Tuyệt Phẩm Phu Lang Của Kẻ Thích Chọc Ngoáy

Chương 19: Thứ hắn muốn nhiều lắm

Chương 19: Thứ hắn muốn nhiều lắm

Hôn sự giữa Thời gia và Vân gia chẳng qua chỉ là hình thức, phụ mẫu hai bên cùng bà mối ngồi lại trao đổi bát tự cho có lệ.
Thời gia còn cẩn thận mời thầy về xem ngày, kết quả nhận được lời phán xanh rờn: “Năm sau là năm xung với Thời Thanh, không hợp để thành thân.”
Nếu muốn cưới chính phu thì chỉ có hai lựa chọn: hoặc là trong năm nay, hoặc đợi đến năm sau nữa.
Nhưng một năm thì dài quá, để tránh đêm dài lắm mộng, đôi bên vẫn cảm thấy cứ nhanh gọn lẹ trong năm nay là tốt nhất.
Bây giờ mới tháng ba, dù để muộn nhất là cuối năm thì vẫn còn dư dả thời gian chuẩn bị.
“Lâu quá.” Thời Thanh sợ mình không đợi được nên tặc lưỡi, dứt khoát: “Chi bằng cuối tháng luôn đi.”
“Cuối tháng?!” Lý thị bất ngờ nhìn con.
Thời Thanh vừa trở về, chê hoa trong vườn chẳng có gì đáng xem, không có mẫu đơn, còn lạc đâu ra một bụi cỏ dại làm nàng mất hứng.
Vân chủ quân ngơ ngác nghĩ bụng: Ông toàn thuê hàng tuyển cả, làm gì có chuyện để thứ cỏ dại như cỏ đuôi chó lẫn vào?
Lý thị nghi ngờ kéo tay Thời Thanh, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: “Nói thật cho cha nghe, sao tự nhiên lại sốt ruột muốn cưới thế? Chẳng có nhẽ…”
Không phải ông đa nghi mà là Thời Thanh thực sự sốt sắng quá mức, cứ như là đang che giấu chuyện gì.
Lý thị lớn lên ở một huyện khá thoáng, chuyện nam nữ trong làng nhiều khi chỉ cần trốn vào đống rơm một đêm là thành vợ thành chồng. Đến khi đằng trai có thai thì bên gái mới tất tả cưới về, kẻo để lộ bụng rồi bị người ta nói ra nói vào.
Mà cưới gấp thế này, chẳng cần nhìn cũng đoán ra lý do.
Một là trong nhà có người sắp xuống lỗ, phải cưới gấp để xung hỷ. Hai là… đằng trai có rồi.
Lý thị dù không ưa ông cụ nhưng nhìn thế nào cũng thấy ông còn khoẻ mạnh, chưa tới số.
Vậy thì chỉ còn một khả năng—
Vân Chấp dính rồi!
Lý thị tự dọa mình đến nỗi thót tim, vội vỗ nhẹ vào tay Thời Thanh liên tục: “Con bé này, sao mà gấp dữ vậy chứ.”
Chuyện từ bao giờ vậy? Bảo sao cứ đòi cưới Vân Chấp cho bằng được!
Thời Thanh đơ cả người ra.
Gấp chứ, không gấp thì làm sao kịp thêu xong hoa mẫu đơn? Định đợi Vân Chấp đốt xong rồi hoá cho cô hả?
Rồi lúc đó cô mặc đẹp để đè bẹp cả quỷ giới chắc?!
Làm ơn đi, cô chỉ muốn tranh thủ chút thời gian ở dương gian thôi mà..
Lý thị thấy con gái bị mình liếc một cái mà cứ ngây ra như gà mắc tóc.
Cha cô bị sao thế nhỉ?
Lý thị không nhịn được bèn nghiêng đầu ghé tai Thời Cúc, kể lại suy đoán của mình
Thời Cúc liếc nhìn Thời Thanh, sau đó thản nhiên dùng ánh mắt bảo Lý thị bình tĩnh. Con gái bà có làm ra chuyện đồi bại hay không thì bà là người rõ nhất.
“Hôn sự là chuyện của hai đứa nhỏ, một mình con gái ta quyết cũng không được, hay là hỏi ý Vân Chấp?” Thời Cúc nhìn sang mẹ Vân, “Nếu cả hai đều đồng ý thì bậc cha mẹ như chúng ta cũng chẳng có lý do phản đối, đúng không?”
“Thời đại nhân nói đúng.” Vân chủ quân lập tức đón lời, “Làm cha làm mẹ tất nhiên là muốn tốt cho con cái.”
Trong lòng lại nghĩ: Làm gì có chuyện để thằng bé nhà mình đính hôn rồi mà còn ăn bám ở đây! Nếu không sớm tống đi thì chẳng phải ngày nào ông cũng phải nhìn sắc mặt nhà họ Thời mà hầu hạ nó hay sao? Chi bằng gả sớm cho xong chuyện.
Hơn nữa, ngày cưới là nhà họ Thời chọn, truyền ra ngoài thì người ta chỉ nói Thời gia quý trọng Vân Chấp chứ ai mà đổ lên đầu ông chuyện ruồng rẫy con thứ? Thân phận hai nhà Thời – Vân chênh lệch rành rành ra đó, ông có mà dám cãi.
“Cuối tháng à…” Lúc này, mặt Vân Chấp hoàn toàn lọt vào mắt Thời Thanh, hôm nay chàng không mang mạng che.
Lý thị nhịn không được mà đưa mắt liếc xuống bụng Vân Chấp, tay giấu trong tay áo siết lại.
Mấy tháng rồi nhỉ?
Đứa nhỏ này đúng là khổ quá mà, chuyện lớn như vậy rồi mà còn cố giấu giùm Thời Thanh.
“Dù hơi gấp một chút, nhưng Chấp nhi cứ yên tâm, những gì nên có nhà họ Thời ta tuyệt đối không để con thiếu nửa phần, còn cho con nhiều hơn.” Lý thị nhìn Vân Chấp với ánh mắt xót xa và áy náy, coi như bù đắp cho đứa nhỏ vậy.
Vân chủ quân sáng mắt lên, nháy mắt ra hiệu cho Vân Chấp, ngoài miệng thì nói: “Nhà ta đâu có cổ hủ như vậy, dù ta với mẹ con đều không nỡ gả con đi sớm thế này, nhưng chỉ cần con đồng ý thì chúng ta tất nhiên sẽ theo ý con.”
Nghe đi, làm cha mẹ mà thoáng như thế này, trên đời tìm đâu ra cặp thứ hai?
Vân Chấp nhìn sang Thời Thanh: “Sao lại cuối tháng, giữa tháng không được à?”
“……”
Có người còn gấp hơn cả Thời Thanh.
Vân Chấp bị cả phòng nhìn chằm chằm, còn chàng thì mặt đầy ngơ ngác.
Chàng nói sai ở đâu à?
Hai người họ, một người cưới để thêu hoa, một người gả để lấy sính lễ, chỉ là hoàn thành thủ tục mà thôi. Giữa tháng là được rồi, hà tất phải đợi đến cuối tháng?
“Vậy giữa tháng đi.” Lý thị cứng mặt, gật đầu, “Nếu Chấp nhi đã nói vậy thì chúng ta chọn một ngày tốt giữa tháng.”
Ông nghĩ thầm: Chắc cũng hơn hai tháng rồi, nếu để đến cuối tháng thì e là không giấu nổi nữa.
Ngày mười Tám tháng này là ngày hoàng đạo, rất hợp để cưới gả.
Ngày giờ định xong, hai nhà bắt đầu tất bật.
Cưới xin không đơn giản như tưởng tượng, cả đống thủ tục rườm rà. Chỉ còn hơn mười ngày nữa, người lớn hai nhà e là bận đến tối tăm mặt mũi.

Lúc rời khỏi Vân phủ, Lý thị nắm chặt tay Vân Chấp, giọng đầy yêu thương: “Con ngoan, uất ức cho con rồi. Cũng tại Thời Thanh không hiểu chuyện, nếu không cũng không đến mức vội vã thế này.”
Ý chỉ: đống rơm đêm trăng sáng.
Nhưng Vân Chấp thì hiểu lầm, cứ tưởng Lý thị nói đến việc thúc giục thành thân: “Không phải lỗi của Thời Thanh.”
Chàng chân thành nói: “Là con chủ động.”
Là chàng chủ động hỏi trước trong vườn hoa. Nếu không hỏi, lỡ đâu Thời Thanh không cưới nữa thì chàng lấy gì đi lăn lộn giang hồ?
Lý thị hít vào một ngụm khí lạnh, chẳng biết
Hả?
Là Vân Chấp chủ động à?!

Về đến Thời phủ, Lý thị lại thủ thỉ với Thời Cúc: “Chắc chắn ta đoán đúng, hai đứa nó đã…”
Không tiện nói thẳng, chỉ có thể dùng hai ngón tay chọc chọc nhau.
Thời Cúc nhịn cười, nói: “Không phải như mình nghĩ đâu.”
Còn chưa kịp giải thích, Lý thị đã chặn họng: “Đám nữ nhân các người đều như vậy. Trước khi cưới ta, chẳng phải mình cũng từng lén nắm tay ta còn gì? Con gái chúng ta chắc chắn là học theo mình.”
Thời Cúc câm nín, ho nhẹ một tiếng: “Ta, ta đi thư phòng xử lý công vụ, còn chuyện hôn sự…”
“Ta đã mời người lo liệu, mình cứ yên tâm.” Có tiền sai được cả ma quỷ, huống hồ chỉ là một đám cưới.
Ông cụ và Trương thị coi thường ông? Được thôi, ông sẽ làm ho bọn họ sáng mắt ra.
Thời Cúc ra khỏi phòng, đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn về phía viện của Thời Thanh, một tay chắp sau lưng khẽ cau mày.
Rốt cuộc Thời Thanh định làm gì?
Thực ra, Thời Thanh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn sống ngày nào hay ngày nấy.
Mật Hợp bận rộn chọn y phục cho cô: “Tiểu chủ tử, mấy ngày nữa dự yến tiệc xuân, người phải ăn mặc thật lộng lẫy đè bẹp đám người kia mới được!”
Thời Thanh phẩy tay: “Không cần.”
Mật Hợp tưởng nàng rộng lượng, định khen thì nghe nàng nhàn nhã nhả vỏ hạt dưa: “Không cần mấy màu nhã nhặn, đoan trang. Đã mặc thì phải mặc bộ nào chói chang nhất!”
Bà đây phải là người nổi bật nhất hôm ấy!
“……”
Lý thị vừa vào đã nghe thấy câu này: “Thanh nhi sắp ra ngoài à?”
Thời Thanh đang nằm ườn trên sập, nghe giọng liền bật dậy: “Cha.”
“Ta cho người đến đo kích cỡ may hỷ phục.” Lý thị ra hiệu cho thợ may tiến lên còn mình ngồi xuống sập, hỏi tiếp, “Con định ra ngoài chơi à?”
Trước nay, Thời Thanh hiếm khi bước chân ra khỏi cửa. Sau trận ốm nặng, ngay cả thư viện cũng không đến mà chỉ mời thầy về phủ dạy.
Bây giờ thấy con tự nhiên muốn đi ra ngoài, Lý thị không khỏi cảm khái: “Cái tuổi này nên đi ra ngoài mà chơi, cứ ru rú trong phủ mãi sao được.”
Thời Thanh giang tay, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, nên con sẽ đi dự tiệc xuân.”
Tiệc xuân là một truyền thống lâu đời, nam thanh nữ tú tụ tập ra ngoại thành chơi bời.
“Dẫn theo Vân Chấp đi cùng,” Lý thị căn dặn, “Kinh thành trai đẹp đầy đường, con bỏ nó ở nhà rồi đi chơi một mình, nhỡ có kẻ nào nhòm ngó thì sao? Dẫn nó theo, nhớ chăm sóc cẩn thận đấy, đừng có mà động tay động chân.”
Động tay động chân? Con?
Thời Thanh lắc đầu.
Cô vốn định đi một mình, nhưng Lý thị đã căn dặn trước khi xuất phát nên xe ngựa liền rẽ qua phủ họ Vân đón người.
Vân chủ quân rất thoải mái, lập tức để Vân Chấp đi theo. Dù sao hôn sự đã định vào ngày mười tám, cả kinh thành đều biết, hai người có đi chung cũng không sợ dị nghị.
Trước khi chàng rời phủ, Vân chủ quân còn đặc biệt dặn chàng thay bộ đep nhất: “Những dịp thế này công tử nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ có mặt.”
Một câu đầy ẩn ý.
Vân Chấp và Thẩm Úc mà xuất hiện cùng một chỗ, kiểu gì cũng bị đem ra so sánh. Trong lòng Vân chủ quân, ông ta tất nhiên mong Vân Chấp thắng thế..
Thẩm Úc tài hoa hơn người, nhưng Vân Chấp cũng đâu phải tay mơ.
Nghĩ vậy, Vân chủ quân đánh giá chàng một lượt. Bình thường chẳng mấy khi để ý, giờ mới phát hiện thằng con này trông cũng không tệ lắm, trông như người khác vậy, chẳng quen tí nào.
“Người trải qua biến cố lớn đều nghĩ thông nhỉ.” Ông ta cười nhạt, “Như con, như Thời Thanh vậy.”
Vân Chấp không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng ám vệ phía sau thì toát cả mồ hôi lạnh.
Chàng khẽ nâng vạt áo dài màu xanh nhạt, đặt chân lên bậc thềm, cúi đầu bước vào xe ngựa.
Gần đây trời đã ấm lên, nếu không vận động thì mặc áo mùa đông vẫn ổn, nhưng nếu ra ngoài du ngoạn mà còn mặc thì thật nóng bức.
Thời Thanh lười nhác ngước mắt liếc nhìn chàng, giọng điệu đầy ghét bỏ: “Sao lâu thế?”
Ta ăn hạt dưa chờ nãy giờ rồi!
Vân Chấp vừa ngồi xuống liền cười: “Vân Uyển đòi đi theo, kết quả bị cha hắn nhốt luôn trong phòng.”
Thời Thanh bĩu môi: “Cái thằng đó cái gì chả muốn.”
Vân chủ quân đâu có ngu. Tiệc xuân hôm nay, ai cũng sẽ chú ý vào Thẩm Úc, Thường Thục và Vân Chấp. Nếu Vân Uyển đi theo, hắn sẽ thành tấm phông nền miễn phí tôn lên Vân Chấp.
Vân chủ quân khôn khéo sao có thể để chuyện đó xảy ra? Chả thà nhốt thằng con ruột lại còn hơn, tiếc là Vân Uyển không nhận ra.
Thời Thanh liếc nhìn Vân Chấp, đúng lúc thấy chàng thò tay định bốc hạt dưa của mình.
Chậc, cái tên ngốc này cũng chẳng chẳng khôn hơn là bao, chỉ lo hóng hớt.
“Ta cho ngươi ăn à?” Thời Thanh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vân Chấp, xem như trả thù vụ mấy lần trước chàng đánh mình: “Không biết phép tắc.”
Vân Chấp cười né tránh, không giận mà còn cố tình ngồi xa hơn, bóc hạt dưa lách cách: “Sao nàng keo thế?”
“Cảm ơn lời khen.” Thời Thanh ôm cả đĩa hạt dưa vào lòng.
Xe ngựa ra khỏi thành, cô nhấc rèm liếc nhìn bức tường thành cao sừng sững dưới ánh mặt trời.
Vân Chấp tò mò: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn kết cục.”
Nói xong thì hạ rèm, quay sang hỏi chàng: “Ngươi có mang theo kim chỉ không? Thêu một đường cho ta xem nào.”
“… Ai lại mang theo kim chỉ ra đường?!” Vân Chấp lập tức né ánh mắt nàng, nhanh trí bịa chuyện: “Thêu trên xe ngựa thì dễ run tay lắm.”
“Lắm chuyện.” Thời Thanh đẩy đĩa hạt dưa qua, hai người tiếp tục ăn lách cách suốt cả đoạn đường.
Mật Hợp và ám vệ bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng lốp bốp, cứ tưởng trong xe nuôi hai con chuột vậy.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Trùng hợp làm sao, xe ngựa của Thời Thanh, Thường Thục và Thẩm Úc cùng đến cổng từ ba hướng khác nhau, nhưng dừng lại cùng lúc.
Mà cái cổng tròn kia chỉ đủ cho một xe đi qua.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất