Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 485: yêu thánh xuất thủ

Chương 485: yêu thánh xuất thủ
Giọng nói này đột nhiên vang lên, nhất thời dọa cho Phương Lâm nhảy dựng lên.
- Ai? Ai đang nói chuyện?
Phương Lâm quay đầu nhìn quanh, nhưng cũng không có thấy cái gì, bốn phía đều là đám người Tử Hà tông lộ vẻ mặt bối rối.
- Ngươi nhốt ta ở trong lò luyện đan, chẳng lẽ quên ta là ai sao?
Giọng nói kia lại vang lên, mang theo vài phần lạnh lùng.
Nghe xong lời này, Phương Lâm nhất thời đã hiểu, đây là giọng nói của thi thể Yêu Thánh già nua khô quắt!
Nghĩ tới đây, Phương Lâm toát mồ hôi lạnh từng đợt, cái thi thể già nua khô quắt này lại thức tỉnh? Hơn nữa còn khôi phục ý thức? Buồn cười cho mình vẫn còn hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như thi thể già nua khô quắt này có ý đồ gì đối với mình, sợ rằng bây giờ mình chết như thế nào cũng không biết.
- Tiểu tử, ta chỉ có một ít thời gian rất ngắn khôi phục ý thức, ngươi đáp ứng ta một cái điều kiện, ta sẽ xuất thủ hóa giải cục diện nơi đây.
Thi thể Yêu Thánh già nua khô quắt nói.
Phương Lâm nói ở trong lòng:
- Điều kiện gì?
- Ngươi phải luyện chế một lò Niết Bàn đan cho ta.
Thi thể già nua khô quắt nói.
Nghe vậy, Phương Lâm lộ ra vẻ mặt kinh sợ, Niết Bàn đan là đan dược ngũ phẩm thượng giai, gần như là đan dược lục phẩm, cần có rất nhiều dược liệu. Đồng thời, trình tự luyện chế rườm rà gian nan, trên cơ bản chỉ có luyện đan sư lục đỉnh mới có thể luyện chế ra, luyện đan sư ngũ đỉnh luyện chế một trăm lần, cũng khó mà thành công được một lần.
Phương Lâm đương nhiên biết luyện chế Niết Bàn đan. Nhưng bây giờ, lấy cảnh giới của hắn, cũng không có biện pháp để luyện chế ra được, ít nhất phải chờ tới khi thực lực của Phương Lâm đạt tới cảnh giới Linh Mạch.
Luyện đan, thường thường cũng cần phải có thực lực võ đạo làm cơ sở. Đây cũng là nguyên nhân vì sao những luyện đan sư có danh tiếng, cũng có thực lực võ đạo rất cao.
Tình huống vô cùng nguy cấp, đại thủ khô héo đã từ từ đánh tới nơi này, Phương Lâm không kịp nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
- Hi vọng ngươi không muốn nuốt lời.
Thi thể già nua khô quắt nói một câu.
Hàn Lạc Vân nhìn thấy đại thủ khô héo càng ngày càng gần. Khi hắn cắn răng muốn làm ra quyết định, bỗng nhiên cảm giác được áp lực bốn phía giảm nhiều.
- Hả?
Đại thủ khô héo phía trên cũng ngừng lại, một giọng nói nghi hoặc phát ra, dường như đã nhận ra cái gì, nhưng cũng không thể nào xác định.
Chỉ một thoáng, những con phi cầm màu xám vẫn còn phô thiên cái địa, lập tức kêu thảm rơi xuống đất, biến thành hư ảo.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ không ra, đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tồn tại thần bí này thay đổi chủ ý, không có ý định ra tay với bọn họ?
Sau một khắc, một lão nhân già nua bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ.
Lão nhân này có khuôn mặt gầy gò, lộ ra vẻ cực kì già nua, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi, thân thể cũng đã khô quắt. Nhưng ở trong thân thể khô quắt này, lại ẩn giấu khí tức đáng sợ khiến thiên địa cũng vì đó biến sắc.
Lão nhân cầm trường kiếm, không có bất kỳ động tác gì. Nhưng đám mây đen lúc trước vẫn vô cùng cuồn cuộn, lại giống như băng tuyết gặp được liệt hỏa, nhanh chóng tan rã.
- Không! Ngươi là ai?
Tầng mây tiêu tán, từ trong đó lộ ra một thân hình.
Đó là một người cực kì quỷ dị, nửa người vẫn như người thường, nhưng nửa người khác lại vô cùng khô héo, chỉ còn lại một tầng da khô bao phủ xương cốt, nhìn hết sức kinh khủng.
Lúc này, giáo chủ Hư Thiên giáo hiện lên ánh mắt kinh hãi nhìn lão nhân, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
Lão nhân đương nhiên là Yêu Thánh, đối mặt với lời chất vấn của giáo chủ Hư Thiên giáo, hắn không phản ứng chút nào, dường như lười nhác trả lời, lại giống như khinh thường trả lời.
Phía dưới, mọi người cũng đều nhìn đến ngây người, đây là tình huống như thế nào? Làm sao bỗng nhiên hiện ra một lão nhân cổ quái như thế?
Chỗ Càn quốc, không ít người nhìn xem trường kiếm trong tay lão nhân, nhìn thế nào đều cảm thấy khá quen.
Yêu Thánh lạnh lùng vô cùng nhìn giáo chủ Hư Thiên giáo, cánh tay chậm rãi nâng trường kiếm lên.
- Nhìn kỹ, thanh kiếm này không phải dùng như ngươi vậy.
Yêu Thánh nói, câu nói này hiển nhiên là nói cho Phương Lâm nghe.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Giáo chủ Hư Thiên giáo gầm thét, trong lòng cảm thấy cực kì bất an, hắn thân là lão quái còn sống sót lại từ thượng cổ, tự nghĩ thời đại này hẳn là không người nào có thể uy hiếp được mình. Nhưng lão nhân đối diện này, lại khiến hắn kinh hoảng từng đợt, cho dù đối phương còn chưa xuất thủ, đã khiến hắn có một loại xúc động xoay người bỏ chạy.
Yêu Thánh vẫn không có trả lời, chém ra một kiếm về phía giáo chủ Hư Thiên giáo.
Ầm ầm!!!
Một kiếm này như là thần minh thượng cổ xuất hiện, ngay cả chân trời xa xôi đều giống như là bị một kiếm chém nát.
Một kiếm này khiến cho tất cả mọi người đều tạm thời không nhìn thấy gì trước mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí ngay cả ý thức đều giống như đọng lại.
Một kiếm này khiến cho biển cả rộng lớn bên ngoài mấy vạn dặm, đều nổi lên sóng lớn ngập trời, vô số hải thú gào thét ầm ĩ.
Một kiếm này, để một ít tồn tại khiến người kính sợ ở trên phiến đại địa này nhao nhao mở mắt ra.
Giáo chủ Hư Thiên giáo lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ở trong nháy mắt đối phương xuất kiếm, thì hắn đã biết mình phải chết.
Không có bất kỳ đường sống nào, không có bất kỳ cơ hội nào, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, đừng nói là một giáo chủ Hư Thiên giáo, cho dù là một trăm người như gã, đều sẽ bị uy lực của một kiếm này xoá bỏ.
Nếu như giáo chủ Hư Thiên giáo đối với mọi người phía dưới mà nói, là thần minh. Như vậy, Yêu Thánh đối với Hư Thiên giáo chủ mà nói, thì là Thần Vương càng khủng bố hơn.
- Không!!!!!
Giáo chủ Hư Thiên giáo kêu thảm, bị kiếm khí bao phủ, da thịt tiêu tán, xương cốt tiêu tan, hết thảy hết thảy, đều hóa thành cát bụi.
Trước đó, giáo chủ Hư Thiên giáo còn vô cùng mạnh mẽ, để đám người không cách nào kháng cự, lại ở trong nháy mắt, trở thành cát bụi trở về với thiên địa, không còn sót lại một chút nào.
Sau khi chém giáo chủ Hư Thiên giáo, Yêu Thánh lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả người cả kiếm đều quay về trong túi Cửu Cung của Phương Lâm.
Mà cảnh tượng Yêu Thánh chém giết giáo chủ Hư Thiên giáo, cũng chỉ có một mình Phương Lâm nhìn thấy mà thôi, những người khác đều giống như là hóa đá, không nghe được cái gì, không nhìn thấy được cái gì, ngay cả ý thức đều mất đi ở trong khoảnh khắc đó.
Sau khi Yêu Thánh biến mất. Mọi người mới nhao nhao khôi phục bình thường, không ít người đều lộ vẻ mặt mờ mịt, càng nhiều người thì nghi thần nghi quỷ, nhìn lên bầu trời, lại cũng không có cái gì.
Một đợt nguy cơ đủ để hủy diệt tất cả mọi người ở đây, cứ biến mất như vậy.
- Tại sao ta lại cảm giác được, giống như đã mất đi một đoạn ký ức.
- Ta cũng không nhớ được gì, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
- Giáo chủ Hư Thiên giáo kia đâu? Làm sao không có?
- Không biết, hoàn toàn không nhớ nổi.
Đám người nhao nhao mở miệng, càng lúc càng nhiều người phát hiện, trong đầu của bọn họ có một đoạn ký ức hoàn toàn không thấy, căn bản không nghĩ ra giáo chủ Hư Thiên giáo biến mất như thế nào.
Cho dù là mấy vị đại nhân vật, cũng nhíu chặt lông mày, trí nhớ của bọn họ cũng đã biến mất, đây rõ ràng là có người động tay chân, cố ý xóa đi đoạn ký ức này của bọn họ.
Loại cảm giác này thật sự không tốt, rõ ràng có chuyện gì phát sinh, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Nhưng càng nhiều người lại có một loại vui sướng cùng may mắn sau khi sống sót khỏi tai nạn. Bất luận như thế nào, bọn họ xem như còn sống.
Phương Lâm lặng lẽ thở dài một hơi, cũng may thi thể già nua khô quắt xóa đi ký ức của đám người, nếu không thì mình sẽ có phiền toái.
- Này, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?
Phương Lâm chợt phát hiện, Hàn Hiểu Tinh ở một bên đang lộ vẻ mặt hoài nghi nhìn xem mìnhmìnhl.


Trang 243# 2



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất