Chương 20: Hễ nàng không thoải mái, thì không ai được yên
Người hầu dắt ngựa đứng trước cổng tròn, nhìn cảnh tượng trước mắt mà khó xử vô cùng.
Ba nhà này đều không phải hạng tầm thường, mà xe ngựa to đùng muốn cùng lúc đi qua cổng, đúng là chuyện chẳng dễ. Nhưng nếu phải xếp ai trước ai sau thì còn khó hơn lên trời.
Bên trái là nhà họ Thường, dù mẹ Thường chỉ giữ chức quan tứ phẩm nhưng con gái bà – Thường Thục – lại là Trạng nguyên khoa này, tiền đồ sáng chói, ai dám đắc tội?
Bên phải là nhà họ Thẩm. Chưa bàn đến việc mẹ Thẩm là Thượng thư bộ Lễ, chỉ riêng việc Thẩm Úc là con trai của Trưởng hoàng tử cũng đủ thấy thân phận tôn quý. Hơn nữa, Thẩm Úc còn có danh tiếng vang xa trong kinh thành.
Ở giữa là nhà họ Thời. Mẹ Thời giữ chức quan tam phẩm trong Đô Sát Viện, là tấm gương cho quan văn cả kinh thành. Bà hành sự sắc bén, ít khi phô trương, nhưng một khi ra tay thì như lưỡi dao sắc bén, chém ai là trúng đó, ngay cả Hoàng đế cũng từng bị bà dâng sớ chỉ trích.
Còn Thời Thanh, nàng chính là Thám hoa khoa này. Nghe nói trong điện thí, nàng suýt nữa vượt cả Trạng nguyên. Chỉ vì nhan sắc quá nổi bật nên Hoàng thượng mới đè xuống mà phong Thám hoa.
Trước đây, nàng có tính cách điềm đạm, kín tiếng giống mẹ. Nhưng không biết từ khi nào danh tiếng của nàng lại vang dội khắp kinh thành, trở thành cái tên “đình đám.”
Huống hồ, nhà họ Thời và nhà họ Thẩm vừa mới từ hôn, giờ Thời Thanh lại chuẩn bị cưới con thứ nhà họ Vân. Không biết đây là một cái tát vào mặt nhà họ Thẩm hay đơn giản là nàng vẫn còn nhớ nhung Thẩm Úc, muốn dùng cách này để kích thích y?
Nếu là người khác gặp tình huống ba xe cùng đến, chắc chắn sẽ ngầm hiểu mà nhường đường theo thân phận hoặc thế lực gia tộc.
Nhưng ba vị này mà bảo ai nhường ai á? Ha, còn khó hơn lên trời!
Theo lý mà nói thì đáng lẽ nên để Thẩm Úc đi trước. Dù sao hắn cũng là nam nhân, lại mang huyết thống hoàng gia, con của Trưởng hoàng tử, thân phận tôn quý, cao hơn tất cả những người có mặt ở đây. Tiếp theo mới đến Thời Thanh, mẹ nàng là quan tam phẩm, cao hơn một bậc so với mẫu thân của Thường Thục.
Đám hạ nhân giữ ngựa không dám nói những lời này mà cũng không thể nói. Bọn họ chỉ có thể an phận đứng sang một bên, im lặng quan sát xem ba vị tiểu chủ này sẽ xử lý tình huống như thế nào.
Khoảnh khắc ba cỗ xe đồng thời dừng lại trước cửa, không khí chợt căng như dây đàn, thoang thoảng mùi thuốc súng.
Những người phía sau đến sau đều ăn ý ghìm cương, dừng ngựa, rõ ràng không muốn bỏ lỡ một màn kịch hay.
Bên trong xe ngựa nhà họ Thường, Thường Thục vừa đặt quân cờ xuống bàn cờ, nàng quay sang hỏi Thời Hỉ: “Chúng ta vừa khéo gặp được Thời Thanh, dù sao hai người cũng là chị em ruột, em có muốn xuống xe chào hỏi không?”
“Hừ, em làm gì có đứa em gái ngoan như nó.” Thời Hỉ hậm hực ném quân cờ đen vào hộp cờ, phát ra âm thanh chói tai.
Ngày đó, Thời Thanh giả vờ bắt trộm để đánh nàng một trận, chưa kể còn đuổi ông ngoại ra khỏi nhà, bắt ông đến ở nhờ nhà nàng.
Giờ Trương thị cha nàng ngày nào cũng đau đầu tìm cách tiễn ông về mà vẫn giữ được thể diện.
Tất cả những chuyện này đều là do Thời Thanh ban tặng!
Hôm nay tình cờ đụng mặt, làm gì có chuyện Thời Hỉ nàng nhường nhịn?
“Chị Thục, chị đừng lo chuyện này, cứ để em.” Thời Hỉ vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
Thường Thục ngồi trong xe, thu hết biểu cảm của nàng vào mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng lại có chút hả hê. Đương nhiên nàng không định cản, lại còn mong Thời Hỉ dạy cho Thời Thanh một bài học ra trò, để bù lại cơn tức nàng phải nuốt vào bụng hôm trước.
Thời Hỉ đứng ngoài xe, vươn tay giật lấy dây cương, định tiến lên trước.
Người đánh xe của Thời gia là Mật Hợp, cũng giống chủ tử của mình, chẳng bao giờ chịu thiệt. Cô nàng nhướng mày: “Dựa vào đâu mà để cô ta đi trước?”
Xe ngựa nhà họ Thường tiến lên thì Mật Hợp cũng không nhường, đánh xe đi song song.
Ba chiếc xe ngựa chặn ngang cửa lớn, giờ đã biến thành hai chiếc kèn cạnh nhau ngay trước lối vào.
Còn về phía xe ngựa nhà họ Thẩm: “…”
Những kẻ đang mong chờ xem màn đối đầu giữa Thời gia và Thẩm gia bỗng sững sờ, sao lại thành hai chị em nhà họ Thời tương tàn thế này? Còn nam nhân duy nhất thì bị quăng sang một bên không ai để ý đến?
“Mật Hợp!” Thời Hỉ quát to, “Cút về ngay!”
“Ồ, ta còn tưởng ai, hoá ra là chị hai à. Giọng vang như thế, chắc là vết thương lành hẳn rồi nhỉ?” Thời Thanh chui ra khỏi xe ngựa, đứng bên cạnh Mật Hợp.
Mật Hợp ngồi đánh xe nghiêng đầu nhìn sang. Thời Thanh khoác trên người chiếc áo bào bạc thêu viền đỏ rực, hoa văn sắc nét, rực rỡ không kiêng nể, khiến lòng Mật Hợp vững dạ. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn Thời Hỉ đầy khiêu khích.
Thời Hỉ nghiến chặt quai hàm: “Thời Thanh, nô tỳ của cô đúng là không biết phép tắc.”
“Đương nhiên là không bằng chị hai rồi. Mật Hợp nhà em chưa từng đi học, chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào. Đâu giống như chị hai, hai chữ ‘nghĩa sỉ’ khắc rõ trên mặt.” Thời Thanh lắc đầu thở dài, “Chị hai đúng là vừa muốn giữ nghĩa lại vừa muốn giữ sỉ, đúng là không biết xấu hổ.
Nàng chỉ tay vào xe ngựa nhà mình, cười nhạt: “Xe nhà chúng ta không đủ rộng à? Hay chị quên mất mình họ Thời mà chuyển sang họ Thường rồi, nên cứ khăng khăng đòi lên xe nhà người ta. Ngay cả chó còn không chê nhà nghèo, vậy mà chị lại thua cả một con chó. Không thấy mất mặt à?”
Thời Hỉ giận đến run người, suýt chút nữa nhảy xuống xe đánh nhau với Thời Thanh: “Ngươi sợ mất mặt vậy sao không nhường đường cho xe nhà Thẩm đi trước? Để người ta cười vào mặt như vậy không thấy nhục à?”
Đám hóng chuyện phía sau lập tức phấn khích, có kẻ còn leo lên nóc xe để nhìn rõ hơn, chỉ sợ bỏ lỡ tình tiết gay cấn.
Cuối cùng đã đến lúc hai nhà Thời – Thẩm chạm mặt rồi sao?
Bên trong xe ngựa của Thẩm gia, Lăng Giác vén một góc rèm xe, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, hay là chúng ta đi trước đi? Thật mất mặt quá.”
Họ bị kẹt chính giữa, trước là cửa tròn và hai cỗ xe nhà họ Thời và Thường, sau lưng lại toàn là người, chỉ có thể tiến chứ không thể lùi.
Thẩm Úc ngồi ngay ngắn trong xe, nhíu mày lật trang sách, khẽ đáp: “Cứ chờ.”
Dù gì cũng đã bị vây xem, lúc này bỏ đi lại càng mất mặt, còn tỏ ra không hiểu lễ nghi.
Lăng Giác không cam lòng, tiếp tục len lén nhấc rèm xe nhìn ra ngoài.
Thẩm Úc liếc mắt thấy vậy, ngón tay vuốt nhẹ trang sách, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản.
Thời Thanh nhướn mày, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng rồi quét mắt nhìn mọi người: “Ta sợ bị người khác cười chê? Nếu một nhân tài kiệt xuất như ta cũng trở thành trò cười của kinh thành thì những người kia là gì? Đến cả trò cười cũng không bằng à?”
Một câu khiến đám người hóng chuyện đỏ bừng mặt.
Thời Thanh nghiêng đầu nhìn Thời Hỉ, lắc đầu thở dài: “Sao chị mắng người mà còn phải vòng vo thế? Cứ không nói thẳng bọn họ là phế vật chẳng phải xong rồi à?”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Thời Hỉ, đồng thời cũng bất giác cảm thấy dẫu gì thì nàng và Thời Thanh vẫn là ruột thịt, dù có đánh nhau toác đầu thì vẫn chảy chung dòng máu.
Thời Hỉ giận run người.
Bên trong xe, Thường Thục thấy Thời Hỉ không nói lại Thời Thanh nên nhấc váy bước xuống.
Nếu nàng còn ngồi yên, chỉ e là Thời Thanh sẽ kéo hết hận thù của đám quý nữ khắp kinh thành lên người Thời Hỉ mất!
Thời Thanh nhướn mày nhìn Thường Thục, cuối cùng con rùa cũng chịu thò đầu ra rồi.
“Chúng ta mỗi người nhường một bước, để xe ngựa Thẩm gia đi trước có được không?”
Thường Thục nói với giọng nhẹ nhàng, cộng với khí chất thư sinh được buff lập tức khiến đám đông có thiện cảm. Đây mới là phong thái nên có của Trạng nguyên.
Thời Thanh cười khẩy: “Ta bỗng thấy chói mắt, hoá ra là do Trạng nguyên ngài từ bi phổ độ, hào quang rọi khắp thế gian.”
“Cô muốn nhường thì nhường, việc gì phải kéo ta vào cùng, ép ta cũng phải tỏ vẻ độ lượng? Nếu cô thật lòng không muốn chắn cửa thì chi bằng để ta vào trước, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Lãng phí thời gian đứng đây diễn trò giả nhân giả nghĩa, ta đã vào trong từ lâu rồi.”
Cô ta đúng là biết cách đóng vai người tốt, hy sinh lợi ích của người khác để nâng cao danh tiếng cho mình. Cuối cùng, lời khen đều rơi vào cô ta, rõ ràng mình cũng đã nhường nhưng lại thành kẻ không biết điều.
Mẹ kiếp, cái loại giả nhân giả nghĩa này đúng là đáng ghét!
Thường Thục bị chặn họng, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thẩm công tử là nam nhân, mà dù sao cô với ta cũng đều qua được, chỉ là trước hay sau thôi. Nếu cô để ý chuyện này đến vậy, đợi Thẩm công tử vào trước thì ta sẽ nhường xe ngựa của cô đi trước, thế nào?”
Lùi một bước để tiến ba bước, lại thêm được danh tiếng tốt.
Thời Thanh nhướn mày, nếu cô đã lấy tôi làm bàn đạp để xây dựng hình tượng, chẳng lẽ tôi lại không tác thành cho cô?
“Trạng nguyên đại nghĩa thật đấy! Không hổ danh là người thi đỗ Trạng nguyên, nói câu nào cũng hay hơn đánh rắm!” Thời Thanh vỗ tay cười, “Dù sao thì ai cũng vào được cả, chỉ là trước hay sau thôi. Nếu Trạng nguyên đã làm người tốt thì làm cho trót, chi bằng để chúng ta vào trước, ngài vào cuối cùng nhé?”
Phía sau còn có cả hàng dài xe ngựa.
Thấy Thường Thục có chút do dự, Thời Thanh lập tức cao tiếng: “Trạng nguyên chắc không định nuốt lời chứ? Ngài đã thích duy trì trật tự, vậy hãy đứng ngay cổng mà điều phối xe cộ đi. Còn tôi thì khác, tôi chỉ muốn vào trước thôi.”
“Sao nào? Ngài có thể bắt tôi nhường đường cho Thẩm công tử, nhưng lại không thể nhường cho mọi người à? Ngài khinh thường họ hay là họ không xứng?”
Thời Thanh bật cười: “Chỉ là thứ tự trước sau thôi mà, ai rồi cũng vào được, sao ngài lại so đo thế? Thế này không hợp với phong thái của Trạng nguyên đâu.”
Dưới ánh mắt của bao người, Thường Thục á khẩu.
Cô ta cố giữ nụ cười, ra hiệu cho người hầu đánh xe sang một bên, nhường đường cho Thời Thanh.
Thời Hỉ tức muốn chết, trừng mắt: “Ai xấu thì đi trước!”
Thời Thanh đắc ý: “Ầy~ ta đẹp ta có quyền!”
Khi đi ngang qua Thường Thục, cô cười khúc khích:
“Cảm ơn Trạng nguyên nhé, tôi vào trước đây.”
Còn về vở kịch giữa Thời gia và Thẩm gia mà mọi người mong chờ, Thời Thanh chẳng buồn đoái hoài.
Đàn ông á? Đàn ông có là gì so với chuyện hơn thua sĩ và sĩ diện? Nhất là một kẻ chẳng còn liên quan gì đến mình.
Cái đứa không biết xấu hổ!
Thời Hỉ tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, còn Thường Thục thì nghiến răng nghiến lợi nhìn theo xe ngựa của Thời Thanh.
Thời Thanh nghênh ngang đi vào, tiếp theo là xe ngựa của Thẩm gia.
Thẩm Úc dùng sách vén rèm xe nhìn ra ngoài. Khi ấy, Thời Thanh đang đứng trước xe, ánh nắng đầu xuân phủ lên người phản chiếu sắc bạc lấp lánh trên y phục, đôi mắt sáng bừng, cả người toát ra khí thế ngông cuồng. Nàng hoàn toàn khác trước, như thể đã thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng có hôn ước với y, lại cùng sống trong kinh thành, vậy mà số lần hai người gặp nhau thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu nhớ không lầm thì chỉ có hai lần.
Lần đầu là khi nàng còn học ở thư viện, tính tình lầm lì, ít nói, chẳng giao du với ai.
Lần thứ hai là khi nàmg cưỡi ngựa dạo phố, trầm lặng và kín đáo, như thể không muốn ai chú ý.
Nhưng hôm nay, nàng hoàn toàn khác. Táo bạo, rực rỡ, không để bất kỳ ai hay lễ nghi nào vào mắt.
“Thẩm công tử, thật ngại quá, để ngài phải chờ lâu, tất cả là do Thời Thanh…”
Khi xe ngựa lướt qua bên cạnh Thường Thục, nàng ta bỗng lên tiếng, nhưng nói được nửa câu lại chỉ mỉm cười bất đắc dĩ.
Thẩm Úc ngồi trong xe, hờ hững buông một câu: “Không sao.”
Dứt lời, xe tiếp tục lăn bánh.
Lăng Giác nhỏ giọng thì thầm: “Thiếu gia, Thường Trạng nguyên đúng là nhã nhặn lễ độ, chẳng giống cái đồ keo kiệt nhỏ nhen như Thời Thanh chút nào.”
Cậu ta vẫn chưa quên lần trước Thời Thanh vì một cây trâm mà bắt người của Bát Bảo Các đến tận phủ đòi lại. Giờ lại thêm hôm nay, hai lần gặp chẳng lần nào để lại ấn tượng tốt.
Thẩm Úc không đáp, chỉ cúi xuống đọc sách tiếp.
Ngay lúc xe ngựa của hắn đi qua, Thường Thục nghe thấy âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
[Ting! Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “Yến tiệc mùa xuân” —]
[Khi nữ phụ Thời Thanh giở trò bẩn với nam chính, hãy ra tay cứu giúp, hoàn thành màn anh hùng cứu mỹ nhân.]
Ánh mắt Thường Thục khẽ lóe lên, cúi đầu tính toán.
Chỉ cần lấy được hảo cảm của Thẩm Úc, nàng mới có cơ hội bám vào Trưởng hoàng tử, sau đó dựa vào thế lực của lão để tiếp cận Ngũ hoàng nữ thất sủng. Cuối cùng, nâng đỡ con rối nhu nhược ấy lên ngôi, hoàn thành giấc mộng một bước lên mây, quyền khuynh thiên hạ.
Thẩm Úc chính là viên đá lót đường quan trọng nhất trên con đường thành công của nàng.
Xe ngựa Thẩm gia vừa đi qua, Thường Thục lập tức định theo sau, nhưng bỗng bị một chiếc xe khác chen ngang.
“Cảm ơn Trạng nguyên nha.”
Người lên tiếng không ai khác chính là kẻ làm nàng rơi xuống nước— Tiền Xán Xán.
Nàng ta vén rèm xe bằng bàn tay đeo ngọc ban chỉ, cười đầy châm chọc: “Trạng nguyên đúng là có phong phạm, biết nhường nhịn chúng sinh, đúng là khác hẳn đám phàm phu tục tử như bọn ta.”
Trong xe nàng ta còn có một đám con cháu nhà quyền quý, toàn là đám công tử bột ăn chơi có tiếng trong kinh thành.
Không biết đứa nào khơi mào một câu “Cảm tạ Trạng nguyên đại nghĩa!”, thế là cả bọn lập tức hùa theo.
Vừa hô vừa giục xe ngựa lướt qua trước mặt Thường Thục, không một ai nhường đường cho nàng.
“….”
Nụ cười trên mặt Thường Thục đông cứng lại, trong lòng hận không thể lột da Thời Thanh.
Hay lắm, nàng đường đường là Trạng nguyên mà giờ bị ép thành gác cổng!
Càng cay đắng hơn, hệ thống như muốn đổ thêm dầu vào lửa, bỗng vang lên nhắc nhở:
[Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, ký chủ nhất định phải nghiêm túc thực hiện. Nếu thất bại, sẽ kích hoạt trừng phạt điện giật cấp ba.]
Bàn tay Thường Thục siết chặt thành nắm đấm.
Thời — Thanh.
Ở một góc khác, Thời Thanh vừa lên xe ngựa thì bỗng hắt xì.
Vân Chấp đang ôm khay hạt dưa, vội nghiêng người né rồi phán chắc nịch: “Có người đang chửi nàng đó.”
Với cái mỏ hồi nãy của cô, đúng là thiếu đòn mà.
“Người đó không phải là ngươi chứ?” Thời Thanh nheo mắt nhìn chàng, đoạt luôn khay hạt dưa, vừa gặm vừa bảo, “Mê tín phong kiến.”
Vân Chấp giật môi, cảnh này sao mà quen thế nhỉ? Chàng vội đổi giọng: “Ta nói sai rồi, phải là có ai đang nhớ đến nàng mới đúng.”
Thời Thanh hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Chuyện hiển nhiên như vậy còn cần ngươi nói à?”
Cô ưu tú thế này, có người nhớ thương không phải là điều quá bình thường sao?
“…”
Xe ngựa dừng lại, người hầu dắt ngựa đi cho ăn cỏ.
Nghe nói khu vườn này vốn là của hoàng gia nên vừa rộng vừa đẹp, xây dựng rất tinh xảo lại đầy đủ tiện nghi. Không chỉ có nơi vui chơi, mà còn có cả phòng nghỉ.
Khi Thời Thanh đến, trông sân đã có không ít người tụ tập, tốp năm tốp ba đi dạo trong sân.
Cô tiện tay bốc một nắm hạt dưa, vừa nhai vừa đi, vỏ thì gom vào tay kia.
Vân Chấp lần đầu tới đây, hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, hai mắt mở to như không đủ dùng.
Thời Thanh bật cười: “Chưa từng thấy sự đời à?”
Vân Chấp là nam nhân, nhưng chưa từng bước ra khỏi nội viện. Nghĩ đến việc tương lai sau khi cô đi rồi thì chàng sẽ được tự do, chắc cũng có thể va vấp xã hội nhiều hơn.
Xem như cô cũng tích chút công đức.
“Ồ, Thời Thám hoa, đi nhanh thế, sao không đợi Thẩm công tử phía sau?” Một giọng nói đầy ám chỉ vang lên.
“Vừa mới bị từ hôn đã vội thay lòng à? Xem ra Trưởng hoàng tử đúng là sáng suốt, sớm nhìn thấu bản chất của cô rồi.”
Thời Thanh xoay người nhìn lại, lập tức thấy chủ nhân của giọng nói và Thẩm Úc đang đi không xa phía sau.
Hai người bọn họ vào cửa trước sau, lộ trình đều hướng về trung tâm khu vườn. Việc Thẩm Úc đi chậm phía sau cô vốn rất bình thường, nhưng lạ là có kẻ tự dưng nhảy ra gây sự này.
Thời Thanh đảo mắt, lập tức nhận ra đó là Trương Tiếu, cháu gái của lão Trương, lão già từng bị cô mắng đến máu chó đầy đầu.
Cô ta thi trượt rồi quay sang đổ cho kỳ thi bất công. Sau khi cô đỗ Thám hoa còn cô ta rớt bảng, nhìn thái độ của lão Trương với cô cũng đủ để đoán được thái độ của Trương Tiếu.
Hôm nay kiểu gì cũng đụng mặt, quả nhiên.
“Giờ mới biết thương hoa tiếc ngọc thì muộn rồi nhỉ? Cô cũng chỉ xứng cưới một thứ—”
Chưa kịp nói hết câu, một nắm vỏ hạt dưa đã bay thẳng vào mặt Trương Tiếu làm cô ta thét chói tai.
“Thùng phân từ đầu chui ra mà phun bậy khắp nơi thế? Mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho kỹ, tôi với Thẩm công tử là người mà cô có thể tùy tiện bàn tán à?”
“Học thuộc được hai câu thành ngữ mà cũng bày đặt khoe mẽ? Vậy tôi đỗ Thám hoa chẳng lẽ phải đến trước cửa nhà cô hát nguyên bài Khóc mộ mới được à?”
“Không biết nói chuyện thì ngậm mồm lại. Với trình độ này, cô không đậu nổi chẳng lẽ còn chưa hiểu vì sao sao?”
“Nếu thực sự không nhịn được mà muốn sủa, thì ra đầu ngõ mà chầu chực hai ngày đi. Nếu bắt được một con chuột, đảm bảo ai đi ngang cũng khen cô là con chó giỏi đấy!”
Thời Thanh cười lạnh: “Sao? Không phục? Không phục thì tôi dạy cho vài câu nữa nhé? Trên đời này, ngoài ông ngoại cô thì chỉ có tôi mới có thể nhẫn nhịn nổi loại người như cô thôi!”
Xem ra hôm nay không ai được yên rồi!
Thế thì lên cả đi.
Nếu cô không vui thì đừng cũng ai hòng vui!
Cùng lắm thì bị treo trên tường thành mấy ngày, cô cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Nhưng dù có chết, cũng phải khiến đám người này hận đến nghiến răng nghiến lợi, ghét đến mức giết chết cô vẫn chưa hả giận, giữ trong lòng đến chết!
Giữa đêm khuya nhắc đến tên Thời Thanh cô cũng phải nôn ra máu!
Không bàn đến Trương Tiếu, kể cả là Thường Thục thì bà đây cũng chẳng để vào mắt.
Ông ngoại nó chứ, thích thì cứ nhào vô!