Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 488: long huyết hồ

Chương 488: long huyết hồ
Nghe vậy, ba người nhất thời kinh ngạc, cho dù là Hàn Hiểu Tinh luôn luôn bình tĩnh như băng sơn, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
Bên trong tượng đá này, vậy mà lại phong tồn lấy một miếng vảy của Chân Long? Vậy thì tượng đá này có giá trị không cách nào tưởng tượng được.
Chân Long là dạng tồn tại gì? Có lẽ ai cũng nói ra được, cái gì chí cường sinh linh, tồn tại như là thần minh.
Nhưng lại có mấy người thực sự hiểu rõ được Chân Long?
Chỉ sợ cũng không có.
Bởi vì Chân Long quá mức cường đại, cũng quá mức thần bí. Ở vô tận năm tháng trước, đã sớm không có người nào gặp qua Chân Long, thường thường đều là tồn tại ở trong truyền thuyết cùng thần thoại.
Truyền thuyết cùng thần thoại, cũng không thể khiến mọi người đối với Chân Long hiểu rõ được bao nhiêu, chỉ biết là Chân Long rất cường đại. Nhưng Chân Long rốt cuộc cường đại đến mức nào?
Ở thời đại này, có lẽ chỉ có Phương Lâm mới hiểu rõ việc này.
Bởi vì, Phương Lâm đã từng gặp được Chân Long.
Kiếp trước, phụ thân của Phương Lâm, Võ Tôn Phương Thanh Dạ, thời điểm một trận chiến để chân chính đặt vững danh tiếng Võ Tôn của hắn, đã chém giết một con Chân Long.
Lúc ấy, Phương Lâm vẫn chỉ là một đứa bé sáu tuổi, nhưng cũng đã tận mắt thấy một trận chiến giữa cha mình và Chân Long.
Trận chiến kia, Phương Lâm có ấn tượng cực kì sâu, vô số sơn phong vỡ nát, một phiến đại địa hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí ngay cả những ngôi sao trên trời cao, đều đã bị đánh rơi.
Cuối cùng, Phương Thanh Dạ mạnh mẽ cứng rắn đánh xuyên qua trái tim của con Chân Long kia, diệt sát long hồn, lấy máu rồng tắm rửa bản thân, đồng thời lấy xương rồng làm cung, lấy gân rồng làm dây cung, làm ra một thanh thần cung.
Thời đại thái cổ, vị Võ Tôn Hậu Nghệ cuối cùng, trong tay chính là cầm cung làm bằng xương rồng, để bắn rơi chín mặt trời, cứu vãn thiên địa thương sinh.
Võ Tôn Hậu Nghệ cầm Long Cốt cung, chính là từ trong tay của Phương Thanh Dạ. Điều này cũng chứng minh Võ Tôn Hậu Nghệ và Phương Thanh Dạ có chút nguồn gốc, chỉ là vì sao Long Cốt cung rơi vào trong tay của Hậu Nghệ, thì rất khó mà tìm được đáp án.
Miếng vảy của Chân Long, có thể nói là một trong những vật cứng rắn nhất ở thiên địa, thủy hỏa bất xâm. Cho dù là thần binh lợi khí, cũng khó có thể lưu lại một vết tích ở phía trên vảy rồng.
Một miếng vảy rồng, đã có trọng lượng bằng một tòa núi lớn, càng có khí tức cùng uy nghiêm của Chân Long, nếu ở trên người có vật này, thì sẽ được vạn thú kính sợ.
Nhưng cho dù là ở niên đại Phương Lâm kiếp trước đó, đã rất khó nhìn thấy được Chân Long. Ngoại trừ một con bị Phương Thanh Dạ chém giết ra, thì đã không nghe nói đến có Chân Long xuất hiện lần nào nữa.
Nhưng ở bên trong tượng đá này, lại có một miếng vảy rồng tồn tại. Mà lại nhìn tượng đá này có uy áp tràn ngập, cũng biết miếng vảy rồng hẳn là lấy từ trên thân Chân Long, mà không phải Giao Long, Ngụy Long.
- Có thể lấy miếng vảy rồng này ra được không?
Phương Lâm nói lời kinh người.
Hàn Lạc Vân sững sờ một chút, có phần cổ quái nhìn Phương Lâm.
Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh cũng đều nhìn hắn, Dương Huyền Phong mang theo vài phần cười khổ, Hàn Hiểu Tinh thì lộ ra ánh mắt xem thường.
- Tượng đá này chính là do một vị cường giả tự tay điêu khắc, vảy rồng cũng là được vị tiền bối kia tự tay phong tồn vào, nếu như động vào bức tượng đá này, sẽ dẫn đến hậu quả khó mà lường được.
Hàn Lạc Vân nghiêm túc nói.
Phương Lâm gật đầu một cái, hắn thật đúng là rất muốn móc miếng vảy rồng bên trong tượng đá này ra. Đây chính là vảy rồng, để ở chỗ này quá lãng phí, nếu như mình đạt được, vậy thì chính là thiên đại tạo hóa.
Đáng tiếc, căn bản là không động được vào tượng đá này. Thảo nào tượng đá này có thể luôn luôn đứng sừng sững ở trước hang đá, đoán chừng trước kia cũng không phải là chưa từng ai có ý đồ, nhưng sợ rằng đều không có kết cục tốt gì.
- Vào đi.
Hàn Lạc Vân đi ở phía trước, Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh đi theo phía sau, Phương Lâm trơ mắt nhìn tượng đá, cẩn thận đi vào bên trong hang đá.
Đi dọc theo lối vào này, không đầy một lát, một loại khí tức bành trướng đập vào mặt. Mấy người đều cảm thấy cực nóng, giống như trong này không phải là Long Huyết hồ, mà là ở trong miệng núi lửa.
Phương Lâm lập tức thay đổi vẻ mặt, Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh trên mặt cũng lộ ra vẻ bức thiết.
Càng đi vào trong, khí tức này lại càng nồng đậm, dù chỉ hút vào một lần, đều khiến đám người cảm giác được tinh lực dồi dào, dường như toàn thân dù có thi triển như thế nào cũng không hết khí lực.
- Xem ra Long Huyết hồ này hoàn toàn không đơn giản, long khí tràn ngập, thảo nào lại hạn chế số người tiến vào, nếu như nhân số quá nhiều, sợ rằng long khí này căn bản không đủ.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm nói.
Đi qua một chỗ ngã rẽ, phía trước đã rộng mở trong sáng. Chỉ thấy một hang đá hùng vĩ, phía trên có quái thạch đá lởm chởm, mặc dù không nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng lại có ánh sáng kim sắc chiếu xuống, khiến cho hang đá này sáng như ban ngày, không có cảm giác lờ mờ chút nào.
Ở giữa hang đá, có một cái hồ kim sắc, vuông vắn, ở bốn góc hồ có bốn ngọn cổ đăng, đều có dáng vẻ giống như Chân Long, chỗ miệng rồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Trong ao có chất lỏng màu vàng, chói lọi chói mắt, từng đợt long khí từ trong nước hồ kim sắc này tràn ngập ra.
Phương Lâm âm thầm sợ hãi thán phục, đây đích xác là một cái Long Huyết hồ, máu tươi của Chân Long đúng là có màu vàng, ẩn chứa lực lượng cùng tạo hóa vô tận.
Long Huyết hồ này đương nhiên không có khả năng toàn bộ đều là long huyết. Nơi này hiển nhiên vốn là một linh tuyền, ẩn chứa thiên địa linh khí, sau đó có một hai giọt máu của Chân Long rơi vào trong đó, khiến cho linh tuyền này biến thành màu vàng.
Không chỉ có thiên địa linh khí, càng có tinh hoa long huyết ẩn chứa ở trong nước hồ, phàm là người đã tiến vào Long Huyết hồ này để tu luyện, trên cơ bản đều sẽ nhất phi trùng thiên.
Như Hàn Lạc Vân năm đó, cũng đã từng tu luyện ở nơi này.
Nhưng qua nhiều lần sử dụng, hiệu quả của Long Huyết hồ này đã giảm bớt không ít. Có lẽ qua mấy chục năm nữa, Long Huyết hồ này sẽ có hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Dù sao trong ao này chỉ có một hai giọt máu của Chân Long. Nên cũng có một ngày bị tiêu hao sạch. Nếu như cả ao đều là máu của Chân Long, vậy cho dù là có qua vạn năm, cũng sẽ không cạn được.
- Đi vào đi, ở chỗ này tu luyện hai tháng, sau đó chúng ta sẽ rời đi.
Hàn Lạc Vân nói.
Dương Huyền Phong và Phương Lâm đều lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn Hàn Hiểu Tinh.
Dù sao bọn họ là hai người đàn ông, mà Hàn Hiểu Tinh người ta lại là một đại cô nương. Nếu như cùng tu luyện ở trong một cái hồ, sợ là có phần không quá phù hợp.
Nhưng Hàn Hiểu Tinh lại không nhìn hai người chút nào, vô cùng sạch sẽ thoải mái, trực tiếp nhảy lên một cái, đã rơi vào trong Long Huyết hồ.
Lập tức có chất lỏng màu vàng óng bắn ra. Dương Huyền Phong và Phương Lâm đều há to miệng, Hàn Hiểu Tinh này cũng quá bưu hãn, thật coi hai người chúng ta đều không tồn tại sao?
Nhưng sau một khắc, hai người đều trợn tròn mắt, chỉ thấy một ánh sáng màu vàng chiếu xuống, bao phủ Hàn Hiểu Tinh lại, căn bản đã không nhìn thấy được cái gì nữa.
Lập tức, hai người cũng không còn điều kiêng kị gì, lập tức nhảy vào trong Long Huyết hồ, cũng giống như Hàn Hiểu Tinh, có một vệt kim quang chiếu xuống từ phía trên, bao phủ hai người.
Hàn Lạc Vân thấy ba người đều đã vào Long Huyết hồ, lập tức đi ra khỏi hang đá, nhưng cũng không có rời đi, mà là vì ba người đứng ở bên ngoài hang đá để hộ pháp.
Đương nhiên, Hàn Lạc Vân cũng sẽ mượn nhờ long khí ở nơi này để tu luyện một hồi, mặc dù lấy cảnh giới bây giờ của hắn, long khí mỏng manh như vậy đã không có nhiều tác dụng, nhưng có ít còn hơn không, dù sao kong khí hiếm hoi.
Phương Lâm ngồi khoanh chân ở trong Long Huyết hồ, hồ nước cao đến chỗ lồng ngực của hắn, nên cực kì ấm áp, càng có một chút khí tức cường hãn chui vào trong cơ thể.
- Bây giờ thử một lần nữa xem sao, dù sao cũng là cơ hội khó được, nhìn xem có thể đẩy được cánh cửa kia ra hay không?
Phương Lâm nói thầm trong lòng.


Trang 245# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất