Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 496: công tôn hiếu

Chương 496: công tôn hiếu
Không ít người cũng đều lộ vẻ mặt khinh bỉ. Mặc dù nói thiên tài hạ tam quốc không tính là gì. Nhưng Phương Lâm ngươi ngay cả thừa nhận mình cũng không dám, đây tính là thiên tài gì?
Phương Lâm cũng không tức giận, ngược lại chăm chú nhìn thanh niên cao lớn kia, nói:
- Ngươi nói sai, ta không phải không dám thừa nhận, chỉ là con người của ta quen thuộc điệu thấp, mà lại ta cho ngươi biết, làm người trọng yếu nhất chính là điệu thấp nội liễm, giống như ngươi đi tới chỗ nào đều vênh váo đắc ý, sợ là có một ngày chết như thế nào cũng không biết.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người xung quanh kinh ngạc, thanh niên cao lớn kia khẽ giật mình, lập tức nổi giận.
Vẻ mặt của sáu người khác cũng đều trở nên cực kì cổ quái. Phương Lâm này thật đúng là lời gì cũng dám nói, đây không phải rõ ràng nói ngươi quá kiêu ngạo sao?
Tôn Khai và Trương Đức Thiên đều không ngờ Phương Lâm sẽ nói như vậy. Nhưng trong lòng họ đều mừng thầm. Như vậy, Phương Lâm sợ rằng sẽ cùng thanh niên cao lớn kết xuống cừu oán.
- Ngươi biết ta là ai không?
Thanh niên cao lớn lạnh giọng hỏi, ánh mắt có vẻ bất thiện, gã cũng muốn thử xem thực lực của Phương Lâm.
Khoảng thời gian gần đây, gã thường xuyên sẽ nghe được cái tên Phương Lâm này, đều đã nghe đến chói tai rồi, cái gì Đan Võ toàn năng, cái gì thiên tài hạ tam quốc ngàn năm khó gặp. Gã thấy, tất cả đều là đánh rắm.
Loại địa phương hạ tam quốc kia, có thể ra nhân vật thiên tài gì sao? Đơn thuần là những lời đồn bậy, Lục Vân Phi ta mới không tin.
Hiện tại, Phương Lâm này cũng đang ở trước mặt. Lục Vân Phi đương nhiên là muốn đánh một trận với Phương Lâm, sau đó tàn nhẫn giẫm đạp Phương Lâm ở dưới chân, để chứng minh thiên tài hạ tam quốc căn bản không là cái gì.
Phương Lâm lắc đầu:
- Ta vừa mới đến Huyền quốc, làm sao có thể nhận biết ngươi, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là xuất thân từ thế lực lớn.
Lục Vân Phi hừ một tiếng, nói:
- Không sai, Lục Vân Phi ta chính là đệ tử thân truyền của Thần Tiêu tông, tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc như ngươi đương nhiên sẽ không nhận biết ta.
Phương Lâm bất đắc dĩ:
- Có cần phải vậy sao? Ta và ngươi không oán không cừu, chẳng lẽ ngươi nhìn ta không vừa mắt như vậy sao?
Lúc này, thanh niên áo trắng kia đi tới, cười nói:
- Lục huynh, Phương Lâm này mới đến, ngươi không cần thiết nhằm vào hắn như vậy.
Nhìn thấy thanh niên áo trắng này nói chuyện, Lục Vân Phi bĩu môi, nói:
- Ai nói ta nhằm vào hắn, chỉ là muốn cùng hắn luận bàn một hai mà thôi.
Thanh niên áo trắng cười nói:
- Lục Vân Phi ngươi có thực lực như thế nào, Huyền quốc không ai không biết? Phương Lâm chỉ là xuất thân từ hạ tam quốc mà thôi, Lục huynh muốn luận bàn với hắn, thì không phải khi dễ người sao?
Lục Vân Phi nghe vậy, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Phương Lâm, cũng không tiếp tục dây dưa gì nữa.
Phương Lâm nhìn thanh niên áo trắng kia một chút, người sau nở một nụ cười thân thiện nhìn hắn.
Phương Lâm cũng gật đầu. Nhưng cũng không bởi vậy đã đối với người này có bao nhiêu hảo cảm. Dù sao ai cũng không hiểu rõ ai, Phương Lâm vừa mới tới đây, không có khả năng đối với người nào sinh ra bao nhiêu tín nhiệm.
Tôn Khai và Trương Đức Thiên có chút thất vọng. Lúc đầu bọn họ còn chờ mong Lục Vân Phi có thể tàn nhẫn trừng trị Phương Lâm một trận. Nhưng không ngờ lại có người giải vây giúp Phương Lâm.
Nhưng Tôn Khai và Trương Đức Thiên cũng đã đạt được mục đích, khiến Phương Lâm lộ ra trước mặt mọi người. Hơn nữa Phương Lâm còn rất có danh tiếng, là thiên tài đứng đầu ở hạ tam quốc. Khẳng định sẽ có không ít người tìm hắn để gây sự.
Thanh niên áo trắng kia nhìn Phương Lâm nói:
- Tại hạ Công Tôn Hiếu, tên tuổi của Phương Lâm huynh đệ, tại hạ cũng đã thường xuyên nghe được, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.
Phương Lâm ôm quyền:
- Tên của ta không đáng giá nhắc tới, Công Tôn huynh mới thật sự là nhân vật thiên tài.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Phương Lâm cũng không biết tên Công Tôn Hiếu này là ai, có lẽ là con cháu một gia tộc nào đó ở Huyền quốc.
Công Tôn Hiếu lộ vẻ mặt thiện ý, nói:
- Nửa tháng sau, chính là thời điểm Thái tử Huyền quốc tổ chức yên ổn hội thiên tài. Không bằng đến lúc đó, Phương Lâm huynh đệ cùng bọn ta cùng một chỗ, đi tham gia yến hội như thế nào?
Nghe vậy, Tôn Khai và Trương Đức Thiên lập tức ngây ngốc, tình huống như thế nào? Làm sao còn muốn mời Phương Lâm đi tham gia yến hội của thái tử điện hạ?
Không chỉ có hai người bọn họ, những người khác trong Đan Minh cũng đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh sợ. Công Tôn Hiếu lại muốn mời Phương Lâm tham gia yến hội của thái tử điện hạ, đây chính là thiên đại vinh hạnh đặc biệt.
Ai cũng biết, Thái tử Huyền quốc muốn tổ chức yến hội thiên tài, mời thiên tài ở các nơi tại Huyền quốc tham gia, chỉ cần là có danh tiếng thiên tài. Bất luận là võ đạo hay đan đạo, đều có thể tiến đến.
Mà Thái tử Huyền quốc, cũng được thế hệ trẻ Huyền quốc bây giờ công nhận đệ nhất nhân, có thể tham gia yến hội của hắn, đủ để cho rất nhiều người cực kỳ hâm mộ.
Ngay cả trong Đan Minh Huyền quốc, người có thể đi tham gia yến hội này, cũng chỉ có ba bốn người mà thôi, Phương Lâm có tài đức gì? Có tư cách gì đi tham gia yến hội thiên tài này chứ?
Tôn Khai và Trương Đức Thiên đỏ cả mắt, bọn họ có một loại cảm giác vác đá ghè chân mình. Nên Phương Lâm thuận nước đẩy thuyền, đi theo Công Tôn Hiếu bọn họ tham gia yến hội thiên tài. Vậy ngày sau, hai người bọn họ ở trước mặt Phương Lâm, chẳng phải là càng thêm không ngóc đầu lên được sao?
- Công Tôn, yến hội của thái tử điện hạ, người như hắn làm sao có thể tham gia, đây không phải hồ nháo sao?
Lục Vân Phi nhíu mày nói.
Không chỉ có là Lục Vân Phi, mấy người khác cũng đều lộ ra vẻ bất mãn. Dù sao bọn họ đều là nhân vật có máu mặt ở Huyền quốc, đi tới chỗ nào đều sẽ được người tôn kính, có tư cách tham gia yến hội của thái tử điện hạ.
Nhưng Phương Lâm này thì sao? Một tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc mà thôi, mời loại người này đến yến hội của thái tử điện hạ, không nói trước Thái tử có đồng ý hay không, nhưng chính bọn họ đều cảm thấy mất mặt.
Công Tôn Hiếu lắc đầu:
- Phương Lâm huynh đệ có đan đạo thiên phú không thể nghi ngờ, được coi là thiên tài, tham gia yến hội của Thái tử cũng là hợp tình hợp lý.
Lời tuy như thế, nhưng mấy người vẫn còn có chút không vui, bọn họ đều có thân phận, cho dù mặt ngoài không có lộ ra, nhưng trong đáy lòng vẫn còn có phần xem thường Phương Lâm.
Phương Lâm không biết yến hội gì đó, mà lại hắn cũng không muốn hứng thú, lập tức lắc đầu:
- Ta người này không thích tham gia náo nhiệt, hay là thôi đi.
- Hừ! Công Tôn huynh có hảo ý mời, ngươi lại còn không đi, quá đề cao bản thân mình rồi?
Lục Vân Phi lập tức khinh thường nói.
Phương Lâm trợn trắng mắt, nói với mình phải tỉnh táo, muốn khắc chế, bằng không hắn thật sợ mình nhất thời lửa cháy, lập tức sẽ hành hung tên họ Lục này một trận.
- Không sao, còn có nửa tháng thời gian, nếu như muốn đi, có thể dùng cái ngọc giản này tìm ta.
Công Tôn Hiếu nói, đưa một viên ngọc giản đưa tin cho Phương Lâm, xem như cùng Phương Lâm quen biết.
Phương Lâm nhận ngọc giản, trong lòng âm thầm phỏng đoán Công Tôn Hiếu muốn tiếp cận mình là vì cái gì? Lần đầu tiên gặp mặt, mà đã nhiệt tình như vậy, sự tình khác thường tất có yêu.
Công Tôn Hiếu bảy người rời khỏi Đan Minh. Mà đám người Đan Minh thì nhìn Phương Lâm, từng người đều lộ ánh mắt cổ quái.
- Người so với người thật không cách nào so sánh được. Dế nhũi đến từ hạ tam quốc, thế mà bợ đỡ được thiên tài Công Tôn gia.
Có người thâm trầm nói.
Phương Lâm làm như không nghe thấy, hắn đã biết được người tên Mạc Tử Minh ở chỗ nào, lập tức muốn đi bái phỏng.
Mạc Tử Minh chính là một chấp sự trong Đan Minh Huyền quốc. Mặc dù chỉ là chấp sự, nhưng trên thực tế địa vị không thua kém bất luận trưởng lão nào. Ở Đan Minh Huyền quốc xem như một kẻ khác loại.


Trang 249# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất