Chương 500: ta không khinh thường người lấn ta
- Tần Thiên Xuyên ngươi có thể đến, Công Tôn Hiếu ta đương nhiên cũng có thể đến.
Công Tôn Hiếu vô cùng lạnh lùng nói.
Thanh niên cẩm y tên là Tần Thiên Xuyên mỉm cười, lập tức ánh mắt nhìn lại trên thân Phương Lâm, cười nói:
- Đây là người hầu mà ngươi mang đến sao? Làm sao cảm giác rất cứng đầu cứng cổ?
Phương Lâm không lộ biểu tình gì. Công Tôn Hiếu thì nhíu mày nói:
- Tần Thiên Xuyên, ngươi chớ có hồ ngôn loạn ngữ, hắn là bằng hữu do ta mời đến, cũng là người đến tham gia thịnh yến thiên tài của Thái tử.
Tần Thiên Xuyên nghe vậy, lộ ra vẻ kinh ngạc, không chút kiêng kỵ đánh giá Phương Lâm, lập tức mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Công Tôn Hiếu à Công Tôn Hiếu. Tại sao ngươi luôn thích kết giao những người không đứng đắn chút nào, còn dẫn người này tới đây, không chỉ có ném mặt mũi của ngươi, cũng còn làm giảm đẳng cấp của thịnh yến thiên tài này xuống.
Công Tôn Hiếu nổi giận quát:
- Họ Tần, nếu ngươi còn dám mở miệng vũ nhục, đừng trách ta không khách khí.
Tần Thiên Xuyên không sợ chút nào, nói:
- Như thế nào? Ngươi muốn ở chỗ này động thủ với ta sao? Ta cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ánh mắt của Công Tôn Hiếu ngươi kết giao bằng hữu, đích thật là chẳng ra sao cả.
Công Tôn Hiếu đang muốn tiến lên cùng Tần Thiên Xuyên tranh chấp. Nhưng Phương Lâm kéo hắn lại, cười nói:
- Không sao, con chó sủa bậy mà thôi, con người chúng ta không nên so đo với chó.
Lời này vừa nói ra, Tần Thiên Xuyên lập tức lộ vẻ mặt âm trầm, mắt mang sát cơ nhìn chằm chằm Phương Lâm.
Công Tôn Hiếu cũng là kinh ngạc nhìn Phương Lâm, không ngờ gia hỏa này không nói lời nào còn tốt, vừa nói đã trực tiếp mắng Tần Thiên Xuyên là chó.
- Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội, quỳ trên mặt đất dập đầu với ta, sau đó để cho ta đánh gãy tứ chi của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Tần Thiên Xuyên vô cùng lạnh lùng nói, giọng điệu giống như là không cho phép Phương Lâm chống lại.
Phương Lâm nhún vai:
- Thật ngại quá, ta cự tuyệt.
Lúc này, động tĩnh ở nơi này cũng dẫn đến không ít người chú ý, bốn phía đã có các thiên tài vây quanh.
- Xảy ra chuyện gì?
- Hình như là Tần Thiên Xuyên và Công Tôn Hiếu lại muốn đối đầu.
- Không đúng, là người mà Công Tôn Hiếu mang đến kia.
- Hình như tên là Phương Lâm phải không?
- Thiên tài đến từ hạ tam quốc, không biết làm sao lại bợ đỡ được Công Tôn Hiếu.
- Lần này thật thú vị, Phương Lâm lại dám mắng Tần Thiên Xuyên là chó.
- Mặc dù Tần Thiên Xuyên người này hoàn toàn chính xác chẳng ra sao cả, nhưng dám thẳng mặt mắng hắn là chó thì đúng là lần đầu.
- Phương Lâm này sợ là sẽ xui xẻo, không biết trời cao đất rộng.
Đám người bàn luận ầm ĩ, cũng kinh ngạc khi thấy Phương Lâm can đảm như vậy, cũng không ít người nhìn Phương Lâm với vẻ đồng tình.
Tần Thiên Xuyên là ai? Đó là đệ tử thiên tài của Ngũ Hành giáo, là thế lực đỉnh tiêm tại Huyền quốc, gã càng là hậu bối của một vị túc lão trong tông môn. Bất luận là thực lực bản thân gã, hay là thế lực sau lưng g, đều rất khó trêu chọc. Cho dù là Công Tôn Hiếu, cùng với Tần Thiên Xuyên này cực kì không hợp nhau, cũng sẽ rất ít khi phát sinh xung đột quá mức kịch liệt.
Nhưng Phương Lâm này đến từ hạ tam quốc, một tên dế nhũi mà thôi, lại dám nói năng lỗ mãng với Tần Thiên Xuyên? Đây không phải là đang tự mình tìm chết sao?
Không ít người đều đang chờ xem kịch hay, nghĩ đến lấy tính cách của Tần Thiên Xuyên, sợ rằng sẽ trừng trị thật tốt Phương Lâm này một lần.
Mà không ít người cũng vui lòng nhìn thấy cục diện này. Khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của Phương Lâm cũng để không ít thiên tài trong Huyền quốc rất phản cảm, một tên thiên tài đến từ hạ tam quốc mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào?
Lúc này, trong bọn họ có không ít người đều chờ mong Tần Thiên Xuyên tàn nhẫn nghiền ép Phương Lâm, để tên dế nhũi đến từ hạ yam quốc này biết. Ở Huyền quốc, ngươi căn bản chẳng là cái gì, cũng không có tư cách tự xưng là thiên tài.
- Tần Thiên Xuyên, ngươi đang muốn ép ta đánh với ngươi một trận sao?
Công Tôn Hiếu tiến lên một bước, vẻ mặt băng lãnh nói.
Tần Thiên Xuyên hằm hằm nhìn Công Tôn Hiếu, lấy tay chỉ Phương Lâm, nói:
- Hắn nhất định phải phụ trách với lời nói và hành động của mình. Công Tôn Hiếu ngươi muốn ra mặt giúp hắn cũng có thể, chỉ cần ngươi thay hắn quỳ xuống.
- Ngươi quá đáng!
Công Tôn Hiếu giận dữ, cả người khí thế tăng nhiều, trong lúc phất tay, như có một mặt trời đang phát tán ra vô tận uy nghiêm.
Không ít người lộ ra vẻ kinh sợ. Công Tôn Hiếu này quả nhiên là thiên tài khó gặp của Công Tôn gia. Hắn đã tu luyện tuyệt học của Công Tôn gia đến cảnh giới cực cao.
Tần Thiên Xuyên không rơi xuống hạ phong chút nào, Ngũ Hành Chi Khí tràn ngập ra, cả người giống như thần minh, khí thế cuồng bạo mà lăng lệ.
Hai cao thủ thiên tài trẻ tuổi một đời, dường như sau một khắc sẽ muốn động thủ.
- Công Tôn huynh, vẫn nên để ta tới đi.
Lúc này, Phương Lâm mở miệng nói.
Mặc dù phương Lâm có thể lựa chọn trốn ở sau lưng Công Tôn Hiếu, để Công Tôn Hiếu đi đối mặt với Tần Thiên Xuyên. Nhưng như vậy, mình sợ rằng sẽ càng bị người ta khinh bỉ.
- Ai, điệu thấp là không được, ta không khi dễ người, người ta lại muốn khi dễ ta, đây là thế đạo gì?
Phương Lâm vừa nói, vừa đi đến phía trước Công Tôn Hiếu.
Công Tôn Hiếu nhíu mày, nói:
- Phương Lâm huynh đệ, ngươi lui qua một bên trước đi, ta cũng có thể đối phó với tên Tần Thiên Xuyên này.
Tần Thiên Xuyên cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói xong, gã trực tiếp ra tay với Phương Lâm, vừa ra tay đã dùng sát chiêu cực kì lăng lệ, trong tay hiển hóa kim chi khí, biến thành một thanh trường kiếm.
Phương Lâm hừ một tiếng, đấm ra một quyền, cương mãnh vô cùng, trên nắm đấm càng có từng điểm bạch quang, ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Oanh!!!
Nụ cười lạnh trên mặt Tần Thiên Xuyên đọng lại, cả người liên tục thối lui, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt càng có phần khó coi.
Lại nhìn Phương Lâm, vững vững vàng vàng đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế ra quyền, vẻ mặt có phần lười biếng.
- Ta thấy được cái gì? Tần Thiên Xuyên bị hắn một quyền đánh lui?
- Làm sao có thể? Tần Thiên Xuyên lại rơi xuống hạ phong?
- Phương Lâm này lợi hại như thế!
- Chắc là Tần Thiên Xuyên chủ quan.
Ở đây có không ít người lộ ra vẻ kinh sợ, đây quả thực quá rung động, ai cũng không ngờ tình huống sẽ trở thành như vậy.
Một số người lập tức nhìn Phương Lâm bằng ánh mắt khác. Thảo nào được coi là thiên đứng đầu hạ tam quốc, quả nhiên có mấy phần thực lực.
Công Tôn Hiếu cũng rất kinh ngạc, hắn có thể nhìn ra Phương Lâm bất phàm, cũng bởi vậy nên mới kết giao Phương Lâm, nhưng thật không ngờ Phương Lâm lợi hại như vậy, chỉ cần một quyền đã có thể áp chế Tần Thiên Xuyên gần như vận dụng toàn lực.
Cho dù là mình, đều khó mà làm được đến mức này.
- Tần Thiên Xuyên, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ trầm mê nữ sắc dẫn đến thực lực suy yếu sao?
Lục Vân Phi cười ha ha, để Tần Thiên Xuyên lập tức muốn thổ huyết, Lục Vân Phi ngươi mỗi ngày đều ở cùng nữ nhân, còn có mặt mũi nói ta trầm mê nữ tử?
- Rất tốt, ngươi đáng để ta vận dụng toàn lực.
Tần Thiên Xuyên nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ rõ sát cơ càng đậm. Người khiến hắn mất mặt như thế, Tần Thiên Xuyên đã quyết định muốn lấy tính mạng Phương Lâm.
Phương Lâm ngáp một cái, lộ ra dáng vẻ vô cùng buồn ngủ, biểu lộ tùy ý như vậy, càng khiến cho Tần Thiên Xuyên nổi nóng.
- Ha ha, náo nhiệt như vậy.
Đúng lúc này, một thân hình đi từ nội phụ ra, kèm theo là tiếng cười cởi mở
Đám người nhìn thấy hắn, đều nhao nhao lộ ra vẻ kính sợ.
Trang 251# 1