Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 484: bất diệt chi nhãn

Chương 484: bất diệt chi nhãn
Ở vô tận năm tháng trước, Hư Thiên giáo cũng không được coi là môn phái cường đại, mà lại căn cứ theo cổ tịch ghi chép. Vị giáo chủ cuối cùng của Hư Thiên giáo cũng đã sớm sẽ theo Hư Thiên giáo cùng một chỗ tiêu vong.
Nhưng bây giờ, tồn tại cường đại giấu ở trong mây đen cuồn cuộn này, lại tự xưng là vị giáo chủ cuối cùng của Hư Thiên giáo?
Chẳng lẽ hắn căn bản không có chết?
- Đáng tiếc, thời đại đã thay đổi, cường giả tàn lụi, những người các ngươi cũng chỉ có thể miễn cưỡng giúp ta phục sinh mà thôi.
Tồn tại thần bí kia có vẻ tiếc nuối nói.
Đám người nghe vậy, vẻ mặt đều co quắp một hồi. Những người bị vây ở chỗ này, có thể nói là nhóm người mạnh nhất trong hạ tam quốc. Nhưng như vậy cũng chỉ khiến gã miễn cưỡng khôi phục? Vậy cũng quá biến thái rồi?
Nhưng cũng khó trách, mặc dù Hư Thiên giáo ở thượng cổ không tính là gì. Nhưng nếu đặt ở bây giờ, vậy tuyệt đối được coi là quái vật khổng lồ. Nhân vật như giáo chủ Hư Thiên giáo, khẳng định cũng cường đại đến không biên giới.
Phi cầm màu xám lại bay từ trong mây đen ra, lập tức phô thiên cái địa bay xuống, nhiều khoảng hàng trăm hàng ngàn con.
Đám người lộ ra vẻ mặt kinh hãi, những phi cầm màu xám này cực kì khủng bố, cho dù là loại cấp bậc cường giả như Triệu Trấn Long cũng đều khó ngăn cản được.
Nhưng cũng không có ai muốn ngồi chờ chết, lập tức liều mạng thi triển thủ đoạn, tuyệt không dám có chỗ giữ lại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Đám võ giả tán tu là những người gặp nạn đầu tiên, thực lực của họ tương đối yếu kém, bị phi cầm màu xám kia mổ lồng ngực, hút hết lực lượng trong cơ thể.
Không ngừng có người ngã trên mặt đất, khí tức uể oải, mặc dù không chết, nhưng cũng trở thành phế nhân, một thân tu vi mất hết, so với chết cũng không có gì khác nhau.
Lúc này, mấy vị đại nhân vật cũng nhao nhao xuất thủ, lấy ra bảo vật mạnh nhất của họ.
Mục Hồng Trần lấy ra một tượng gỗ cổ xưa, có hình dáng một nữ tử mị hoặc chúng, trên đó có một vết nứt, được Mục Hồng Trần thôi động, lơ lửng ở phía trên đám người Huyền Âm giáo, tỏa ra một vòng ánh sáng, bảo vệ đám người Huyền Âm giáo.
Phi cầm đánh tới, đụng vào phía trên vòng sáng kia, mặc dù khiến cho vòng sáng chấn động lấp lóe, nhưng cũng không cách nào xông vào bên trong vòng sáng, đám người Huyền Âm giáo cũng không bị thương gì.
Chỗ Hoàng gia, Hoàng Như Long lấy ra một cái đỉnh đồng, phun ra một ngụm tinh huyết lớn, bắn vào bên trong đỉnh đồng này.
Chỉ một thoáng, bên trong đỉnh đồng này dường như truyền đến tiếng gầm của vạn thú, những con phi cầm màu xám kia giống như là nhận lấy kinh hãi, hoàn toàn không dám bay đến chỗ Hoàng gia.
Hạc Thiên Niên lấy ra một thanh trường kiếm đứt gãy, chỉ có một nửa thân kiếm.
Chỉ thấy Hạc Thiên Niên cầm kiếm gãy, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng, chém ra một kiếm về phía những con phi cầm màu xám kia.
Một kiếm ra, đầy trời đều là kiếm ảnh, hung hăng trảm vào trên người những con phi cầm màu xám, lập tức trảm diệt hàng loạt.
Nhưng sau khi chém ra một kiếm, Hạc Thiên Niên cũng giống như càng thêm già nua, trên người có một loại dáng vẻ già nua toát ra. Hiển nhiên Hạc Thiên Niên thôi động thanh kiếm gãy này, cũng phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Bên phía hoàng thất Vân quốc, Triệu Trấn Long đã thành phế nhân, rơi vào đường cùng, đành phải để bốn vị thân vương Vân quốc thôi động một khúc ma xương màu đen.
Khúc xương này chính là do Chân Ma thượng cổ lưu lại, ẩn chứa ma khí cực kỳ đáng sợ, chính là trấn quốc chi bảo của hoàng thất Vân quốc.
Ở dưới bốn vị thân vương của Vân quốc liên thủ thôi động, khúc ma xương màu đen này bắn ra một đạo u quang, ngay sau đó có một đại thủ hắc sắc nổi lên, mang theo ma khí ngập trời, không chỉ đập nát rất nhiều phi cầm màu xám, còn càng hướng lên phía mây đen, muốn đi trấn áp tồn tại thần bí kia.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao lộ ra nét mừng, nếu như có thể trấn áp tồn tại thần bí kia, như vậy nguy cơ cũng có thể hóa giải.
- Chỉ là một khúc xương của Chân Ma, cũng mưu toan trấn áp bản tọa? Thật sự là buồn cười.
Giọng nói khinh miệt truyền đến, chỉ thấy bên trong tầng mây kia có một chỉ đánh xuống, đụng vào trên đại thủ hắc sắc.
Trong nháy mắt, đại thủ hắc sắc lập tức sụp đổ, biến thành từng điểm hắc quang, bay về bên trong khúc ma xương.
Bốn vị thân vương của Vân quốc đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ cực kì kinh hãi, thậm chí ngay cả lực lượng của khúc ma xương này đều không làm gì được tồn tại thần bí kia sao?
Chỗ Càn quốc, Dương Kiến Nghiệp lấy ra một quyển tàn thư, khí tức cổ xưa cực kì nồng đậm, dường như chạm vào sẽ vỡ nát.
Dương Kiến Nghiệp mở quyển tàn thư ra, trong đó có rất nhiều văn tự, còn có từng ấn ký kỳ dị khó hiểu.
Ông!
Một ảo ảnh Chân Long nổi lên, đồng thời có kim quang bắn ra, bảo vệ toàn bộ đám người hoàng thất Càn quốc.
- Đây là Chân Long bảo quyển?
- Hoàng thất Càn quốc quả nhiên đạt được thần vật này.
- Nhưng bảo quyển đã bị tàn phá, sợ rằng uy lực không mạnh bằng lúc trước.
Một số người nhìn về phía Càn quốc, nhìn thấy long ảnh uốn lượn ở bên trong kim quang, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi thán phục.
Bất kỳ con phi cầm màu xám nào tiếp xúc đến tầng kim quang này, đều lập tức bị diệt sát, biến thành hư ảo.
Về phần chỗ Tử Hà tông, Hàn Lạc Vân lấy ra bảo vật cực kỳ kì lạ, lại là một con mắt.
Con mắt này có màu đỏ như máu, to bằng nắm đấm, Hàn Lạc Vân đánh ra một loại ấn quyết, chỉ thấy con mắt bộc phát ra một loại khí tức ngập trời, phi cầm màu xám ở bốn phía lập tức hôi phi yên diệt.
- Hả? Tốt một món Bất Diệt Chi Nhãn, bản tọa muốn.
Bên trong mây đen kia, tồn tại thần bí phát ra một tiếng sợ hãi thán phục, ngay sau đó một bàn tay to lớn khô héo thò ra khỏi tầng mây, mang theo uy áp vô cùng vô tận, hướng thẳng đến phía Tử Hà tông.
Hàn Lạc Vân lộ ra vẻ mặt khó coi, toàn lực thôi động Bất Diệt Chi Nhãn, một ánh sáng tràn ngập sự hủy diệt từ trong con mắt bắn ra, hung hăng đánh vào đại thủ khô héo.
Đại thủ thủ hơi chậm lại, một ngón tay bị đánh gãy.
- Đáng tiếc. Mặc dù Bất Diệt Chi Nhãn rất mạnh. Nhưng người thôi động có tu vi quá thấp, không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của bất diệt chi nhãn này.
Tồn tại thần bí khinh miệt nói, đại thủ khô héo lại đánh xuống.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều võ giả Tử Hà tông lộ vẻ mặt tuyệt vọng. Tồn tại thần bí này lại đánh về phía bọn họ. Vậy chẳng phải là muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ sao?
Một khi Bất Diệt Chi Nhãn bị đoạt mất, bọn họ còn có năng lực gì để ngăn cản những con phi cầm màu xám quỷ dị kia chứ?
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thúc thủ vô sách, thực lực của hắn ở trong cùng thế hệ rất mạnh, nhưng dưới cục diện hiện nay, lại có vẻ quá mức nhỏ yếu, sự tình gì đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem tình huống biến chuyển.
Hàn Hiểu Tinh cũng nắm chặt nắm đấm, nàng vừa mới giết chết Triệu Thần Cơ, vẫn còn chưa kịp cao hứng, lại đã đứng trước đến cục diện như vậy.
Hàn Lạc Vân cắn răng, hắn có một loại bí pháp, có thể thôi động Bất Diệt Chi Nhãn đến cực hạn, đánh ra một lần công kích toàn lực tương đương với cường giả cảnh giới Bất Diệt.
Chỉ là muốn dùng bí pháp kia thì phải bỏ đại giới cực lớn, một khi thi triển, bản thân Hàn Lạc Vân cũng sẽ trọng thương, nhẹ thì cảnh giới rơi xuống, nặng thì tính mạng cũng khó đảm bảo.
Thời điểm Hàn Lạc Vân giãy dụa do dự trong lòng. Bên tai Phương Lâm chợt nghe được một giọng nói khàn khàn tang thương:
- Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ ra tay hóa giải tất cả mọi thứ ở đây.


Trang 243# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất