Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 594: thôn sơn mãng

Chương 594: thôn sơn mãng



- Ta nói ngươi nhất định phải đánh Chu Dịch Thủy kia thật mạnh, hắn quá phách lối.
Phương Lâm thản nhiên nói, thời điểm nói dối ngay cả mí mắt đều không động một cái.
Vương Nhị Đản gật gật đầu:
- Quên nói cho ngươi, nếu như ngươi gặp được người của Ngũ Hành giáo, cũng không nên nói đã từng gặp ta.
- Ừ, ta nhớ kỹ.
Phương Lâm liên tục gật đầu.
Vương Nhị Đản lúc này mới thật sự rời đi. Phương Lâm thở dài ra một hơi, lại là giống như chó chết nằm ở trên mặt đất.
- Bất Bại Ngoan Đồng này thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.
Thẩm chấp sự cảm khái nói.
Phương Lâm nằm trên mặt đất, vừa cười vừa nói:
- Tiểu tử này chính là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, để hắn đi tìm Chu Dịch Thủy gây sự cũng tốt.
- Hắn lẻ loi một mình mà có thể ở trong hung núi Bách Thú hoành hành không sợ, thực lực cũng rất đáng sợ.
Thẩm chấp sự nói.
Phương Lâm gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Ở trong hung núi Bách Thú tràn đầy nguy hiểm này, lẻ loi một mình trên cơ bản là chịu chết.
Nhưng tên Bất Bại Ngoan Đồng Vương Nhị Đản này lại có thể tùy ý đi lại, có thể thấy được người này có thực lựccường hãn cỡ nào, lực lượng hùng hậu ra sao.
- Nơi này không nên ở lâu, nghỉ ngơi một hồi chúng ta vẫn nên phải rời đi. Hai người của Trấn Tây điện kia đoán chừng rất nhanh sẽ đuổi đến.
Thẩm chấp sự nói.
Phương Lâm ừ một tiếng. Trong ngọc giản bị hắn bóp nát trước khi đào tẩu đó cất giấu một khốn trận cực kỳ lợi hại, chính là đồ vật bảo mệnh mà Trần Vĩnh Niên giao cho hắn.
Nghĩ tới đây, Phương Lâm nhất thời giận không chỗ phát tiết. Lão gia hỏa này thật sự là quá mức keo kiệt, chỉ cho mình một chút ngọc giản pháp trận, ngay cả một món bảo vật hẳn hoi đều không có.
Trước khi lên đường, Phương Lâm còn suy nghĩ dù keo kiệt thế nào, ít nhất cũng phải đưa ra một hai món đồ vật bảo mệnh mới phải.
Không ngờ Trần Vĩnh Niên lão gia hỏa này cho mình một đống ngọc giản. Lúc ấy Phương Lâm liền ngây ngẩn cả người, cố nén xúc động mắng chửi người, còn vô cùng dối trá nói cám ơn Trần Vĩnh Niên.
Nhưng hiện tại xem ra, những ngọc giản này vẫn còn có chút tác dụng, chí ít ở lúc vừa rồi kia cũng làm ra tác dụng mang tính then chốt.
Lập tức, Phương Lâm liên tục ăn mấy viên đan dược. Sau khi khôi phục một chút, liền thả Chu Chỉ Thủy và Chu Tích Nhược từ trong túi thú ra.
Hai nữ đã tỉnh lại, nhưng tình huống không tốt lắm, thương thế tương đối nghiêm trọng.
Phương Lâm cho các nàng ăn đan dược vào, sau đó lại thu các nàng vào trong túi thú.
Nhìn thấy Phương Lâm không có bỏ lại hai nữ tử này. Thẩm chấp sự âm thầm gật đầu, gã vẫn cảm thấy Phương Lâm là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt. Nhưng bây giờ xem ra, Phương Lâm cũng không có tàn nhẫn đến mức không còn chút nhân tính nào.
Đổi lại là những người khác, đoán chừng đã sớm bỏ hai nữ tử này lại. Dù sao bản thân hai nữ đã bị trọng thương, trên cơ bản không giúp được cái gì, mang theo bên người chỉ làm vướng víu mà thôi.
Ở chỗ này hơi nghỉ ngơi trong chốc lát, Phương Lâm và hẩm chấp sự liền qua sông mà đi, đồng thời thuận theo một con đường nhỏ gập ghềnh, đi đến trên thác nước.
Đứng ở chỗ này, có thể nhìn rõ phong cảnh ở dưới thác nước. Chẳng qua Phương Lâm và Thẩm chấp sự đều không có tâm tình đi ngắm phong cảnh, thuận bờ sông, thẳng đến thượng du mà đi.
Hai người càng chạy càng nghi hoặc, theo lý thuyết trong hung núi Bách Thú này hẳn là khắp nơi trên đất đều là yêu thú mới phải. Nhưng ở nơi này, vô luận là thác nước thượng du hay hạ du, dường như cũng không có yêu thú nào xuất hiện.
Điều này có chút kỳ quái.
Mặc dù trong lòng mang vài phần nghi hoặc, nhưng không gặp được yêu thú cũng coi là một chuyện tốt. Dù sao hai người đều thân mang trọng thương. Nếu gặp được yêu thú lợi hại nào, cũng không có năng lực mà ứng phó.
Đi hơn một canh giờ, Phương Lâm và Thẩm chấp sự dừng lại nghỉ ngơi.
Cùng nhau đi tới, hai người vô cùng chú ý, xóa đi tất cả các dấu vết. Cho dù hai người của Trấn Tây điện đuổi theo, cũng không dễ tìm được bọn họ.
Hai người nắm chặt thời gian để khôi phục thương thế, thậm chí không tiếc hao phí hai gốc dược liệu cổ để tiến hành chữa thương.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, nữ tử áo đen kia cũng chưa đuổi đến, thương thế của hai người cũng đã khôi phục hơn phân nửa.
Thẩm chấp sự bị thương hơi nhẹ, so với Phương Lâm thì khôi phục nhanh hơn. Mà Phương Lâm bởi vì bị đại ấn màu mực gây thương tích, thương thế nghiêm trọng hơn một chút. Cần phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể khôi phục xong.
Nhưng vì lý do an toàn, hai người thừa dịp đêm tối mà đi một đoạn đường.
Hai bên bờ sông đều là rừng rậm, Phương Lâm và Thẩm chấp sự không dám đi vào trong rừng rậm. Bởi vì tao ngộ mấy lần trước, họ sợ lại xông vào trong lãnh địa của yêu thú nào đó.
Ngay ở bên trên bờ sông, Phương Lâm bóp nát một ngọc giản, một pháp trận hiện lên. Hai người ở trong pháp trận đả tọa tu luyện một đêm.
Đến khi trời hửng sáng, Phương Lâm mở hai mắt ra, nhìn ra ngoài pháp trận.
Vừa nhìn ra, sắc mặt Phương Lâm lập tức thay đổi.
- Lão Thẩm, xảy ra chuyện.
Phương Lâm vội vàng hô.
Thẩm chấp sự từ trong tu luyện tỉnh lại, xem xét bốn phía, cũng giật nảy mình.
Chỉ thấy ngoài pháp trận, có rất nhiều rắn lít nha lít nhít đếm không hết, xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc khác nhau, chỉ nhìn một chút mà đã tê cả da đầu.
Những con rắn này thực sự nhiều lắm, đưa mắt nhìn quanh. Hai bên bờ sông đều là rắn, thậm chí ở trên mặt sông đều có từng con rắn đang lảng vãng.
Bởi vì có pháp trận tồn tại, những con rắn này không cách nào tới gần chỗ Phương Lâm và Thẩm chấp sự. Chỉ là chúng đã vây pháp trận lại, đồng thời càng lúc càng nhiều.
- Chúng ta hẳn là đã tiến vào lãnh địa của xà yêu?
Thẩm chấp sự nhíu mày nói, sắc mặt không phải rất dễ nhìn.
Phương Lâm rất tán thành, nơi này phải là lãnh địa của xà yêu, nếu không tại sao lại có nhiều rắn như vậy.
Có điều những con rắn này đều có thực lực rất thấp kém. Ngay cả xà yêu cảnh giới tam biến đều không có, trên cơ bản đều là xà yêu nhất biến, nhị biến. Hai người căn bản cũng không để chúng vào mắt.
Loại xà yêu này, đến bao nhiêu bọn họ có thể giết bấy nhiêu.
Ngay khi Phương Lâm chuẩn bị giết ra ngoài. Trong lúc đó, nước ở dòng sông rộng lớn kia sôi trào lên.
- Hả?
Hai người đều hướng phía trong sông nhìn lại, trên mặt có vẻ kinh nghi bất định.
Oanh!!!
Cột nước trùng thiên, một thân hình hẹp dài từ trào lên từ trong sông lớn ra, mang theo một sóng nước ngập trời, càng có yêu khí bàng bạc như núi mãnh liệt tràn ngập.
Nhìn thấy thân hình hẹp dài kia, Phương Lâm và Thẩm chấp sự đều là sắc mặt kịch biến, con ngươi co rụt lại.
- Giao Long!
Hai người la thất thanh, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi.
Thứ nhảy từ trong dòng sông lên kia lại là một con Giao Long!
Đương đại Hoàng đế Huyền quốc ở khi nhỏ tuổi, từng từ trong hung núi Bách Thú khiêng một thi thể Giao Long mà ra, từ đây mở ra một con đường Hoàng giả vô địch.
Nhưng nghe nói, đương đại Hoàng đế Huyền quốc cũng chỉ là gặp được một con Giao Long đã bị thương mà thôi, cho nên mới có thể giết chết nó.
Nếu như dưới tình huống bình thường, cho dù là võ giả cảnh giới Linh Mạch đều khó mà giết chết một con Giao Long.
Giao Long mặc dù không phải là Chân Long, thậm chí cả Chân Long nhỏ bé cũng không sánh nổi. Nhưng dù sao cũng dính vào một chữ Long. Ở trong rất nhiều yêu thú xem như một loại vô cùng cường hãn.
- Không phải Giao Long! Mà là một con Thôn Sơn Mãng sắp hóa giao!
Phương Lâm tập trung nhìn lại, lập tức nhìn ra con thú này cũng không phải là Giao Long.





Trang 298# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất