Chương 495: hắn chính là phương lâm
Một nhóm bảy người, mỗi một người đều rất bất phàm, trên thân tràn ngập khí tức cực kì kinh người, hiển nhiên bảy người trẻ tuổi này đều là cao thủ bên trong cùng thế hệ.
Trong Đan Minh, có một số người tiến lên, chào hỏi với bảy người trẻ tuổi này, có vẻ rất quen thuộc.
- Những người này là ai vậy?
Phương Lâm nhìn một thanh niên bên cạnh hỏi.
Người thanh niên này coi như không tệ, nói:
- Bọn họ là đệ tử thiên kiêu của các thế lực lớn tại Huyền quốc, tụ tập ở đây chắc là vì tham gia yến hội của thái tử điện hạ.
Nghe vậy, Phương Lâm nhẹ gật đầu. Thì ra là một đám thiên kiêu trẻ tuổi, thảo nào trên mặt đều mang mấy phần ngạo khí rõ ràng. Nhưng cũng khó trách, xuất thân từ đại tông môn thế lực lớn, muốn không mang chút ngạo khí nào cũng khó khăn.
Phương Lâm âm thầm nhìn bọn họ, nhưng cũng không có ý nghĩ gì, những người này tạm thời cùng mình không có quan hệ gì.
Đúng lúc này, Phương Lâm thấy được hai người thanh niên đi từ trong Đan Minh ra, rõ ràng là tên đệ tử của Tề đại sư, một người tên là Tôn Khai, một người tên là Trương Đức Thiên.
Phương Lâm lập tức quay mặt đi, không muốn để cho hai người này nhìn thấy mình, trong lòng càng âm thầm kêu khổ. Đây đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Lúc ở Đan Minh Càn quốc, mình còn có thể trừng trị hai người này, hiện tại đến Huyền quốc này, đã là địa bàn của người ta, Phương Lâm nhất định phải tránh một chút.
Không có cách nào, cường long không ép nổi địa đầu xà. Huống hồ Phương Lâm hắn còn không tính là cường long.
Tôn Khai và Trương Đức Thiên sóng vai đi tới, cũng đi qua trò chuyện cùng bảy người đệ tử thiên kiêu kia một chút. Nhưng rõ ràng bảy người này đối với Tôn Khai và Trương Đức Thiên không thể nào lọt vào mắt xanh, tỏ ra thái độ lãnh đạm.
Tôn Khai và Trương Đức Thiên cũng rất thức thời, biết chênh lệch giữa hai người mình với bảy người bọn họ, chỉ chào hỏi rồi lập tức lui qua một bên.
Nhưng khi bọn họ vừa lui, lại vừa lúc đứng cách Phương Lâm không xa, chỉ cần hơi quay đầu, thì có thể nhìn thấy Phương Lâm.
Phương Lâm có thể nói là lúng túng, tận lực để cho đầu mình nghiêng về phía một bên, để hai người này chú ý không đến mình.
Nhưng bởi vì Phương Lâm cũng không phải là mặc y phục luyện đan sư. Cho nên đứng ở địa phương tràn đầy luyện đan sư, lại có chút dễ thấy, Tôn Khai và Trương Đức Thiên hai người rất nhanh đã chú ý tới Phương Lâm.
- A? Ngươi mới tới đây sao?
Tôn Khai hỏi.
Phương Lâm quả thực bó tay rồi, mình thật đúng là rất không may, vừa tới nơi này đã gặp hai người đối đầu.
Lập tức, Phương Lâm hàm hàm hồ hồ trả lời một tiếng.
Tôn Khi và Trương Đức Thiên nhíu mày. Mặc dù hai người mình ở đây không tính là nhân vật gì. Nhưng mà ngươi là một người mới tới mà lại cuồng ngạo như vậy, nhìn cũng không nhìn hai người bọn ta một chút?
Trương Đức Thiên hơi tức giận, đi đến gần Phương Lâm, tập trung nhìn vào, lập tức a một tiếng.
Gã kêu một tiếng này rất to, rất nhiều người đều nghe được, không ít người đều lộ ra vẻ mặt bất mãn nhìn Trương Đức Thiên.
Trương Đức Thiên lộ vẻ mặt xanh xám, lập tức ngậm miệng lại, hắn cũng biết vừa rồi mình thất thố, dù sao có bảy vị thiên kiêu trẻ tuổi ở đây.
Nhưng Trương Đức Thiên không cách nào không kinh ngạc. Gã ngàn vạn không ngờ, người đứng gần hai người bọn họ hồi lâu lại là Phương Lâm, kẻ mà mình hận đến cắn răng nghiến lợi.
Phương Lâm nhìn hai người cười ha hả:
- Hai vị, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ta cố ý tới thăm các người.
-....
Tôn Khai và Trương Đức Thiên quả thực kinh ngạc tới ngây người, ngươi cái tên này sẽ còn cố ý chạy tới thăm chúng ta? Vậy chẳng phải mặt trời mọc lên từ phía tây rồi sao?
Nhưng lập tức, hai người đã nghĩ đến. Phương Lâm dường như thu được danh đầu ở đại hội luyện đan sư tại hạ tam quốc, nói cách khác. Hiện tại, Phương Lâm được hạ tam quốc cử đi đến đây, ở đây bồi dưỡng.
Nghĩ tới đây, hai người lập tức lộ ra nụ cười lạnh, cái này tốt, tiểu tử ngươi lại tự đưa mình tới cửa.
- Phương Lâm, ngươi thật sự là không biết sống chết, lại tự mình đưa tới cửa.
Trương Đức Thiên lộ vẻ mặt âm lãnh nói.
Tôn Khai cũng cười lạnh âm hiểm, nhìn Phương Lâm giống như là nhìn xem con mồi.
Ở xung quanh, một số người đều tỏ vẻ hiếu kì đánh giá bọn họ. Thì ra Phương Lâm cùng với Tôn Khai và Trương Đức Thiên hai người còn có ân oán, vậy mà lại không nghe hai người bọn họ nhắc qua?
Phương Lâm lộ vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ngươi xem một chút các ngươi, dù sao cũng là người của Đan Minh Huyền quốc. Thế nào lại không có chút đại khí nào, ân ân oán oán trước kia, nên để nó bay theo gió mà đi. Hai người các ngươi luôn luôn để ý những việc nhỏ nhặt này, thì không làm được việc lớn đâu.
- Ha ha, ân oán giữa ngươi và chúng ta, cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Tôn Khai cười nói, trong mắt lóe ra quang mang.
Phương Lâm im lặng, cũng không còn phản ứng hai người này. Dù sao nếu động thủ, mình có thể hoàn ngược hai người bọn họ.
- Mấy vị, không biết các ngươi nghe nói qua chưa. Hạ tam quốc xuất hiện một người thiên tài Đan Võ toàn năng, hình như tên là Phương Lâm.
Lúc này, trong bảy người thiên kiêu kia, một người thanh niên áo trắng anh tuấn nhất nói.
Sáu người khác nghe vậy, đều giống như có điều suy nghĩ, một người thiếu nữ áo đỏ nói:
- Thiên tài ở hạ tam quốc, ta không có bao nhiêu chú ý. Chẳng qua gần đây nghe được rất nhiều về tên Phương Lâm này, giống như có chút thực lực.
Một người thanh niên cao lớn thể trạng cường tráng, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Hạ tam quốc thì làm gì có thiên tài, cái gì Đan Võ toàn năng, đoán chừng là được đám phế vật hạ tam quốc kia thổi phồng lên.
- Nói cũng phải, những tên được gọi là thiên tài ở hạ tam quốc, đích thật là không có ý nghĩa, không coi là gì.
Một cô gái khác nói, nàng có khuôn mặt mỹ lệ, nhưng lộ ra vẻ cực kì lạnh lùng.
Nghe được mấy người bọn họ nói chuyện, không ít người trong Đan Minh đều lộ vẻ mặt cổ quái, nhìn về Phương Lâm cách đó không xa.
Mà Tôn Khai và Trương Đức Thiên hai người càng là tròng mắt xoay động, dường như nghĩ đến ý định gì.
- Mấy vị, Phương Lâm trong miệng các ngươi, lúc này cũng ở chỗ này.
Tôn Khai lập tức tiến lên nói.
Phương Lâm quả thực có xúc động một chưởng vỗ chết Tôn Khai. Gia hỏa này quả nhiên là âm hiểm, thế mà muốn bại lộ mình ra trước mặt người khác, chuyện này so sánh âm mưu quỷ kế gì còn ác độc hơn.
Cái gọi là cây to đón gió lớn, chính mình được coi là thiên tài Đan Võ toàn năng ở hạ tam quốc. Nếu để cho những thiên kiêu Huyền quốc này biết mình ở đây, sợ là sẽ phải có một loạt phiền phức tìm tới cửa.
Bảy người kia nghe vậy, quả nhiên đều nhìn về phía Tôn Khai, thanh niên cao lớn cau mày nói:
- Ngươi nói Phương Lâm kia ngay ở chỗ này? Ở chỗ nào vậy?
Tôn Khai lộ vẻ mặt kính sợ, lập tức chỉ chỉ Phương Lâm ở cách đó không xa:
- Chính là hắn, hắn chính là Phương Lâm.
Vụt!
Bây giờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Lâm, khiến cho hắn im lặng một hồi, đây tính là chuyện gì xảy ra? Mình đã dự định điệu thấp làm người, tại sao lại khiến cho cao điệu như thế?
- Ngươi chính là Phương Lâm?
Thanh niên cao lớn mở miệng chất vấn, giọng điệu cao cao tại thượng.
Sáu người khác cũng đều đánh giá Phương Lâm. Mấy người lộ vẻ mặt khác nhau, có người lộ vẻ mặt khinh thường, có người hiếu kì, cũng có người thờ ơ.
Phương Lâm gãi đầu một cái, nhìn trái nhìn phải:
- Ai là Phương Lâm?
Đám người im lặng, ngươi cũng đã bị người vạch ra, còn ở nơi này giả vờ ngây ngốc, thật coi tất cả chúng ta đều là đồ đần sao?
Thanh niên cao lớn hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường:
- Còn nói cái gì thiên tài đứng đầu hạ tam quốc. Ta nhìn cũng không gì hơn cái này, ngay cả mình là ai cũng không dám thừa nhận.
Trang 248# 2