Chương 483: nguy cơ giáng lâm
Hắc quang nồng đậm giống như mây đen cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm Hư Thiên giáo.
Như là một cái chén lớn, vây lại tất cả mọi người ở trong di chỉ Hư Thiên giáo.
Nhưng lúc này, trên quảng trường vẫn đang đánh rất kịch liệt, gần như tất cả mọi người bị tác động vào. Bởi vậy, trong thời gian ngắn không có người phát giác được chuyện đang xảy ra.
- Ta muốn giết các ngươi! Giết các tất cả các ngươi! Báo thù cho con ta!
Triệu Trấn Long điên, hoàn toàn điên cuồng, tận mắt nhìn thấy nhi tử chết thảm nhưng lại bất lực. Loại cảm giác này để hai mắt Triệu Trấn Long như muốn nứt ra, hoàn toàn mất đi lý trí.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Triệu Trấn Long thi triển ra lực lượng ma huyết. Nếu như so sánh với Triệu Thần Cơ, Triệu Trấn Long thi triển lực lượng ma huyết càng có uy thế khủng bố hơn, giống như là một Ma Thần hình người, mỗi một quyền oanh ra, đều có thể chấn nát một cường giả Thiên Nguyên.
Hàn Lạc Vân cùng với Mục Hồng Trần liên thủ, mới miễn cưỡng có thể ngăn cản được Triệu Trấn Long đang ở trong trạng thái điên cuồng.
Trên thực tế cũng không phải thực lực của Triệu Trấn Long cao hơn Hàn Lạc Vân hay Mục Hồng Trần. Mà là Hàn Lạc Vân và Mục Hồng Trần hai người đều không hề thật sự động thủ, nên mới có vẻ hơi chật vật.
Nếu như là bình thường, chỉ cần một trong hai người Hàn Lạc Vân hoặc Mục Hồng Trần, đều có thể cùng với Triệu Trấn Long đánh đến khó phân thắng bại.
Nếu như hai người đánh thật, đương nhiên có thể đánh bại Triệu Trấn Long. Nhưng Triệu Trấn Long đang trong trạng thái điên cuồng và phẫn nộ, rất có thể sẽ không muốn mạng cùng một người trong một bọn họ đồng quy vu tận.
- Lúc trước, thời điểm ngươi hại thê tử của ta, có từng nghĩ tới sẽ có cục diện ngày hôm nay?
Hàn Lạc Vân vừa nói, hai tay vừa không ngừng đánh ra pháp quyết, lập tức có một ảo ảnh đại sơn tử sắc xuất hiện, mang theo khí thế trấn áp cửu thiên, một tiếng ầm vang lên, lập tức đập Triệu Trấn Long rơi xuống dưới.
Toàn thân Triệu Trấn Long có ma khí uy nghiêm đáng sợ, cho dù bị đại sơn tử sắc kia đập, cũng vẫn liên tục gầm thét, giống như điên cuồng.
Ngay thời điểm Triệu Trấn Long muốn thi triển thủ đoạn càng khủng bố hơn. Trên bầu trời, bên trong mây đen cuồn cuộn kia, bỗng nhiên có một con phi cầm màu xám bay ra.
Con phi cầm màu xám này vừa xuất hiện, lập tức hót dài một tiếng, tốc độ cực nhanh, trực tiếp nhào về phía Triệu Trấn Long.
- Cút mau!
Hai mắt Triệu Trấn Long đã sớm đỏ đậm hoàn toàn, cũng không nhìn con phi cầm màu xám kia chút nào, lập tức vung tay đấm ra một quyền vô cùng lăng lệ.
Nhưng sau một khắc, phi cầm màu xám kia lao vào người Triệu Trấn Long, đồng thời mỏ chim bén nhọn hung hăng mổ vào chỗ ngực Triệu Trấn Long.
Sắc mặt Triệu Trấn Long kịch biến, khí tức trên thân lập tức uể oải xuống, cả người giống như đã mất đi tinh khí thần, không cách nào động đậy.
Phía trên, Hàn Lạc Vân và Mục Hồng Trần đều nhìn thấy cảnh tượng này, ở đây còn có không ít người khác cũng tận mắt nhìn thấy hết thảy, sắc mặt đều đại biến.
- Không tốt!
Càng lúc càng có nhiều người phát hiện dị thường, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên trời cao có một tầng mây đen vô cùng dày đặc bao phủ, trong lòng mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng.
Triệu Trấn Long ngã trên mặt đất. Phi cầm màu xám kia dường như đã hấp thụ hết tất cả lực lượng trong cơ thể Triệu, tung cánh bay về trong mây đen cuồn cuộn kia.
Cùng lúc đó, trong tầng mây dày đặc kia, mơ hồ có thể thấy được càng lúc càng có nhiều phi cầm nổi lên, đều lóe ra một ánh mắt ngân sắc tham lam, nhìn chằm chằm đám người phía dưới.
- Mau lui lại!
Hàn Lạc Vân hét lớn một tiếng, lập tức lui lại, Dương Kiến Nghiệp cũng không tiếp tục giao chiến với Hạc Thiên Niên.
Hạc Thiên Niên cũng đã sớm không muốn đánh. Lúc này, hắn thấy ở đây phát sinh dị biến, lập tức quay lại chỗ Phiêu Miểu tông, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm phía trên.
- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Có người vô cùng kinh hoảng hỏi, thế nhưng không ai có thể trả lời.
Lúc này, phàm là người ở nơi đây, đều hoàn toàn không rõ ràng tình huống.
- Bệ hạ!!!
Đám người hoàng thất Vân quốc đứng ở xung quanh người Triệu Trấn Long, từng người đều vô cùng khẩn trương.
Triệu Trấn Long cũng chưa chết, chỉ là tất cả mọi thứ trên người hắn đều bị con phi cầm màu xám quỷ dị kia hút đi, bất luận là nội kình hay là lực lượng ma huyết, lúc này đều đã không còn tồn tại.
Đơn giản mà nói, Triệu Trấn Long đã thành phế nhân.
Phốc!
Triệu Trấn Long phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người dường như già nua thêm mười tuổi, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn và tuyệt vọng.
Con của hắn chết, mình cũng ở trong chớp mắt biến thành phế nhân, dạng đả kích lớn như thế này, để Triệu Trấn Long mất hết can đảm.
- Mau nhìn! Đó là cái gì?
Có người kinh ngạc hét lên, đám người ngẩng đầu nhìn, đều lập tức hít sâu một hơi, cho dù mấy vị đại nhân vật có thực lực mạnh nhất ở đây, trong mắt cũng có vẻ sợ hãi.
Một đôi mắt băng lãnh vô tình, ở bên trong mây đen cuồn cuộn mở ra, trong mắt không có thần thái gì. Giống như là thiên thần cao cao tại thượng, nhìn xuống thương sinh.
- Đợi lâu như vậy, bản tọa rốt cuộc có thể phục sinh.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một ít võ giả có tu vi khá thấp, lập tức kêu thảm ngã trên mặt đất, hai lỗ tai có máu tươi chảy ra.
Phương Lâm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm con mắt bên trong mây đen kia, trong lòng cũng rung động bất an.
Ngoại trừ cặp mắt kia ra, trong mây đen còn có từng con phi cầm màu xám quỷ dị, số lượng rất nhiều, chợt nhìn cũng sợ là có hàng ngàn hàng vạn con.
Vừa nghĩ đến ngay cả dạng cường giả như Triệu Trấn Long đều không ngăn cản được con phi cầm màu xám này, mọi người đều lập tức tê cả da đầu, trên mặt toát ra vẻ tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều nhìn về phía mấy vị đại nhân vật, đặt hết hi vọng vào trên người của bọn hắn.
Nhưng bất luận là Hàn Lạc Vân, hay là Dương Kiến Nghiệp, hoặc là Hạc Thiên Niên, Mục Hồng Trần bọn người, đều có sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ có tu vi rất cao, nhưng cũng càng thêm rõ ràng cảm nhận được, con mắt trên bầu trời kia có uy áp đáng sợ cỡ nào.
Hàn Lạc Vân bọn người chưa hề cảm thấy mình nhỏ bé như vậy, giống như là sâu kiến, người sau lưng cặp mắt kia chỉ cần nhẹ nhàng duỗi ra ngón tay, đã có thể ép cho bọn họ thành cặn bã.
Chênh lệch!
Cho dù không có bất kỳ tiếp xúc gì, Hàn Lạc Vân bọn họ cũng cảm nhận được chênh lệch thật lớn không cách nào tưởng tượng được. Dường như bọn họ không có bất kỳ lực lượng nào để phản kháng, chỉ có thể lựa chọn thần phục.
- Chạy mau!
Một ít võ giả tán tu trong lúc bối rối, chạy về phía bên ngoài Hư Thiên giáo, kết quả lập tức đâm vào một tầng hắc quang, nhất thời da tróc thịt bong, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể vang lên mấy lần, cả người đã biến thành một vũng nước màu đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những đám người cũng muốn chạy trốn đều rét lạnh từng đợt, đây đúng là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
- Các ngươi rất may mắn, bản tọa không thích sát sinh, bởi vậy chỉ lấy lực lượng của các ngươi, chỉ cần các ngươi thần phục bản tọa, không có ý đồ chống cự, thì các ngươi có thể giữ lại một cái mạng.
Âm thanh kia lại vang lên, trong lời nói mang theo mùi vị không thể kháng cự.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Dương Kiến Nghiệp cắn răng hỏi.
- Ha ha, bản tọa chính là giáo chủ cuối cùng của Hư Thiên giáo, nhưng cũng là người chấn hưng Hư Thiên giáo. Sau ngày hôm nay, Hư Thiên giáo sẽ lần nữa tái hiện.
Giọng nói lại vang lên, mang theo sự điên cuồng.
Đám người nghe vậy đều chấn kinh vạn phần, gia hỏa này lại là vị giáo chủ cuối cùng của Hư Thiên giáo.
Trang 242# 2