân thể Triệu Thần Cơ ở trong ngọn lửa.
Lần này, Triệu Thần Cơ xem như bị nặng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trên thân thể lại bị càng nhiều hắc hỏa dính vào.
Đại thủ hắc sắc lại đánh xuống lẫn nữa, Triệu thần cơ gầm thét, cũng đấm ra một quyền.
Phanh!!!
Đại thủ hắc sắc tán loạn, biến thành từng ngọn lửa màu đen, rơi xuống thân thể Triệu Thần Cơ.
- Diệt cho ta!
Triệu Thần Cơ phát giác được có phần không ổn, nếu như mình tiếp tục ở trong ngọn lửa thì đoán chừng sẽ hỏng việc, lập tức vỗ túi Cửu Cung, lấy ra một cái gương cổ.
Gương cổ xuất hiện, lập tức bay lên không trung, tách ra ánh sáng màu nhũ bạch, một lực hút cực mạnh sinh ra, không ngừng hút ngọn lửa màu đen kia vào trong gương cổ.
Hàn Hiểu Tinh hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ đưa ra, vậy mà biến thành một bàn tay lớn màu tím, trực tiếp bắt lấy gương cổ.
Răng rắc!
Khi bàn tay lớn màu tím dùng sức, gương cổ lập tức vỡ vụn, căn bản không có hút được nhiều ngọn lửa màu đen.
Triệu Thần Cơ cắn răng. Lúc này, da thịt của hắn đã bắt đầu nát rữa, đau đớn càng kịch liệt, cho dù có ma khí bảo hộ, cũng cảm giác được thống khổ cực kỳ.
Một vòng ánh sáng từ trong linh mục của Triệu Thần Cơ xuất hiện, bao phủ ở quanh người Triệu Thần Cơ, tạm thời ngăn không cho ngọn lửa màu đen xâm nhập.
Oanh!
Sau một khắc, Triệu Thần Cơ nhân cơ hội này vọt thẳng ra ngoài ngọn lửa màu đen, một quyền vô cùng cương mãnh đánh thẳng đến Hàn Hiểu Tinh.
Nhưng vào lúc này, hoa sen màu đen vẫn lơ lửng ở trước người Hàn Hiểu Tinh lại thoáng cái bay vào trong cơ thể Triệu Thần Cơ.
Thân hình Triệu Thần Cơ lập tức dừng lại, sắc mặt nhất thời thay đổi.
- A!!!!
Triệu Thần Cơ liên tục phát ra tiếng kêu rên, cả người giống như đang thừa nhận thống khổ cực lớn, thất khiếu chảy ra máu tươi, càng có từng ngọn lửa màu đen từ trong thất khiếu tuôn ra.
Mọi người đều sợ ngây người, tình huống này là như thế nào?
Chỗ hoàng thất Vân quốc, Triệu Trấn Long lập tức không nhịn được, muốn xuất thủ cứu giúp. Nhưng Hàn Lạc Vân đã trực tiếp xuất thủ, ngăn hắn lại.
- Cút mau!
Triệu Trấn Long gầm thét, mạnh mẽ tấn công Hàn Lạc Vân, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
Hàn Lạc Vân lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có nương tay, khiến Triệu Trấn Long căn bản là không có cách bứt ra để đi cứu giúp Triệu Thần Cơ.
- Hạc tông chủ, còn không mau xuất thủ?
Triệu Trấn Long thấy Hàn Lạc Vân quấn lấy mình, lập tức nhìn Hạc Thiên Niên còn đang khoanh tay đứng nhìn ở một bên quát.
Hạc Thiên Niên nhíu mày, tuy trong lòng không muốn, nhưng vẫn lựa chọn xuất thủ.
- Lão Hạc, không nên phá hư quy củ!
Dương Kiến Nghiệp lập tức xông ra, ngăn Hạc Thiên Niên lại.
Trong lúc nhất thời, bốn đại nhân vật đại chiến cùng một chỗ. Trong đó, Triệu Trấn Long có tâm tình lo lắng nhất, tiếng kêu thảm thiết của con trai mình không ngừng truyền đến, nhưng hắn lại bị Hàn Lạc Vân cản lại.
Ai cũng không ngờ, sự tình lại biến thành dạng này, Hàn Hiểu Tinh cùng với Triệu thần cơ sinh tử chiến, lại khiến cho bốn đại nhân vật đều xuất thủ.
- Sinh tử chi chiến mà lại muốn xuất thủ tương trợ, thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
Đúng lúc này, Mục Hồng Trần cũng xuất thủ, nàng lại trợ giúp Hàn Lạc Vân, cùng một chỗ đối phó Triệu Trấn Long đang lâm vào điên cuồng.
- Họ Mục! Ngươi muốn chết!
Hai mắt Triệu Trấn Long như muốn nứt ra, một tên Hàn Lạc Vân đã khiến hắn nhức đầu. Bây giờ, Mục Hồng Trần cũng đều xuất thủ, đây quả thực là muốn mạng mình.
- Hàn Lạc Vân, bây giờ ngươi đã nợ ta một món nợ ân tình.
Mục Hồng Trần vừa xuất thủ, vừa ném mị nhãn bay tứ tung nhìn Hàn Lạc Vân nói.
Hàn Lạc Vân vẫn không chớp mắt, hết sức chuyên chú đối phó Triệu Trấn Long.
- Nhanh! Chúng ta đi cứu Đại hoàng tử!
Lúc này, đám người hoàng thất Vân quốc nhao nhao vọt lên, muốn cứu Triệu thần trở về.
- Má nó! Coi chúng ta không người sao?
Phương Lâm mắng to một tiếng, dẫn đám người hoàng thất Càn quốc cùng với Tử Hà tông lập tức xông tới.
Phương Lâm vạm vỡ nhất, trực tiếp vung lên cây gậy xương lớn, phanh phanh phanh mấy lần, trực tiếp đập cho mấy người hoàng thất Vân quốc xông lên đầu tiên bay ra ngoài.
Tình cảnh hỗn loạn vô cùng, quả thực có thể nói là cuộc thi đấu ba nước bết bát nhất từ trước tới nay.
Bên ngoài sân, những người đến quan sát cuộc chiến đều choáng váng, hồi lâu đều vẫn chưa kịp phản ứng.
- Ông trời của ta! Đây là muốn tam quốc đại chiến sao?
- Tình huống như thế nào vậy? Làm sao lại như vậy?
- Năm người đại nhân vật đều xuất thủ, thật sự là khó gặp.
Bốn phía hết sức hỗn loạn, đám người đánh đến gà bay chó chạy. Nhưng duy nhất chỉ có chỗ Hàn Hiểu Tinh và Triệu Thần Cơ, vẫn không ai có thể quấy rầy.
Hàn Hiểu Tinh dùng đôi mắt sáng chói thần dị lại băng lãnh nhìn Triệu Thần Cơ nằm trên mặt đất thống khổ hét lên, trên mặt không có một chút vẻ đồng tình và thuơng hại nào.
Lúc này, Triệu Thần Cơ đã sắp chết, trong cơ thể hắn có ngọn lửa đang đốt cháy, từ ngũ tạng lục phủ đến kinh mạch xương cốt, tất cả mọi chỗ đều đang bị đốt cháy.
Loại đau khổ này, quả thực không cách nào hình dung được, thân thể Triệu Thần Cơ cơ bản đã bị thiêu đến không sai biệt, chỉ là có ma huyết phụ thể, sinh mệnh lực của hắn cực kì cứng cỏi, nên cho dù thành dạng này, cũng còn không có chết đi.
Triệu Thần Cơ gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc tuyệt vọng nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Tinh.
Sau một lát, tròng mắt của hắn cũng bị thiêu rụi, ngọn lửa màu đen từ trong hốc mắt tràn ngập ra.
Một đóa hoa sen màu đen từ trong cơ thể Triệu Thần Cơ bay ra, về đến trong mắt trái của Hàn Hiểu Tinh. Chỉ thấy Hàn Hiểu Tinh nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, đã khôi phục bình thường.
Mà Triệu thần cơ, đã bị thiêu sống.
- A!!! Con ta!
Triệu Trấn Long thê lương gầm thét, đã hoàn toàn điên rồi, không để ý tính mạng muốn liều mạng với Hàn Lạc Vân.
Ầm ầm!!!!
Ngay lúc này, toàn bộ di chỉ Hư Thiên giáo đều đang rung động, ngay sau đó, một hắc quang hiện lên, bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm.
Trang 242# 1