Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 499: dự tiệc

Chương 499: dự tiệc
Phương Lâm đang đứng ở đại sảnh Đan Minh, dường như đang đợi người nào. Tôn Khai và Trương Đức Thiên đều đang châm chọc khiêu khích hắn, không ít người cũng đang âm thầm chế giễu.
- Công Tôn Hiếu là nhân vật bậc nào? Sẽ để ý đến một con dế nhũi đến từ hạ tam quốc sao?
- Đúng rồi, còn nghĩ đi tham gia yến hội thiên tài, quả thực buồn cười.
- Nếu loại người như hắn cũng có thể đi, vậy chẳng phải tất cả mọi người chúng ta đều có thể đi.
Phương Lâm lộ vẻ mặt như thường, không để ý đến lời nói của những người này chút nào, thậm chí căn bản cũng không có coi ra gì.
- Đều ở nơi này nói cái gì? Làm xong việc rồi sao?
Mạc Tử Minh xuất hiện, trừng mắt quát một tiếng, vậy mới khiến bọn người Tôn Khai ngậm miệng, không dám nói cái gì nữa.
Ai cũng biết, Phương Lâm nhận được Mạc Tử Minh che chở, để rất nhiều luyện đan sư trong Đan Minh cảm thấy không hiểu và nghi hoặc.
Ở đây, Mạc Tử Minh xem như một người khác loại, thân là chấp sự, nhưng lại có địa vị ngang với trưởng lão, mà lại cho dù mấy vị trưởng lão khác, đều phải cho Mạc Tử Minh mấy phần mặt mũi.
Phương Lâm lại có thể đạt được hắn che chở, điều này để bọn họ có phần nghĩ không thông.
Mạc Tử Minh đi đến bên cạnh Phương Lâm dặn dò hai câu, lập tức rời đi đại sảnh, hắn còn có việc phải làm.
Một lát sau, chỉ thấy một thân hình xuất hiện, rõ ràng là Công Tôn Hiếu toàn thân áo trắng không dính một hạt bụi.
- Cái gì? Công Tôn Hiếu thật sự đến?
- Làm sao có thể?
- Thật là vì Phương Lâm mà đến?
Tôn Khai, Trương Đức thiên và một đám người khác đều trợn tròn mắt, vừa rồi bọn họ còn đang trào phúng Phương Lâm, không ngờ Công Tôn Hiếu lại thật sự tới, đây chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
- Công Tôn huynh.
Phương Lâm tiến lên, ôm quyền với Công Tôn Hiếu, cười nói.
Công Tôn Hiếu nở nụ cười, nói:
- Trên đường hơi chậm trễ một chút, đã để Phương Lâm huynh đệ đợi lâu.
- Không sao, Công Tôn huynh có thể đến, đã khiến cho ta vô cùng cảm kích.
Phương Lâm nói.
Lập tức, Phương Lâm và Công Tôn Hiếu cùng nhau rời khỏi Đan Minh, đi đến phủ Thái Tử.
Đám người trong Đan Minh mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều có phần không kịp phản ứng, một hồi lâu, một người mới lộ vẻ mặt cổ quái nói:
- Phương Lâm thật sự đi tham gia thịnh yến thiên tài của Thái tử rồi?
Lời này vừa nói ra, những người khác đều nhìn chằm chằm gã, cần ngươi nhắc nhở sao? Chúng ta cũng không mù, cũng không ngốc, chẳng lẽ không có nhìn ra sao?
Tôn Khai và Trương Đức Thiên đều sắp bị tức chết, đây tính là chuyện gì? Hai người bọn ở Huyền quốc lăn lộn nhiều năm như vậy, đừng nói là đi phủ thái tử tham gia yến hội thiên tài, ngay cả Thái tử đều chưa từng nhìn thấy.
Nhưng Phương Lâm thì sao?
Mới đến Huyền quốc nửa tháng mà thôi, lại đã muốn đi tham gia thịnh yến thiên tài do Thái tử tổ chức, giữa người và người sao lại chênh lệch lớn như thế.
Phủ Thái Tử nằm ở vùng đất phía Nam của Huyền Đô, bên ngoài phủ đệ có một bức tường thành ngăn cách, người tầm thường căn bản khó mà tới gần phủ Thái Tử.
Một ngày này, bên ngoài phủ Thái Tử có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Thiên tài trẻ tuổi đến từ Huyền quốc các phương tụ tập ở nơi này, đại quản gia của phủ Thái Tử tự mình đứng ở trước cửa phủ, đón những người đến đây tham gia yến hội thiên tài vào trong phủ.
Đương nhiên, những người này cũng sẽ không đi tay không đến, dù chỉ là tham gia yến hội, nhưng cũng cần có một chút quà cáp.
Gần như mỗi người đều cầm theo đồ vật, đưa cho hạ nhân của phủ Thái Tử, không đầy một lát, trước cửa phủ Thái Tử đã chất đống rất nhiều lễ vật.
Thời điểm Phương Lâm và Công Tôn Hiếu đi đến, không ít người đều chào hỏi Công Tôn Hiếu. Công Tôn Hiếu cũng cực kì khách khí hoàn lễ từng người. Hiển nhiên Công Tôn Hiếu ở Huyền quốc cũng là nhân vật rất có danh khí, không ít người đều nguyện ý kết giao hắn.
Công Tôn Hiếu cũng giới thiệu Phương Lâm cho không ít người. Chỉ là những người này nghe xong Phương Lâm đến từ hạ tam quốc, đã lập tức mất đi hứng thú, cũng chỉ nhìn trên mặt mũi của Công Tôn Hiếu, mới có thể hơi chút trò chuyện với Phương Lâm.
Phương Lâm cười lạnh trong lòng. Những thiên tài Huyền quốc này từng người đều mắt cao hơn đầu, vô cùng xem thường những người đến từ hạ tam quốc. Nếu như không phải Công Tôn Hiếu giới thiệu, sợ rằng những người này căn bản đều không để ý đến mình.
- Công Tôn, tại sao ngươi còn mang hắn đến?
Đúng lúc này, Lục Vân Phi cùng đi với Công Tôn Hiếu mấy hôm trước cũng tới, hắn mang theo một nữ tử xinh đẹp vũ mị.
Công Tôn Hiếu nói:
- Phương Lâm huynh đệ là do ta mời đến, mong rằng Lục huynh tôn trọng.
- Hừ, một tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc mà thôi, ta không cần phải tôn trọng hắn.
Lục Vân Phi lườm Phương Lâm một cái, lộ ra vẻ đầy khinh thường.
Nữ tử vũ vị bên cạnh gã nghe được Phương Lâm đến từ hạ tam quốc, càng trợn trắng mắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười khinh miệt.
Công Tôn Hiếu nhíu mày. Lục Vân Phi cười ha ha, mang theo nữ tử vũ mị đi về phía phủ Thái Tử.
- Công Tôn huynh không cần để ý.
Phương Lâm vẫn vô cùng tùy ý nói.
Công Tôn Hiếu nhìn Phương Lâm, trong mắt có vẻ kỳ quái, đổi lại là hắn, nhận phải khinh thị như thế, sợ rằng trong lòng đã sớm rất tức giận.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Phương Lâm lại vô cùng bình thản, hoàn toàn không giống như là giả vờ, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào, nói rõ thật sự là hắn đối với Lục Vân Phi không thèm để ý chút nào.
- Đúng rồi, Phương Lâm huynh đệ đã chuẩn bị quà tặng rồi chứ?
Công Tôn Hiếu hỏi.
Phương Lâm nhẹ gật đầu, loại chuyện này hắn cũng phải biết, hai tay trống trơn đi dự tiệc của người ta, cũng đích thật là có chút không tưởng nổi.
Lập tức, hai người cũng đi vào phủ Thái Tử, thời điểm đến lượt bọn hắn, Công Tôn Hiếu cầm một thanh bảo kiếm lưu quang óng ánh đưa ra, được lão quản gia của phủ Thái Tử tự mình tiếp nhận.
Phương Lâm thì đưa hai gốc dược liệu cổ, mặc dù không phải dược liệu cổ ngàn năm, nhưng cũng đã được tám trăm năm, coi như quà tặng hoàn toàn đủ phần.
Mặc dù Phương Lâm không có thiếp mời, nhưng hắn được Công Tôn Hiếu mời tới, cho nên người của phủ Thái Tử cũng không có hỏi nhiều gì.
Tiến vào phủ thái tử, trước mắt là một khoảng sân rộng rãi trong sáng, đập vào mắt chính là một vườn hoa lớn, cỏ cây tươi tốt, phồn hoa giống như gấm, trong không khí đều tràn ngập hương hoa thơm.
Trong vườn hoa, đặt không ít kỳ thạch có hình thái khác nhau, coi như tô điểm cùng trang trí, cùng những đóa hoa ganh đua sắc đẹp vô cùng cân đối, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Vườn hoa rất lớn. Lúc này có, không ít thiên tài Huyền quốc ở đây trò chuyện với nhau. Phương Lâm và Công Tôn Hiếu cũng thấy được Lục Vân Phi. Lúc này, hắn đang ôm cô gái quyến rũ kia, trò chuyện vui vẻ với hai người thiên tài trẻ tuổi.
Phương Lâm còn thấy được năm người thiên tài của Đan Minh đã sớm đi trước mình đến đây dự tiệc. Năm người bọn họ riêng phần mình đứng ở một chỗ, không có tụ tập cùng nhau. Nhưng bên người bọn họ, đều có không ít người xúm lại, hiển nhiên là cực kỳ được hoan nghênh.
Nhưng cũng khó trách, năm người bọn họ chính là thiên tài đan đạo chói mắt nhất ở Đan Minh, ngày sau tất nhiên có tiền đồ bất khả hạn lượng.
Ai cũng nguyện ý có quan hệ với luyện đan sư, nhất là thiên tài luyện đan sư.
- Công Tôn, ngươi quả nhiên cũng tới.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, Công Tôn Hiếu và Phương Lâm nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc y phục lộng lẫy chậm rãi đi đến.
Công Tôn Hiếu không lộ ra biểu lộ gì, thậm chí mơ hồ có mấy phần bài xích, hiển nhiên hắn không ưa nam tử mặc y phục lộng lẫy này.


Trang 250# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất