Chương 56: bị đùa bỡn!
Nhóm dịch: Tiên Huyền Nguồn: Iread
Vận chuyển Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, thân thể Phương Lâm giống như một vực sâu không đáy. Một tia khí tức màu xám từ trên toàn thân Phương Lâm tràn ngập ra.
Trong lúc đó, mắt thường có thể thấy được tất cả mọi thứ quanh người Phương Lâm giống như vặn vẹo. Nhưng nhìn kỹ lại giống như không có bất cứ dị thường nào.
Hai mắt Phương Lâm sáng như điện, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên Thạch đỉnh trước người. Khi ánh sáng màu xám trên người nồng đậm tới trình độ nhất định, chỉ thấy Phương Lâm bỗng nhiên quay về phía cái đỉnh đen hút một cái.
Vù!!!
Nhất thời, chỉ thấy một đường ánh sáng màu đen từ trên Huyền Thiên Thạch đỉnh lao ra, trực tiếp bay vào trong miệng Phương Lâm.
Trong nháy mắt khi vào miệng, ánh sáng màu đen này lại giống như rơi vào trong vực sâu không đáy, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Ánh sáng màu đen vào cơ thể, trong đôi mắt trong veo này của Phương Lâm hiện ra một tia màu đen không thể thấy được, như có như không.
Cắn nuốt đan đỉnh, theo người bình thường thấy, quả thực là chuyện có không cách nào tưởng tượng được. Dù sao đan đỉnh chính là vật chết, làm sao có khả năng cắn nuốt?
Nhưng Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết đã là bí pháp thần diệu như thế, biến bản thân người tu luyện thành một lò luyện lớn. Cắn nuốt đan đỉnh, khiến cho lò luyện càng cường đại hơn.
Kiếp trước Phương Lâm tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết tới tầng thứ tám, cũng đã là cao thủ số một số hai ở Đan Thánh cung, có thể nói thiên hạ to lớn nơi nào cũng có thể đi được.
Về phần tầng thứ chín, Phương Lâm không có khả năng chạm đến.
Không phải tư chất của Phương Lâm không đủ hoặc là gì khác, mà điều kiện thăng cấp tầng thứ chín quá mức hà khắc, cần phải cắn nuốt một cái đan đỉnh tuyệt thế thiên hạ vô song.
Đan đỉnh như vậy, trong tay Phương Lâm lúc đó cũng chỉ có một cái. Chính là vật hắn dùng để luyện đan, tất nhiên không nỡ cắn nuốt.
Phương Lâm cũng từng nghĩ, nếu như mình năm đó tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết tới tầng thứ chín, nói vậy khi chế luyện Sinh Tử Luân Hồi đan, cho dù thất bại, cũng sẽ không tiêu vong.
Đáng tiếc, tất cả đều không thể làm lại. Phương Lâm cũng chỉ có thể thầm cảm thán một chút mà thôi.
Lúc này, Phương Lâm đã phải bắt đầu lại từ đầu. Huyền Thiên Thạch đỉnh này chính là bước đầu tiên để thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.
Khí đen giống như một dòng nước nhỏ, không ngừng dũng mãnh tràn vào trong miệng Phương Lâm. Khí tức màu xám trên người Phương Lâm dần dần phai đi, thay vào đó lại là một khí tức mông lung, khi thì tối tăm, khi thì trắng như tuyết.
Mà vẻ tối tăm trong hai mắt Phương Lâm lại càng rõ ràng hơn. Liếc mắt nhìn qua, hai tròng mắt Phương Lâm giống như hai cái hố đen, vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, trong cơ thể Phương Lâm truyền đến động tĩnh rất nhỏ khác thường. Một nội kình từ trong ba mươi sáu mạch của Phương Lâm dâng trào, điên cuồng phun ra, do đó tràn vào các nơi trên toàn thân hắn.
Nhân Nguyên thất trọng!
Sau khi Phương Lâm cắn nuốt một phần Huyền Thiên Thạch đỉnh, cảnh giới cuối cùng đột phá, đạt tới Nhân Nguyên thất trọng.
Nhân Nguyên thất trọng, ở trong Đan tông cũng ở tiêu chuẩn trên trung bình, cũng là một điều kiện quan trọng nhất trở thành đệ tử thượng đẳng.
Không có Nhân Nguyên thất trọng sẽ không có cách nào trở thành đệ tử thượng đẳng.
Với cảnh giới của Phương Lâm bây giờ, mười Khang Lộc đứng ở trước mặt hắn, cũng không đủ cho Phương Lâm đánh.
Cho dù là Viên Ba ngày ấy, Phương Lâm cũng có thể ba quyền hai cước hung hăng đánh hắn một trận, không tốn sức chút nào.
Có thể nói, giờ phút này Phương Lâm ở trong đám đệ tử Đan tông đã có sức tự vệ nhất định.
Khóe miệng Phương Lâm hiện lên vẻ tươi cười. Cảnh giới nâng cao tất nhiên là đáng để hắn cao hứng.
Lại hấp thu thêm vài canh giờ, Huyền Thiên Thạch đỉnh trước mắt chỉ còn chưa đến phân nửa. Gần một nửa còn lại đang không ngừng hóa thành khí đen, bị Phương Lâm cắn nuốt.
Lại một tiếng động nhỏ vang lên. Trong cơ thể Phương Lâm lại một lần nữa tuôn ra một nội kình lớn hơn nữa.
Toàn thân Phương Lâm phát ra tiếng động giòn giã. Đó là âm thanh lúc nội kình đang chải vuốt xương cốt phát ra.
Đúng lúc này, Phương Lâm lập tức nuốt một viên đan dược vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng, trong nháy mắt hóa thành một dòng nước trong lành, được Phương Lâm nhanh chóng luyện hóa hấp thu.
Đùng đùng!!!
Toàn thân Phương Lâm không ngừng vang lên những tiếng động giòn giã, nghe giống như đang nổ pháo.
Vừa nuốt vào, chính là Thối Cốt đan Phương Lâm chuẩn bị xong từ lâu, có thể làm cho xương cốt nhận được cường hóa lớn hơn nữa.
Phương Lâm muốn nhân cơ hội khó có được, khi nội kình chải vuốt xương cốt này, dùng Thối Cốt đan, khiến cho xương cốt nhận được cường hóa thêm một bước.
Võ giả có hai tầng, tầng một khí huyết, tầng hai kinh cốt.
Khí huyết tất nhiên là không cần nhiều lời. Khí huyết cường thịnh, sức sống lại tràn đầy.
Kinh cốt, tất nhiên là kinh mạch và xương cốt.
Tầm quan trọng của kinh mạch liên quan đến nội kình, xương cốt lại liên quan đến đến cường độ thân thể của võ giả.
Hai võ giả cùng cảnh giới, một người xương cốt lỏng lẻo bình thường, người còn lại bình thường rèn luyện xương cốt. Hai người kia giao đấu, người coi trọng rèn luyện xương cốt kia có thể một quyền đánh gãy tay chân của người còn lại.
Phương Lâm kiếp trước là Đan Tôn, còn là một võ giả thực lực tuyệt đối mạnh mẽ, đối với xương cốt tất nhiên vô cùng coi trọng. Thối Cốt đan này hắn đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước, đồng thời số lượng không ít, chính là vì ngày này.
Thối Cốt đan chính là loại nổi bật trong đan dược nhất phẩm, độ khó chế luyện cực cao. Cho dù là luyện đan sư nhất đỉnh có thâm niên lão luyện thành thục, xác suất thành công cũng chỉ đại khái khoảng ba phần.
Nếu như chỉ luận về độ khó chế luyện, vậy thật ra có thể xếp Thối Cốt đan vào đan dược nhị phẩm.
Nhưng bởi vì dược liệu cần thiết tương đối dễ dàng nhận được, hơn nữa hiệu quả chỉ có một, bởi vậy mới tồn tại ở trong nhóm đan dược nhất phẩm.
Phương Lâm tổng cộng chế luyện được hơn năm mươi viên, ngoại trừ chuẩn bị lúc đột phá bản thân mình dùng ra, phần lớn đều chuẩn bị để sau này âm thầm bán ra cho đám người Võ tông.
Với tính tình của đám người Võ tông đó, tất nhiên vô cùng để ý rèn luyện đối với xương cốt. Nếu như Thối Cốt đan này xuất hiện, tất nhiên có thể khiến cho rất nhiều người bên Võ tông theo đuổi và coi trọng.
Phương Lâm dường như đã dự kiến được, đợi đến khi mình bán ra Thối Cốt đan, sẽ có đệ tử Võ tông không ngừng tới mua Thối Cốt đan của mình. Đến lúc đó mình có thể mượn cơ hội này giao thiệp với đệ tử Võ tông, kết giao một số nhân mạch. Như vậy mình ở Tử Hà tông cũng sẽ không có vẻ quá mức thế đơn lực bạc.
Lúc Phương Lâm đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên khí đen trong miệng chợt đứt đoạn.
Khí đen vừa đứt đoạn, Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết tất nhiên không có cách nào vận chuyển được nữa. Ánh sáng mông lung trên người nhất thời thu liễm. Hai tròng mắt đen như mực của Phương Lâm cũng bỗng nhiên khôi phục lại bình thường.
Phương Lâm sửng sốt, nhìn trước mắt trống rỗng không có một vật nào. Huyền Thiên đỉnh đen đã không thấy nữa.
Một lúc lâu, trên mặt Phương Lâm hiện ra vẻ tức giận.
- Trời đánh!
Phương Lâm thoáng cái nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lật tung cả nóc nhà.
Phương Lâm đứng ở nơi đó, hai mắt giống như có lửa bốc lên, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi. Nếu như có người ở chỗ này, nói không chừng Phương Lâm sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
- Đan các đáng chết! Cổ Đạo Phong đáng chết! Tự nhiên cầm một cái thứ phẩm tới thật giả lẫn lộn! Quá thất đức! Thật sự không có nhân tính!
Phương Lâm hùng hùng hổ hổ, tức muốn nổ phổi.
Cảnh giới của Phương Lâm dừng lại ở Nhân Nguyên bát trọng, cũng không có giống như hắn dự đoán, đột phá đến Nhân Nguyên cửu trọng thậm chí thập trọng.
Nguyên nhân không phải vì hắn. Cái đỉnh đen Huyền Thiên này căn bản cũng không phải là đỉnh đen Huyền Thiên chân chính, chỉ có một phần là đúc bằng Huyền Thiên thạch, một phần khác pha thêm những nguyên liệu khác.
Một thứ phẩm như vậy, cho dù Phương Lâm nuốt vào, hiệu quả căn bản không giống như cắn nuốt một cái Huyền Thiên Thạch đỉnh chân chính.
- Ta đã thấy kỳ quái, Cổ Đạo Phong làm sao lại hào phóng như vậy? Đan các làm sao lại hào phóng như vậy? Khi lão già kia đưa lò luyện đan cho ta, trên mặt còn giả vờ đau lòng. Khốn kiếp! Lão già này!
Phương Lâm không nhịn được lớn tiếng mắng.
Trang 29# 1